Hơn Cả Hôn Nhân

Chương 1: Chuyện kết hôn này cũng có thể sao?

Hạ Chân Ngọc, một cô gái hai mươi tám tuổi già theo đúng nghĩa đen, là một nhân viên ngoài biên chế.

Cô kết hôn với một người đàn ông bình thường, định bình yên sống cuộc sống bình thường.

Nhưng trên đời này, luôn có những việc bất ngờ xảy ra với những người thích yên phận như thế.

Chồng cô, là một người đàn ông bị bệnh bất lực. biết chuyện cô vẫn thông cảm cho chồng, khuyến khích chồng đi chữa bệnh, mặc cho mẹ chồng và gia đình chồng ỷ quyền ỷ thế khinh dễ nhà mình. Cô vẫn muốn sống một cuộc sống bình yên qua ngày.

Cuộc sống nhẫn nại đó những tưởng sẽ theo cô, nhưng tiếc thay cô gặp anh, một gã bá vương cả giới chính khách lẫn tình yêu.

Anh như một gã thợ săn đang chèn ép con mồi, quyết săn bắt lấy con mồi mà anh đã nhắm trúng. Bằng đủ thủ đoạn tà ác lẫn vô sỉ

Đọc đến đây, các bạn có trái tim non trẻ như mình chắc hồi hộp vì sợ loại ngược, ngược tàn nhẫn vân vân và vân vân?

Ồ không, anh lớn hơn cô mười tuổi, và luôn cưng chiều cô hết mực, không giống như những loại cường thủ hào đoạt khác, ngược tới ngược lui, ác bá như anh luôn phải chịu nhẫn nại dỗ dành cô.

Câu chuyện này gây ra rất nhiều tranh cãi ở diễn đàn TQ lẫn trên TTV, bởi nội dung quá ư là nhạy cảm của nó.

Tuy chồng cô bất lực nhưng cô chưa bao giờ có ý nghĩ gì ngoài lề, một cô gái thấp cổ bé họng với một gã chính khách quyền uy làm sao cô có thể đấu lại khi anh đã nhắm trúng.

Nhưng nói thế, chứ không phải thế, cô không yếu ớt nếu như người chồng hiện tại của cô không bán cô để cầu vinh và cả gia đình lẫn dòng họ bên chồng.

Cũng có lúc cô buông xuôi tay, bỏ mặc gã đàn ông luôn uy hiếp lẫn dỗ dành mình, nhưng khi đối diện với sự bất tài, vô sỉ của gia đình và cả dòng họ bên chồng, muốn cô dùng thân xác để đổi lấy danh vọng cho bọn họ là cô muốn cắt đứt tất cả để trở về cuộc sống bình yên mà mình muốn

Liệu cô có cắt đứt được không, khi những người thân bên chồng đó bám cô như con nợ, còn anh – Gã thị trưởng quyền uy với đầy đủ thủ đoạn liệu có bỏ qua cho cô khi phát hiện mình đã yêu cô mất rồi.

Bạn đến với câu chuyện này, ngoài nội dung dễ gây tranh cãi như trên thì thật ra mình thấy cô gái ấy hoàn toàn không hề sai gì cả, cô có chồng cũng cố gắng hạnh phúc bên chồng dù gặp phải mẹ chồng đanh đá, khinh người và cả dòng họ bên chồng vô sỉ tiểu nhân, dù chồng bị bệnh cô vẫn động viên an ủi và giúp đỡ anh trị bệnh.

Nhưng cái cô nhận được chỉ là sự chèn ép của bọn họ, đương nhiên cô không phải thánh mẫu để chịu đựng mãi, cũng có lúc vùng lên

Còn anh, một thị trưởng ba mươi tám tuổi, đủ độ ác bá và vô sỉ, thích xưng ‘chú’ với cô, thích ăn đậu hũ của cô mọi lúc mọi nơi, và cũng thích chèn ép chọc cô nổi giận, nhưng cái mà anh cưng chiều cô, yêu thương cô thì không phải ai cũng làm được.

Đến nổi, khi muốn chia tay với anh, cô bật thốt với cô bạn thân ‘Ngoài cha mẹ mình, anh ấy là người chịu đựng và yêu chiều mình nhất’

Nhưng khi cô nổi giận thực sự thì anh lại nhịn nhục nhẫn nại, chịu cô đánh.

À, các bạn nghĩ cô hiền, một khi người hiền nổi giận thì.. E hèm, dép lê, túi xách hay dụng cụ gì có trong tay thì không bỏ qua đâu nhé

Cơ mà giữa hai người họ ái muội đặc biệt, với sự vô sỉ của anh thì người tưởng chừng như lãnh cảm như cô cũng phải xiêu lòng


Tuy dán mác Cường thủ hào đoạt, nhưng đây là truyện sủng, cực sủng với phong cách đại thúc và tiểu loli. Đáng yêu, hài hước, nhưng cũng có những lúc trầm lắng cảm động lòng người.

**********************************************************

Chương 1: Chuyện kết hôn này cũng có thể sao?

“Chân Ngọc, mẹ anh nói căn nhà đã sửa sang gần xong rồi, để cho … để cho hai bên cha mẹ gặp mặt lần nữa và xem xem … chắc cần mua thêm chút đồ vật để trang trí.”

Hạ Chân Ngọc nghe giọng nói trong di động có chút lắp bắp của Lý Nguy âm thầm thở dài.

“Em đang ở bên ngoài ăn cơm cùng Lệ Lệ, đợi lát nữa em qua đó một chuyến.” Nói xong không đợi đối phương trả lời lại cô liền cụp máy, nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của Cao Mai Lệ đang ngồi ở phía đối diện.

“Có phải mẹ hắn ta lại muốn cậu mua thêm đồ đạc không? Nhà bọn họ vẫn còn chưa để cậu yên sao, mua nhà để kết hôn rồi giả bộ sửa chữa, đồ gia dụng, đồ nội thất ở trong nhà đều là do cậu mua thêm, hơn nữa căn phòng kia vẫn là tài sản trước hôn nhân, làm sao nhà hắn lại mưu tính như vậy hả?” Cao Mai Lệ đối với cuộc điện thoại của Lý Nguy vừa gọi đến rất không vừa lòng.

“Cũng từng bước tính toán, nhiều một chuyện không bằng ít đi một chuyện thì tốt hơn”. Hạ Chân Ngọc không quan trọng nói, mình đã 28 tuổi rồi, qua người giới thiệu mình cùng Lý Nguy gặp gỡ đã gần một năm, Lý Nguy cũng đã 30 tuổi, cho nên người trong nhà anh ấy mau chóng mua nhà rồi sửa sang lại, thúc giục bọn mình “Ngày mùng một tháng năm” (ngày Quốc tế lao động) kết hôn.

“Mình thật không hiểu nổi cậu, cậu nói xem gia đình nhà hắn ngạo mạn cái gì chứ, không phải có con trai làm nhân viên công vụ sao, ngay cả cái cửa phụ cũng chưa từng qua vậy mà còn cao cao tại thượng.” Cao Lệ Mai vẫn là cảm thấy Chân Ngọc sống chung với gia đình Lý Nguy sẽ không được tốt lắm.

“Mình là nhân viên ngoài biên chế mà, có thể so sánh với người nhà họ sao?” Khi cô vừa mới tốt nghiệp, cậu cô liền sắp xếp công việc cho cô, làm nhân viên văn phòng trong cơ quan nhà nước, tuy nói là nhân viên ngoài biên chế, nhưng cũng vui vẻ, an nhàn thoải mái. Nhưng ở đây quan hệ giữa mọi người rất phức tạp, không có người phía sau lại không có tiền thì cho dù tạm thời là nhân viên ngoài biên chế cũng không có được vị trí tốt, không làm quá ba tháng đã bị điều đến làm việc ở đại sảnh trở thành nhân viên tạp vụ, cả ngày bị vây quanh sai khiến.

“Cậu đúng là người không có chí khí, công việc nhàm chán đó còn có thể làm nhiều năm như vậy, nếu là mình mình đã sớm xin thôi việc, ở những chỗ khác cũng có thể kiếm được việc làm tốt hơn so với việc này nhiều.”

“Cậu cũng biết ưu điểm lớn nhất của mình chính là lười biếng mà, hơn nữa cậu mình hết lần này đến lần khác bảo mẹ mình dặn mình phải biết quý trọng công việc này. Cậu cũng biết là tư tưởng của mẹ mình đã lỗi thời, nếu mình xin thôi việc, thì trước tiên mình phải chuẩn bị thật tốt tinh thần bị mẹ mình giày vò đến phát điên”. Bản thân cô quả thật là người không có chí lớn, một thời gian dài ngây ngốc ở một chỗ cũng không có dũng khí xông xáo đi kiếm việc khác.

Cao Mai Lệ suy nghĩ một chút, lại nói thêm: “Làm biếng mà là ưu điểm sao, nếu cậu không có năng lực thì mình cũng không nói làm gì, nhưng rõ ràng cậu là một người rất thông minh chỉ là hay làm biếng, bỏ lỡ bao nhiêu cơ hội tốt như vậy. mẹ Lý Nguy ở bên này cậu định làm thế nào bây giờ? Cậu có còn tiền không?”

“Mình còn có một chút, nhưng mà cũng không nhiều lắm”

“Nếu không đủ, trong tay mình vẫn còn có chút tiền, cậu cứ lấy trước mà dùng.”

“Việc này thật không cần đâu, không có tiền mình sẽ không mua thì mẹ anh ta còn có thể làm gì được.” Hạ Chân Ngọc thật đúng là không đem chuyện này để ở trong lòng, chẳng qua cảm thấy cơm nước xong cũng không được về nhà nghỉ ngơi, mà còn phải đi đếnh nhà Lý Nguy thật sự là đau khổ.

“Khi nào thì đi đăng ký? Tuần trăng mật cậu định đi đâu?” Cao Lệ Mai nghĩ nghĩ vẫn là nên có vẻ cao hứng một chút tán gẫu chuyện tốt của Hạ Chân Ngọc.

Hạ Chân Ngọc có chút lo âu nhìn Cao Lệ Mai, do dự một chút nói: “Mình nói, nhưng cậu cũng đừng có la mình nhé, mình sợ nhất là người khác lớn giọng.”

“Lời này của cậu thật là khó hiểu, chừng nào cậu đi đăng ký, đi đâu hưởng tuần trăng mật thì sao mình phải tức giận cái gì hả? Chẳng lẽ còn không đi hưởng tuần trăng mật, thật là….”

Hạ Chân Ngọc trước tiên chọn chút tin tức tốt nói: “Ngày 27 tháng này đi đăng ký, Lý Nguy chọn, nói đó là ngày đẹp để hai người hứa hôn.”


“Thật đúng là hiếm thấy nha, cái con người khô khan đó còn có thể nghĩ đến những chuyện lãng mạn, thế tuần trăng mật đi đâu?”

“Không đi.”

Cao Lệ Mai cho rằng mình thật sự không có nghe rõ Hạ Chân Ngọc nói là đi đến chỗ nào: “Đi đâu? Mình nghe không rõ.”

“Không đi, hai chúng mình không đi hưởng tuần trăng mật.”

Cao Lệ Mai thiếu chút nữa từ chỗ ngồi nhảy dựng lên, thanh âm lên cao một chút: “Hạ Chân Ngọc, không phải là cậu nói đùa với mình đấy chứ? Xe cưới nhà bọn họ muốn tiết kiệm tiền nên không thuê cậu cũng đã nhịn, cậu cũng tự mình nghĩ biện pháp để nhận lấy bên nhà mẹ đẻ cậu, bây giờ ngay cả tiền để đi hưởng tuần trăng mật cũng không bỏ ra sao? Vậy thì đừng kết hôn nữa!” “Này cậu đừng có kêu to như vậy.” Hạ Chân Ngọc nhìn những người xung quanh đang hướng về chỗ hai người các cô nhìn nhìn, có chút ngượng ngùng.

“Mình đã nói ngay từ đầu, nếu không có bản lĩnh thì sẽ không phô trương, nhưng nhà họ Lý sĩ diện, mua một căn phòng trêm dưới trăm ngàn, kết quả là nhà họ chỉ nổ cho có lệ, lại còn giả bộ là người giàu có, hiện tại ngoại trừ căn phòng mà nhà họ mua ra thì một phân tiền họ cũng không muốn bỏ ra để sửa sang!” Cao Lệ Mai cực kỳ tức giận nói.

“Căn phòng này là lúc đó nhà anh ấy vay tiền để mua sau này chúng mình sẽ phải đảm nhận việc trả nợ đó, vả lại cũng không hoàn toàn bởi vì tiền, gần đây đơn vị của Lý Nguy phải tiếp đón một người quan trọng tới kiểm tra, cuối năm phải tổng kết, kiểm tra đánh giá số liệu, mặc dù thời gian nghỉ kết hôn thì không thể dị nghị, nhưng nếu lúc này vắng mặt khó tránh khỏi lãnh đạo không thấy lại trách tội.” Thật ra Hạ Chân Ngọc không muốn chi tiêu quá nhiều tiền cho đồ đạc trong phòng, như vậy trong tay còn dư dả một chút, không giống như bây giờ toàn bộ sộ tiền đều bỏ vào mua sắm cho căn phòng này.

“Chết tiệt! Hắn chính là một kẻ kém cỏi, nghỉ để kết hôn cũng sợ đắc tội với lãnh đạo sao, sao hắn lại hồ đồ như vậy, nếu không phải hắn có vận may từ trên trời rơi xuống có biện pháp thông qua mới thi đỗ làm nhân viên công vụ thì hắn đã chết đói rồi.” Cao Lệ Mai càng nghĩ càng giận, cũng lại càng xem thường Lý Nguy.

Hạ Chân Ngọc nói: “Thôi mà, chuyện đó cũng không phải là chuyện gì to tát, về sau có cơ hội còn có thể bù lại mà.”

Cao Lệ Mai thật sự là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Cảm giác đó có thể giống nhau sao? Cậu nha, cậu đúng là cái gì cũng không để ở trong lòng, việc kết hôn là việc lớn như vậy mà cậu cũng xử lý qua loa như thế, tương lai cũng đừng có hối hận.”

Hai người lại tiếp tục hàn huyên một lát rồi đi về, Hạ Chân Ngọc trực tiếp đến nhà Lý Nguy, vừa mới đến cửa thì mẹ Lý Nguy là Tống Quyên đã đứng đón ở đó, ánh mắt nhìn thẳng về phía sau Hạ Chân Ngọc: “Chân Ngọc à, cha mẹ cháu đâu, sao lại không cùng cháu tới đây?”

Hạ Chân Ngọc đương nhiên sẽ không để cho cha mẹ mình qua đây, bà mẹ chồng này tương lai còn không biết lại muốn cái gì nữa, tự mình đến trước có việc gì thì ứng phó là được, làm sao có thể để cho cha mẹ sang đây bị ức hiếp. Vì thế mỉm cười nói: “Bác, vừa rồi cháu ở bên ngoài làm việc liên tục đấy chứ, Lý Nguy gọi điện thoại cho cháu, cháu liền trực tiếp đi đến đây, có chuyện gì thì bác cùng cháu nói là được, cháu có thể tự quyết định.”

“Bác đã nói cháu là một cô gái chững chạc, biết điều mà! Ai, thật ra chuyện này quả thật có chút khó xử, cháu cũng biết đấy, phòng kết hôn của các cháu là do nhà bác bỏ toàn bộ tiền ra mua, còn cả tiền sửa sang trang hoàng lại cũng xấp xỉ bằng số tiền tiết kiệm của bác và bác trai rồi. Bác nghe Lý Nguy nói hôn lễ của các cháu định mời hơn 40 mâm, không phải là bác than nghèo kể khổ không có tiền để đưa cho các cháu chi tiêu, nhưng tiền tiệc cưới này đúng là có chút khó xử.”

Hạ Chân Ngọc biết bà ta còn chưa có nói xong, nên cũng không sốt ruột, quả nhiên:

“Bác và bác trai chỉ có một người còn là Lý Nguy, không phải tương lai sau này tất cả đều để lại cho các cháu sao? Nói sau đi nữa thì bây giờ hai đứa cũng kết hôn rồi, không mua nhà riêng sao được, không phải là hai bác muốn để cho hai đứa có chút thoải mái sao, với lại việc này nếu nói ra cũng được nhiều thể diện mà, Cháu xem cháu có thể bàn bạc với cha mẹ cháu, tiền tiệc cưới bên nhà cháu có thể gánh vác một chút hay không, chờ hôn lễ xong xuôi, nhận được tiền mừng liền đem trả lại cho nhà cháu”.

Hạ Chân Ngọc nghĩ nghĩ, chuyện này ngàn vạn lần không thể để cho cha mẹ biết được, nếu không sẽ ầm ĩ lên. Vì thế rất bình tĩnh nói với mẹ Lý Nguy:

“Bác, cháu hiểu mà, nhưng cháu nghĩ cũng không nên để cho cha mẹ cháu biết, cháu còn có chút tiền trước tiên cứ lấy ra dùng đi, bác cũng nói hôn lễ xong xuôi tiền cũng sẽ thu hồi về được mà.”

Tống Quyên nghe xong cũng thấy cao hứng, có thể không để cho thông gia biết là tốt nhất, nếu không tương lai cũng khiến cho người ta bắt thóp, vì thế rất nhiệt tình giữ Hạ Chân Ngọc ở lại ăn cơm chiều.

Hạ Chân Ngọc thầm nghĩ muốn mau mau về nhà, một tháng qua vì chuẩn bị cho hôn lễ nên hầu như cũng chưa được nghỉ ngơi, ngày mai lại là thứ Hai, thật sự mệt chết đi, liền khước từ ý tốt của Tống Quyên chuẩn bị đứng dậy đi về nhà.

Lý Nguy đưa cô lên lầu, dọc đường đi cũng không nói một lời, Hạ Chân Ngọc cũng đã thành thói quen, anh ta là người rất hướng nội. Lý Nguy làm ở Bộ Công an thuộc bộ phận giám định, bình thường tiếp xúc đều là các việc liên quan đến trang thiết bị kỹ thuật, ít có tiếp xúc với các đồng nghiệp, hơn nữa khi anh ta luống cuống liền đỏ mặt lại có chút nói lắp, đã vậy lại còn không biết cách đối nhân xử thế, cho nên trong suốt thời gian vừa qua mọi người cũng không có yêu mến và qua lại với anh ta.

Khi đi đến cửa chính của tiểu khu, Lý Nguy đột nhiên dừng lại nhìn Hạ Chân Ngọc nói: “Mẹ anh thật sự là không có tiền, không phải vì muốn gây khó dễ với em đâu. Về sau anh nhất định sẽ đưa em đến một nơi thật đẹp bù cho tuần trăng mật, chúng ta đi Châu Âu nhé.”

Hạ Chân Ngọc cười nói: “Được, em sẽ không để ý. Bây giờ đơn vị anh cũng đang ở thời điểm quan trọng, nếu anh không nghỉ vừa vặn khiến lãnh đạo còn cảm thấy mắc nợ anh, về sau có chuyện gì tốt cũng có thể nghĩ tới anh.”

“Vậy em giải thích thế nào với đồng nghiệp trong cơ quan?” Lý Nguy lo lắng Hạ Chân Ngọc ở đơn vị sẽ không dễ chịu, dù sao tân hôn lại không đi hưởng tuần trăng mật thật sự là làm cho người ta chê cười.

“Em đã nghĩ ra cách rồi, chờ đến một vài ngày trước khi đám cưới em sẽ quấn chân mình lại, nói là em treo lên cao thu dọn đồ đạc trong phòng không cân thận nên bị đau chân, như vậy không thể đi hưởng tuần trăng mật mọi người cũng không có gì để nói.” Hạ Chân Ngọc đã sớm nghĩ ra cớ này, tuy rằng cũng không thể giấu diếm được những người tinh ý trong cơ quan, nhưng mà cuối cùng đó vẫn là lý do chính đáng nhất.

Lý Nguy lúc này có chút kích động: “Anh… anh… thực xin lỗi, Chân Ngọc, để cho em phải chịu… ủy khuất rồi”

An ủi Lý Nguy một hồi, Hạ Chân Ngọc lái xe trở về nhà, nằm trên giường nghĩ: Không có gì là ủy khuất, bản thân cô ban đầu cũng không muốn kết hôn, nhưng lại không thể cứ mãi để cho cha mẹ lo lắng. Lý Nguy, hy vọng chúng ta có thể bình an vô sự sống yên ổn với nhau, bình thản nhẹ nhàng sống hết một đời. Kỳ thật cô cũng phải nói lời xin lỗi với anh ta. Bởi vì, cô không hề yêu anh ta, ngay cả thích cũng không nói tới.