“Đi chứ, cậu phát tài rồi, Hạ Chân Ngọc! Cậu đã từ cá chép hóa thành rồng rồi.” Được ăn tiệc hải sản, Cao Mai Lệ cười híp mắt, cuối cùng Chân Ngọc đúng là hết khổ.
“Đừng nói lung tung, mình vẫn còn là nhân viên hợp đồng.” Hạ Chân Ngọc tuy nói thế nhưng miệng không giấu được nụ cười.
“Được rồi, trước mặt mình cậu đừng có giả bộ, mặc kệ cái gì biên chế hay không biên chế, chỉ cần có tiền không ít là được. Lúc này mẹ chồng cậu nên xem trọng cậu một chút rồi, bây giờ lương của cậu cũng đâu kém gì Lý Nguy.”
“Sau khi kết hôn, bà ấy đối với mình cũng tốt, không có tình huống gì khó xử, bất quá phải đi học một khóa nấu ăn mới được.”
Hạ Chân Ngọc nói. Tống Quyên đối với cô ngoại trừ việc không hài lòng chuyện cô không thể nấu ăn, những việc khác thì vẫn ổn.
“Học nấu ăn, mình đồng ý, vậy mới đúng đạo, nhưng cậu có thời gian sao? 5h tan tâm, phải đi đi đến nhà ga chen chúc trong tàu điện ngầm, về nhà sớm nhất cũng 7h đi. Nấu cơm xong còn phải dọn dẹp, ngày mai còn đi làm sớm. Vậy suốt ngày cậu không thể làm gì khác thì ngoài việc ngồi xe và nấu cơm.”
Cao Mai Lệ thấy người nhà họ Lý chướng mắt thế nào ấy, lại nói tiếp:
“Còn nữa, cơ quan của Lý Nguy ở gần nhà, sao không thể về sớm nấu cơm? Theo mình cậu và Lý Nguy nên phân công công việc với nhau. Thứ hai đến thứ sáu anh ta làm, còn hai ngày cuối tuần cậu làm như vậy mới hợp lý.”
Kỳ thật Hạ Chân Ngọc cũng cảm thấy khó xử, nếu cô tan làm về nhà nấu cơm, ăn xong cũng đến 9h, mà công việc của cô cũng có nhiều lúc không thể tan làm đúng giờ.
“Đúng rồi, cậu kết hôn cũng đã thời gian dài vậy, mình còn chưa hỏi đêm tân hôn trải qua như thế nào? Tâm sự với chị em chút đi. haha.” Cao Mai Lệ cười thật ái muội.
Hạ Chân Ngọc hiện tại sợ nhất là người khác hỏi vấn đề này, nói dối bạn thì cô cũng thấy chột dạ nên nhanh chóng chuyển đề tại: “Có thể noi chuyện khác hay không, hỏi chuyện này làm cái gì, cậu cũng là phụ nữ đã có chồng, hỏi về chuyện này để làm gì. Cậu về hỏi chồng cậu đấy.”
Cao Mai Lệ Liếc hạ Chân Ngọc một cái nói: “Đều đã là người đã kết hôn, cậu còn có gì không dám nói. Không nói chuyện này nữa, bây giờ nên nói vị Chu thị trưởng nhìn trúng cậu như thế nào đi, nói không chừng cậu có thể có được một đoạn tao ngộ lãng mạn rồi còn gì. Được một người đàn ông xuất sắc như thế coi trọng, cho dù được đãi ngộ tốt cũng là do cậu bỏ công sức ra, không cần ái ngại!”
Hạ Chân Ngọc lấy tay đánh nhẹ lên trán Cao Lệ Ngọc: “Cái miệng của cậu cái gì cũng nói được. Chu Cẩn Vũ là người nào, không phải là người có thân phận thấp bé như tớ có thể chạm tới? Nói lại chuyện vừa rồi là ngoài ý muốn, không có cơ hội tiếp theo đâu. Không chừng biểu hiện ngốc ngếch của tớ hôm đó đã làm cho thị trưởng Chu thấy buồn cười thôi.”
Nhắc đến chuyện này, Cao Mai Lệ liền cười không ngừng: “Haha, còn nói’ Xin chào thủ trưởng’ nữa, Chân Ngọc à, lễ duyệt binh ngày quốc khánh cậu không xem à? Ba của Chu Cẩn Vũ mới là thủ trưởng.”
Nghe Cao Mai Lệ nói xong, Hạ Chân Ngọc tò mò hỏi: “Ba anh ta là thủ trưởng? làm sao cậu biết được?”
Cao Mai Lệ không khách sáo liếc Hạ Chân Ngọc một cái nói: “Cái gì mà tớ không biết được. nhân dân cả nước đều biết. cậu ấy, một ngày trừ làm việc thì là xem tiểu thuyết. tiểu thuyết vốn không chân thật, đều là giả, đều là những giấc mơ của thiếu nữ thôi. Cậu cho là vì sao Chu Cẩn Vũ mới 38 tuổi, còn trẻ vậy đã làm tới chức phó thị trưởng, lại là một phó thị trưởng có thực quyền?”
Hạ Chân Ngọc nhìn Cao Mai Lệ khoe khoang, không nói tiếp nữa, mà Cao Mai Lệ không để ý đến câu trả lời của cô đã nói tiếp: “Nói cho cậu biết cha của Chu Cẩn Vũ là quân ủy Trung Ương, là cựu chiến binh chiến công chói lị, lính dưới trướng trải rộng cả nước. Cả nhà anh ta đều theo nghiệp chính trị hay quân đội. Chu Cẩn Vũ có vài anh trai cũng là cán bộ cao cấp, mấy người chị của anh ta cũng được gả cho cán bộ cao cấp. Mình nghe chồng mình nói, chức phó thị trưởng hiện giờ của Chu Cẩn Vũ chỉ là tảng đá kê chân cho anh ta mà thôi, người ta đang sắp tăng chức rồi, hơn nữa còn là tốc độ của hỏa tiễn.”
Hạ Chân Ngọc líu lưỡi, thì ra gia thế Chu Cẩn Vũ hiển hách như vậy, bất quá mị lực cá nhân Chu thị trưởng cũng không kém. Lần đó thị sát cùng lãnh đạo của cô nói về chuyện đãi ngộ nhân viên hợp đồng, cho thấy là người rất có năng lực, cho nên là người ta là người vừa có năng lực vừa có gia thế.
Hai người tám chuyện rôm rả cho đến lúc về nhà, về đến nhà Hạ Chân Ngọc thấy Tống Quyên đang bận rộn trong bếp. Cô thở dài, định hôm nào rảnh sẽ nói với Lý Nguy, mẹ không nên cứ thỉnh thoảng xuất hiện đột ngột mãi thế này, cô có chút không quen, không có chút riêng tư, mà trái tim của cô lúc nào cũng căng thẳng sợ sệt.
“Chân Ngọc con về rồi à, mẹ nghe Lý Nguy nói con được tăng lương rồi đúng không? Hơn nữa cấp trên còn lén đem đãi ngộ của con tương đương với nhân viên biên chế hả? Mẹ có nói với mấy bạn già của mẹ, cũng khoe con có phúc khí. Mẹ có nói với Lý Nguy trên công việc nên học hỏi nhiều nơi con, chỗ này của con mạnh hơn Lý Nguy nhiều, nó vĩnh viễn cũng không hợp với lãnh đạo của nó.”
“Mẹ, để con giúp mẹ!” Hạ Chân Ngọc thay quần áo rồi vào bếp phụ Tống Quyên.
“Không cần, không cần, con khó khăn lắm mới có một ngày nghỉ sao lại vào giúp làm gì. Con về phòng nghỉ ngơi đi. Khi nào Lý Nguy về mẹ sẽ gọi.”
Tống Quyên không nói cho Hạ Chân Ngọc là trước mặt đồng nghiệp bà, những bạn học trước đây mặt mày rạng rỡ cao hứng thế nào. Do vậy hiện tại thấy Hạ Chân Ngọc chỗ nào cũng thuận mắt.
Khi Lý Nguy về, Tống Quyên gọi Hạ Chân Ngọc dọn đồ ăn để cả hai cũng ăn, còn mình thì phải về nhà nấu cơm cho ba Lý Nguy.
Hạ Chân Ngọc cùng Lý Nguy ăn cơm xong cùng ngồi xem tivi một lát rồi lên giường ngủ. hai người vẫn như bình thường nói chuyện phiến với nhau. Sau đó Lý Nguy liền ngủ. Hạ Chân Ngọc cảm thấy hiện tại cô nên cùng Lý Nguy nói chuyện nhiều hơn một chút, dùng những câu chuyện phiến để bồi dưỡng tình cảm. Cô phải cố gắng phối hợp với Lý Nguy để phá vỡ cục diện bế tắc này.
Hôm nay, Hạ Chân Ngọc vừa tới cơ quan đã bị Chu chủ nhiệm gọi vào văn phòng. Chu chủ nhiệm giao nhiệm vụ cho Hạ Chân Ngọc: “Tiểu Hạ, cô chuẩn bị đi, 9h rưỡi cô cùng Quách chủ nhiệm đi họp. Nội dung trong buổi họp, cô cũng biết rồi, không khác gì lần trước, nên cẩn thận đừng để sai sót.”
Hạ Chân Ngọc cười nói: “ Chu chủ nhiệm yên tâm, tôi mỗi ngày đều theo dõi hạng mục này, có chỗ nào không hiểu, nhân viên trung tâm kỹ thuật cũng kiên nhẫn giải đáp cho tôi.”
“Vậy là được, vậy là được. Đi họp việc chủ yếu của cô là chuẩn bị tài liệu cho tốt cho Quách chủ nhiệm. đến câu hỏi nào thì đánh dấu vào. Nga đúng rồi, hôm nay nghe nói chủ trì buổi họp là trưởng phòng Trương. Cô đi đi, một hồi xuống cửa chờ xe của Quách chủ nhiệm.”
Sửa sang lại tài liệu, Hạ Chân Ngọc xuống cửa chờ xe của chủ nhiệm Quách. Tài liệu này đều là do Hạ Chân Ngọc bình thường chuẩn bị tốt, có thể ứng phó mọi tình huống có thể xảy ra.
Trên xe, chủ nhiệm Quách bảo cô không cần khẩn trương, cũng không cần cô lên tiếng, chỉ đúng thời điểm giúp mình bổ sung những số liệu hạng mục là được.
Vào một phòng họp nhỏ của phủ Thị chính, ngồi xuống. Một lát sau trưởng phòng Trương dẫn theo vài người đến. Hạ Chân Ngọc nhìn thoáng qua trưởng phòng Trương, chính là người hôm thị sát đã giải vây cho mọi người.
Chủ nhiệm Quách không uổng là người xuất thân từ chính quy, tuy rằng nhiều năm làm quan đều theo quan điểm chủ nghĩa hưởng lạc. Nhưng năng lực vẫn có, hơn nữa đã tiếp thu giáo huấn đợt trước, trên công tác đã chịu khó nhiều hơn, cho nên tại buổi họp nói đâu vào đấy, tiến độ công tác, những ý kiến đề nghị đưa ra đều hợp tình hợp lý.
Đang nói, cửa phòng họp bỗng mở ra, trưởng phòng Trương nhìn người vừa vào vội vàng đứng lên, những người khác cũng đều đứng lên. Hạ Chân Ngọc còn chưa rõ việc gì đang xảy ra thì Chu Cẩn Vũ đã ngồi xuống vị trí chủ trì, cũng có ý bảo chủ nhiệm Quách tiếp tục, những người có mặt đều im lặng ngồi xuống.
Hạ Chân Ngọc hơi đỏ mặt, vừa rồi lúc mọi người ngồi xuống cô mới nhận thấy mình vẫn ngồi ngây ngốc, như mục tiêu chói lọi, cô bắt gặp vài ánh mắt của người bên cạnh liếc nhìn mình, sao phản ứng của mình lại chậm như thế nhỉ. Qua một lúc, thấy mọi người không còn chú ý đến mình, cô lúc này mới khôi phục lại sắc mặt nghe chủ nhiệm Quách báo cáo rồi chăm chú ghi chép nội dung hội nghị.
Chu Cẩn Vũ vừa vào cửa đã thấy Hạ Chân Ngọc ngồi ngẩn người. Mãi đến khi buổi họp tiếp tục thì mặt cô lại đỏ không thôi. Anh chợt nhận ra đây là cô gái mà lần trước đã ân cần hỏi thăm anh “Xin chàothủ trưởng”. Quách Hoài đúng là có gan dùng người, nhìn cô từ đỏ mặt đến cố gắng trấn tĩnh lại, anh rất muốn cười, ánh mắt bất chợt có lo lắng.
Chu Cẩn Vũ một bên nghe báo cáo, một bên âm thầm đánh giá Hạ Chân Ngọc, phát hiện sức chịu đựng của cô gái này thật tốt.
Da dẻ lúc không đỏ mặt nhìn rất trắng, không phải trắng nhạt mà là trắng noãn, làm cho người ta muốn sờ thử xem khi chạm vào khuôn mặt như làm bằng sứ đó sẽ có cảm giác gì. Chu Cẩn Vũ ít khi nào có thể gặp người có khuôn mặt dễ đỏ như thế. Hai lần xấu hổ của cô đều ở ngay cơ quan, đúng là kì tích.
Hội nghị thảo luận kịch kiệt cho tới gần trưa. Chu Cẩn Vũ giơ tay ra hiệu chấm dứt hội nghị: “Hôm nay mọi người đều vất vả rồi, ngồi từ sáng đến giờ. Cơm trưa sẽ không ăn tại canteen. Tôi đã dăn thư ký đặt bàn tại nhà hàng, mời mọi người tới đó dùng cơm rồi về họp tiếp.”
Tất cả mọi người đều cao hứng, được cùng ngồi ăn với Chu Cẩn Vũ là vinh hạnh a. nếu có thể chụp hình lưu niệm trong bàn ăn thì tốt rồi. Hạ Chân Ngọc thu xếp lại vật dụng rồi vội vã đuổi theo chủ nhiệm Quách. Không ngờ ông ta cùng mấy vị chủ nhiệm khác còn đang thảo luận nội dung, hơn nữa đều ngồi vào xe của chủ nhiệm Quách. Vậy cô đi xe nào?
Thấy không ai chú ý đến mình, cô thầm nghĩ nếu xe đã đi hết, thì mình tùy tiện ra bên ngoài khách sạn tìm quán ăn nào đó ăn tạm, sau đó chờ Quách chủ nhiệm trở về.
Bất ngờ một chiếc xe đậu trước mặt cô, đang âm thầm nghĩ có phải là nhân viên này nhớ tới cô nên cho cô đi cùng xe. Kết quả khi mở cửa xe lại nhìn thấy Chu Cẩn Vũ, anh mỉm cười nói với cô: “Không có xe để đi à? Có thể đi chung xe với tôi.”
Hạ Chân Ngọc đang định mở miệng cự tuyệt. Chu Cẩn Vũ là nhân vật lớn chỉ nói cho có vậy thôi chứ không thể thật sự có ý cho cô đi cùng. Nhưng không ngờ đối phương đã mở cửa xe ra, chẳng may anh ta thực sự cho mình quá giang một đoạn thì sao, nếu mình từ chối thì chẳng phải không nể mặt anh ta à? Đây là chuyện tuyệt đối không nên làm.
Trong đầu hiện lên vô số ý tưởng, cuối cùng mở miệng nói: “Cảm ơn Chu thị trưởng, tôi ngồi phía trước.”
Nói xong mở cửa xe chỗ ghế bên cạnh tài xế muốn ngồi vào, làm như vậy là thích hợp, cô sao có thể ngồi kế bên thị trưởng được.
Kết quả là lần thứ ba bị xấu mặt, Hạ Chân Ngọc cho rằng đã lăn lộn ngoài xã hội nhiều năm, Chu Cẩn Vũ là lãnh đạo lớn như vậy làm sao lại không có trợ lý, thư ký chứ. Cô vừa đi ngồi vào xe đã thấy có người ngồi trước rồi: “Ngại quá, tôi là thư ký của Chu thị trưởng, mời cô ngồi ở ghế sau nhé.”
Hạ Chân Ngọc lại đỏ mặt ngồi vào. Nét cười trên mặt của Chu Cẩn Vũ càng rõ ràng, nhìn Hạ Chân Ngọc còn đang xấu hổ nói: “Cô là nhân viên máy tính lần trước đúng không, tên gọi là gì?”
Có đề tài để giảm bớt sự ngượng ngùng của mình, Hạ Chân Ngọc rốt cục ngẩng đầu lên nhìn không chớp măt, thấp giọng trả lời: “Tôi tên là Hạ Chân Ngọc.”
Chu Cẩn Vũ biết người bình thường thấy mình còn khẩn trương huống chi là ngồi bên cạnh mình trên xe, thanh âm càng trở nên nhu hòa: “Ừm, cái tên rất đặc biệt. Cô công tác ở đó bao lâu rồi?”
Hạ Chân Ngọc rất thích Chu Cẩn Vũ có thể hỏi cô ít chuyện như vậy vì sẽ trả lời sẽ không xấu hổ, vì thế nhanh chóng đáp: “Tôi đã làm được bảy năm.”
Chu Cẩn Vũ nghe xong mà kinh ngạc, bảy năm? Vậy Hạ Chân Ngọc cũng đã lớn tuổi rồi. Anh cứ luôn cho ràng cô sinh viên mới tốt nghiệp đại học. Quay đầu nhìn kỹ lại, gương mặt Hạ Chân Ngọc thật gần, mặt trắng như sứ, mũi cao, môi thắm, đôi mắt trong suốt nhìn chằm chằm lưng ghế phía trước, rất trẻ.
Xem ra mình cũng có lúc nhìn lầm, anh nở nụ cười nói tiếp: “Hạ tiểu thư thoạt nhìn còn rất trẻ. Nhà ở đâu? Đi làm có xa không?”
Hạ Chân Ngọc nói: “Cám ơn Chu thị trưởng quá khen. Nhà tôi cách chỗ làm khá xa. Đi làm ngồi xe điện ngầm 14 trạm. Chu thị trưởng gọi tôi là Tiểu Hạ là được.”