Hạ Chân Ngọc không hiểu được ý tứ của Chu Cẩn Vũ, cô liền hỏi lại: “Anh nói cái gì?”
Chu Cẩn Vũ nói: “Anh nói, em lên nhà thu dọn đồ đạc đi, anh ở lại đây chờ em thu dọn xong.”
Hạ Chân Ngọc có chút sửng sốt: “Anh không có hiểu được những lời vừa rồi tôi mới nói hay sao? Chờ đến lúc tôi đã thu xếp xong mọi chuyện tôi sẽ chuyển qua bên đó.”
Chu Cẩn Vũ nhìn Hạ Chân Ngọc nói: “Hôm nay em liền theo anh trở về.”
Hạ Chân Ngọc chăm chú nhìn sắc mặt của Chu Cẩn Vũ, biết rằng hiện tại không phải là anh nói giỡn, cũng sẽ không thỏa hiệp, cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Được rồi, nhưng mà sau này anh không thể cứ như vậy mà can thiệp vào sinh hoạt cá nhân của tôi.”
Chu Cẩn Vũ nở nụ cười nói: “Anh chỉ can thiệp vào một việc này thôi, những cái khác anh không quản, đều nghe theo em.”
Hạ Chân Ngọc xuống xe về nhà, cô nhanh chóng đem túi hành lý trên sàn nhà dỡ ra và sắp xếp lại rồi dọn dẹp sạch sẽ. Khi cô thu dọn xong xuôi thì đã một thân đầy mồ hôi, cô nhìn đồng hồ thấy sắp đến 10 giờ rồi, đã khuya như vậy rồi vẫn là không cần gọi điện thoại cho Tống Quyên, cha mẹ Lý Nguy đều có vẻ như là hay đi ngủ sớm, sáng sớm ngày mai cô gọi điện cho bà ta là được rồi. Tiếp theo cô gọi điện thoại cho Cao Mai Lệ, cùng Cao Mai Lệ nói qua loa mấy chuyện đã xảy ra, và muốn cô ấy giúp cô che giấu trong khoảng thời gian Lý Nguy đi công tác này.
Trong điện thoại Cao Mai Lệ cười hì hì nói: “Hình như hôm qua còn có người khóc lóc cái gì ấy nhỉ? Vậy mà hôm nay đã trở thành bà chủ nhà, cậu có biết hay không, đó chính là tòa nhà Nhã Phong mới được xây dựng ở trong nội thành, thoáng cái cậu đã có trên dưới trăm vạn đến tay rồi. Hạ Chân Ngọc, cậu nói một chút xem cậu còn có thiếu cái gì nữa, chẳng những có một người đàn ông chất lượng tốt ngủ cùng, hơn nữa người ta lại còn tặng cậu một căn nhà, lúc này không cần phải lo lắng nữa, vạn nhất có chuyện gì không hay xảy ra, căn nhà đó có thể bán, mua một hai căn nhà nhỏ hơn để cho thuê, hết sức tuyệt vời.”
Hạ Chân Ngọc vội vàng ngăn lại những lời nói của Cao Mai Lệ: “Chuyện mà mình nói với cậu là nghiêm chỉnh đấy, cậu nhớ kỹ chưa?”
Cao Mai Lệ lớn tiếng nói: “Mình còn có thể phạm sai lầm sao, mình liền nói với cha mẹ cậu là Hách Lượng nhà mình phải đi công tác một thời gian ngắn, đúng lúc Lý Nguy nhà cậu cũng đi công tác, xin phép cha mẹ cậu cho cậu đến ở cùng mình mấy ngày, vậy là không sao rồi.”
Hạ Chân Ngọc nói: “Được, được, được, có người chị em như cậu thì mình còn phải lo lắng gì nữa. Chỉ có điều là còn không biết sau khi Lý Nguy đi công tác trở về thì việc này phải làm sao bây giờ đây, mình không nghĩ tới Chu Cẩn Vũ sẽ như vậy.”
Cao Mai Lệ cũng rất nghi hoặc: “Cậu nói rốt cuộc Chu Cẩn Vũ muốn làm cái gì, làm sao lại có thế muốn một quan hệ ngoài hôn nhân như vậy? Người như anh ta thế nào cũng có những phụ nữ quấn lấy anh ta nha, vậy mà trái lại anh ta còn muốn dây dưa với người phụ nữ đã có gia đình đàng hoàng như cậu. Hơn nữa mình không thể hiểu rõ là, anh ta còn không cho vợ chồng cậu chân chính ở cùng một chỗ, anh ta suy nghĩ cái quái gì vậy hả? Chẳng lẽ anh ta muốn để cho cậu ly hôn, sau đó cưới cậu nha!”
“So với việc này thì khả năng để cho mình làm thị trưởng còn lớn hơn một chút. Cậu đừng đoán mò, có lẽ qua một thời gian ngắn nữa, khi mà cảm giác mới mẻ qua đi mọi việc cũng sẽ kết thúc.” Hạ Chân Ngọc lại cùng Cao Mai Lệ hàn huyên hai câu rồi cúp điện thoại. Trước khi đi cô cẩn thận kiểm tra lại xem đã đem các cửa đã khóa kỹ hay chưa rồi mới vào thang máy đi xuống lầu.
Trở lại trong xe Chu Cẩn Vũ, cô liền nói: “Tôi có chút đói bụng, chúng ta mua chút đồ ăn đã rồi hãy trở về.”
Chu Cẩn Vũ cười gật đầu, lái xe rời đi. Ở trên đường hai người mua chút đồ ăn rồi mới trở về Nhã Phong. Về đến nhà cơm nước xong xuôi Hạ Chân Ngọc có chút mệt mỏi liền trở về phòng nghỉ ngơi, đột nhiên nhớ tới một việc liền nói với Chu Cẩn Vũ: “Không được rồi, quần áo của tôi cái gì cũng chưa mang đến, ngày mai làm sao có thể đi làm đây?”
Chu Cẩn Vũ đi tới, nói: “Trong tủ quần áo đều chuẩn bị sẵn rồi, cũng mới mua xong, em thử nhìn xem một chút đi.”
Hạ Chân Ngọc đi vào phòng ngủ kéo cửa tủ quần áo ra xem, bên trong tràn đầy quần áo mới tất cả đều là chưa có gỡ mác. Lúc này Chu Cẩn Vũ cũng đứng ở phía sau lưng cô, anh vòng tay qua ôm lấy thắt lưng cô nói: “Em có thích không?”
Một người phụ nữ có thể được người đàn ông, hơn nữa lại là người đàn ông có quyền thế cùng dáng dấp không tệ đối xử tốt với mình như thế, dù thế nào cũng sẽ cảm động một chút. Ngày thường Hạ Chân Ngọc rất tỉnh táo cùng lạnh nhạt, nhưng hiện tại cô cũng có chút mềm lòng, nhẹ nhàng gật đầu. Chu Cẩn Vũ buông tay ra nói: “Anh đi rửa mặt một chút, em nghỉ ngơi trước đi.” Nói xong anh liền đi toilet.
Hạ Chân Ngọc cảm động thì vẫn là cảm động, nhưng nhìn thấy Chu Cẩn Vũ đi ra khỏi phòng ngủ, cô vội vàng lấy ra một vỉ thuốc tránh thai vừa rồi vẫn giấu ở trong tay. Thật ra sau lần đi du lịch đó, cô liền mua thuốc tránh thai khẩn cấp để uống, hiện tại xem ra sẽ phải thay đổi, nếu không rất tổn hại đến thân thể. Hơn nữa, nhìn thái độ của Chu Cẩn Vũ cũng không có ý định dùng bao cao su, nếu không với kinh nghiệm phong phú như vậy làm sao anh có thể không nghĩ ra chuyện này được.
Uống thuốc xong Hạ Chân Ngọc liền lên giường nằm xuống, một lát sau Chu Cẩn Vũ cũng đi vào nằm xuống bên cạnh cô. Anh từ phía sau ôm lấy Hạ Chân Ngọc, bàn tay trực tiếp với vào trong áo ngủ của cô nắm lấy một khối căng tròn mềm mại. Hạ Chân Ngọc hoảng sợ, vội vàng nói: “Anh nghỉ ngơi một chút đi, ngày mai còn phải đi làm đấy.”
Bàn tay Chu Cẩn Vũ bắt đầu xoa nắn ngực cô, lại hôn vào bên tai Hạ Chân Ngọc, cười nói: “Anh muốn sờ nó để đi ngủ, những cái khác anh cũng không có làm.”
Vậy còn cô phải làm như thế nào để ngủ, Hạ Chân Ngọc chỉ cảm thấy Chu Cẩn Vũ lớn tuổi như vậy rồi, mà thế nào còn giống như chưa bao giờ thấy qua phụ nữ. Cô bắt buộc bản thân mình phải nhắm mặt lại, cũng cố gắng không để ý tới trước ngực còn có một bàn tay và sau lưng có một thân thể đang kề sát vào người cô, tiếp đó thực sự là một thoáng chốc cô liền ngủ thiếp đi.
Buổi sáng lúc thức dậy, Chu Cẩn Vũ muốn đưa Hạ Chân Ngọc đi làm, Hạ Chân Ngọc không đồng ý, cô bảo anh đi làm trước. Chu Cẩn Vũ cũng không có phản đối, anh rời nhà đi làm trước cô. Hạ Chân Ngọc nhìn thời gian thấy không sai biệt lắm mới đi ra ngoài. Cô mua bữa sáng ở gần cơ quan, rồi lại gọi điện thoại về cho cha mẹ cô, dựa vào những lời đã nói hôm qua với Cao Mai Lệ, cô giải thích lý do với mẹ cô một chút. Bà Hạ than phiền một trận về việc Lý Nguy đi công tác, rồi lại lo lắng là không biết có nguy hiểm hay không, cuối cùng dặn đi dặn lại cô và Cao Mai Lệ phải chú ý an toàn. Hạ Chân Ngọc rất kiên nhẫn nghe xong, cô cũng đáp ứng với nhưng lời mẹ cô nói, trong thâm tâm cô nghĩ, chắc là do bản thân mình chột dạ đi, đổi lại là bình thường cô đã sớm không để cho mẹ cô càm ràm thêm nữa rồi.
Sau đó cô lại gọi điện thoại cho mẹ Lý Nguy, tuy rằng ngữ khí của Tống Quyên không tốt, nhưng mà bà ta cũng không muốn ở cùng một chỗ với con dâu, cho nên cũng chỉ nói một hai câu dặn dò cô chú ý an toàn, những việc khác cũng không có hỏi nhiều.
Một ngày này cũng không có việc gì để làm, lúc tan tầm cô cùng chị Vương đi đến khu chợ ở gần đó mua đồ ăn, cũng thuận tiện nhờ chị Vương chỉ bảo cách làm đồ ăn như thế nào. Từ nhỏ đến lớn số lần Hạ Chân Ngọc bước chân vào bếp cũng rất ít, đoán chừng ngay cả vị trí chai nước tương trong nhà cũng phải nghĩ trong chốc lát. Chị Vương hoàn toàn không thể nào chỉ bảo được, Hạ Chân Ngọc có chút nhụt chí, nhưng vẫn là học theo chị Vương mua một đống thức ăn.
Chị Vương nhìn nhìn có chút do dự hỏi: “Chân Ngọc, nhà em xa như vậy, nếu muốn mua đồ ăn thì cũng phải là mua ở gần khu nhà em chứ, nếu không làm thế nào để cầm về nha!”
Hạ Chân Ngọc vội vàng nói: “Đó là em mang đến nhà mẹ em, Lý Nguy đi công tác, em đến nhà mẹ em ở, nhân dịp này cũng học nấu ăn luôn thể.”
Chị Vương cười nói: “Cũng đúng, một mình ở nhà cũng không an toàn, nếu có thể được ở với mẹ thì là tốt hơn cả, mà em cũng có thể học làm việc nhà, nếu không sớm muộn gì cũng là một vấn đề đấy.”
Hạ Chân Ngọc cảm thấy về sau mình cũng không cần phân rõ là nói thật hay là nói dối. Cô đi bộ xách theo thức ăn trở về Phong Nhã, nơi này cách cơ quan cô hai trạm xe bus, cô cũng không muốn ngồi xe, đi bộ để đi làm như vậy cũng rất tốt.
Về nhà cô đem toàn bộ thức ăn đặt ở trong phòng bếp, nhìn nhìn tất cả dụng cụ làm bếp, lại nhìn đến những thức ăn này, sớm không còn hứng thủ để thử nấu cơm một lần, cô bắt đầu làm biếng, thật sự không muốn chạm vào những món chứa đầy dầu mỡ thế này, vì thế lại đi xuống dưới lầu mua đồ ăn ở bên ngoài.
Chu Cẩn Vũ trở về tương đối trễ, toàn thân đầy mùi khói thuốc cùng mùi rượu. Hạ Chân Ngọc tránh xa anh một chút, bảo anh đi tắm rửa thay quần áo. Chu Cẩn Vũ lại vẫn khăng khăng đi đến dựa vào trên người cô, anh nâng khuôn mặt của cô lên vừa hôn vừa nói: “Nào có người vợ nào lại chê chồng mình đâu, đi, hai chúng ta cùng nhau tắm rửa nhé.”
Hạ Chân Ngọc vừa nghe Chu Cẩn Vũ xưng hô như vậy, bản thân cô liền cảm thấy cực kỳ không được tự nhiên, rõ ràng là bất chính mà anh thản nhiên nói ra như vậy nghe xong liền thấy chột dạ. Cô bị anh kéo vào trong phòng tắm, tránh không được lại bị ép buộc một phen, chờ đến lúc lau khô người đi ra, Hạ Chân Ngọc đã vô cùng mệt mỏi. Lúc nằm ở trên giường, Chu Cẩn Vũ vẫn cứ ôm cô đi ngủ như trước.
Cứ như vậy Hạ Chân Ngọc cùng Chu Cẩn Vũ trải qua mấy ngày giả vợ chồng. Tuy rằng Hạ Chân Ngọc vẫn có cảm giác không được tự nhiên cho lắm nhưng mà cũng cố gắng thích ứng hết mức có thể. Hôm nay lúc đang ở cơ quan thì cô nhận được điện thoại của mẹ chồng là bà Tống Quyên gọi tới, than thở là mấy ngày nay Lý Nguy đi công tác ở bên ngoài khiến cho bà ta lo lắng không yên tâm, nhưng bà ta cũng không có quan tâm nhiều đến Hạ Chân Ngọc, sau cùng bà ta bảo cô tối về nhà ăn cơm rồi ngủ lại một đêm.
Hạ Chân Ngọc nghe xong liền đáp ứng, cô dự định khi tan tầm sẽ đi mua một ít hoa quả hoặc là một hộp sữa chẳng hạn để mang đến biếu bố mẹ chồng. Chu Cẩn Vũ gọi điện báo đêm nay không thể về nhà, nói là ngày mai ở ngoại thành có một buổi hội chợ, buổi chiều phải xuất phát, như vậy khi đến chỗ đó là buổi tối còn có thể có chút thời gian để nghỉ ngơi cho tốt.
Sau khi tan tầm cô bắt xe bus về nhà, lúc ngồi trên xe Hạ Chân Ngọc cảm thấy giống như mình đã rời khỏi nhà Lý gia lâu lắm rồi, trong lòng cô nổi lên một cảm giác xa lạ, có lẽ là do từ trước đến nay cô cũng chưa có cảm giác thuộc về nơi đó.
Về đến nhà cha mẹ Lý Nguy cô đem túi quà đặt ở trên bàn, mẹ Lý Nguy nhìn thấy những đồ mà Hạ Chân Ngọc vừa mới mang tới liền nói: “Đều là người trong nhà, còn phải tốn tiền mua những thứ đó làm gì? Hơn nữa trong nhà cũng không thiếu. Mà cái loại sữa có vị táo đỏ đó tôi không thích uống, tôi không chịu nổi mùi vị đó, một lát nữa hãy mang sang tặng cho dì Hai đi, dì ấy thích uống cái này.”
Hạ Chân Ngọc thực sự không hiểu nổi mẹ Lý Nguy nghĩ như thế nào nữa, bà ta không thích uống, chẳng nhẽ cha Lý Nguy cũng không thích uống sao? Kể cả hai người đó đều không thích uống thì để cho cô và Lý Nguy uống không được mà, bà ta nhất định phải đem những đồ đó tặng cho người nhà mẹ đẻ ư? Nhưng cô cũng không muốn tức giận với bà ta làm gì, dù sao đồ cô mua cho bà ta, bà thích cho ai thì cho đi.
Lúc ăn cơm Tống Quyên còn nói: “Lý Nguy không có ở nhà, cô cũng đừng trách tôi không có quan tâm nhiều đến cô, dù sao thì mối quan hệ giữa mẹ chồng nàng dâu cũng có một tầng xa cách, nếu thật sự có bảo cô ở lại đây, đoán chừng cô cũng cảm thấy không được tự nhiên. Nhưng mà cũng không thể để Lý Nguy vừa mới đi thì đối với cô người trong nhà tựa như người xa lạ được. Cô ở cùng với bạn cô cũng không có vấn đề gì, chỉ có điều là cô cũng phải trở về thăm hỏi tôi và bố chồng cô chứ, nếu không đến lúc Lý Nguy trở về lại không nói là cô không thích về nhà, mà ngược lại còn bảo chúng tôi cố ý gây bất hòa với cô, thôi mặc kệ cô vậy, với lại để cho cha mẹ cùng bạn bè cô nhìn vào cũng không ra thể thống gì."
Hóa ra là bà ta sợ bị người khác để ý xoi mói, cũng lại sợ con trai mình khi về sẽ trách móc. Hạ Chân Ngọc còn nghĩ làm sao Tống Quyên lại đột nhiên quan tâm tới cô như vậy, thì ra là vì chuyện như thế, cô nghe xong chỉ cười cười đáp ứng. Cha Lý Nguy cũng không để cho Tống Quyên nói thêm gì nữa, chỉ bảo Hạ Chân Ngọc ở bên ngoài cần chú ý nhiều đến sức khỏe gì gì đó.
Hạ Chân Ngọc không muốn ở cùng một chỗ với Tống Quyên, cơm nước xong cô liền đi rửa chén bát, sau đó cô nói thấy hơi mệt và xin phép về phòng, cô đi đến căn phòng lúc trước của Lý Nguy để nghỉ ngơi. Ở trong phòng cũng không có TV để xem, cô chỉ có thể lấy điện thoại di động ra để đọc tiểu thuyết giết thời gian.
Xem được một lúc cô liền ngủ thiếp đi, cô đang ngủ say thì chợt nghe thấy bên ngoài có người gõ cửa “bang bang”, nhìn xuống đồng hồ ở trên tay thì thấy gần 11 giờ rồi, cô đứng dậy mở cửa liền nhìn thấy Tống Quyên đang đứng ở bên ngoài, sắc mặt bà ta trầm xuống, cô có chút kinh ngạc hỏi: “Mẹ, có chuyện gì sao?”
Tống Quyên trừng mắt liếc nhìn cô một cái rồi nói: “Sao cô ngủ say như chết vậy? Cô có biết là sức khỏe của cha Lý Nguy không tốt lắm, bình thường đều đi ngủ sớm, điện thoại di động của cô cứ vang lên hồi lâu như vậy, nếu cô không muốn nghe điện thoại thì tắt máy đi, cứ để nó kêu không dứt như thế, làm ảnh hưởng đến người khác, cô cũng thật quá không có ý tứ rồi.”
Hạ Chân Ngọc vội vàng xin lỗi, thật sự là cô không có nghe thấy tiếng điện thoại di động kêu. Tống Quyên hừ một tiếng rồi trở về phòng ngủ. Hạ Chân Ngọc đóng cửa lại đi đến bên giường cầm lấy điện thoại di động lên xem, tất cả đều là cuộc gọi nhỡ của Chu Cẩn Vũ. Cô vừa định gọi lại cho anh thì di động lại vang lên, Hạ Chân Ngọc nhanh chóng tiếp máy: “Alo, anh tìm tôi có chuyện gì vậy?”
Giọng nói trầm thấp của Chu Cẩn Vũ liền truyền tới: “Làm sao em lại không nghe điện thoại, đang ngủ à?”
Hạ Chân Ngọc lí nhí trong cổ họng nói: “Bây giờ cũng đã mấy giờ rồi, làm gì còn có ai chưa đi ngủ. Tôi ngủ say quá nên không có nghe thấy tiếng chuông điện thoại. Rốt cuộc là có chuyện gì mà anh gọi cho tôi nhiều cuộc điện thoại như vậy?”
Chu Cẩn Vũ nở nụ cười rồi nói: “Đang ngủ à, em ở nhà sao?”
Hạ Chân Ngọc cảm thấy Chu Cẩn Vũ đúng là cực kỳ nhàm chán, gần nửa đêm rồi không chịu đi ngủ lại còn quấy nhiễu giấc ngủ của cô, giọng nói của cô có chút không vui: “Đương nhiên là ở nhà rồi, nếu anh không có chuyện gì thì tôi cúp máy đây, tôi đang ngủ say rồi lại còn bị anh đánh thức.”
Chu Cẩn Vũ ở đầu dây bên kia trầm mặc một hồi, sau đó dùng giọng nói có chút kiềm chế, lại có chút như rít qua kẽ răng nói: "Phải không, ở nhà hả? Hạ Chân Ngọc, mẹ kiếp, chỗ đó mà là nhà sao?!"