Tháng một, năm mới bắt đầu, tuyết vừa rơi xuống lát một tầng bông trắng trên nền đất núi Minh Nguyệt.
Ngọn núi này cao hơn mặt nước biển rất nhiều, cho nên dù có đang là mùa nóng cũng vẫn khiến người trên núi cảm giác lạnh vô cùng, đồng thời cứ đến mùa đông, khi nơi khác còn chưa kịp đổ cơn tuyết đầu mùa thì đỉnh núi Minh Nguyệt đã bạc trắng.
Mà Tạ Ấn Tuyết thích nhất là trời đổ tuyết, đặc biết là lúc tuyết rơi đúng mùa —— Lượng tuyết vừa phải vì tuyết rơi đúng thời điểm, đây là điềm báo của một năm được mùa, cho nên mỗi lần tuyết rơi như vậy, Tạ Ấn Tuyết sẽ tháo guốc gỗ, đạp chân trần chầm chậm bước đi trên tuyết.
Một tầng tuyết mịn mỏng như vậy, chỉ cần chạm vào chút hơi nóng đều sẽ hòa tan, nhưng những nơi Tạ Ấn Tuyết đi qua chưa bao giờ để lại dấu chân, trước khi y mười chín tuổi sẽ là như vậy.
Từ sau khi y qua tuổi mười chín cập ngưỡng hai mươi, y lại đi trên tuyết thêm lần nữa, trên nền tuyết chỉ còn vết máu vương lại.
“Khụ khụ…”
Vài tiếng ho khẽ qua đi, Tạ Ấn Tuyết phát hiện cổ họng mình trào ra thứ dịch tanh nồng ấm áp quen thuộc, buông bàn tay che đôi môi của mình, y rũ mắt nhìn máu đỏ lọt qua khe ngón tay —— Y sắp chết rồi.
Trong ba mệnh cô, bần, yểu, người mệnh yểu không sống quá hai mươi, y đã đến hai mươi tuổi, hiện tại mỗi ngày đều ngược dòng mà đi.
Tạ Ấn Tuyết buông tay, rũ mắt nhìn vết máu tụ trên đầu ngón rơi xuống tuyết, sau đó y nghe thấy tiếng bước chân vọng đến, đó là học trò Thẩm Thu Kích của y, đứa học trò kia vừa lên tiếng đã báo cho y một câu không bớt lo nổi: “Chú Bảy, điều hòa của con lại bị trộm rồi.”
Tạ Ấn Tuyết: “…”
Không đợi Tạ Ấn Tuyết đáp lại, cậu học trò lại hỏi y: “Camera không quay lại được, con đang nghi có phải không phải người trộm không, người trộm chú không báo công an cũng được, nhưng thế này mà chú cũng mặc kệ được à?”
Tạ Ấn Tuyết: “…”
Không phải mặc kệ mà là không quản được, đứa học trò Thẩm Thu Kích của y chọn trúng mệnh nghèo, mệnh nghèo là nghèo như vậy, những người mệnh nghèo khác đều chỉ có thể ở miếu rách nhà ngói lụp xụp, ít nhất phòng Thẩm Thu Kích không bị lọt gió, chỉ là không có điều hòa mà thôi.
Vả lại dù điều hòa không bị trộm thì cũng sẽ tự hỏng sửa mãi không được, chẳng khác nào bị trộm, ngoài đổi cái mới thì hắn còn cách nào nữa không?
Hơn nữa thằng bé này năm nay mới mấy tuổi, vừa cao hơn đầu gối y đã như ông cụ non vậy, cả ngày không cười lấy một cái.
Tạ Ấn Tuyết cảm thấy nhận đứa học trò này xong, mạng của y lại ngắn đi một ít, cứ nghĩ đến tháng trước điều hòa của Thẩm Thu Kích cũng bị trộm, ở nhà điên cuồng chửi tên trộm ba ngày không ngớt là y lại đau đầu, vì thế sau vài giây im lặng, Tạ Ấn Tuyết đề nghị: “Hay là đêm nay còn vào phòng chú ngủ tạm một đêm được không?”
“Thôi để con đi ngủ nhờ phòng anh.” Thẩm Thu Kích lắc đầu từ chối, “Chú cứ ho mãi làm con không ngủ được.”
Tạ Ấn Tuyết gật đầu cười: “Được.”
Ai ngờ thằng bé vừa đi được ba bước đã quay lại nhìn y, hỏi: “Chú Bảy, chú sắp chết rồi à?”
“Chắc là sắp chết rồi.” Tạ Ấn Tuyết dừng bước, suy nghĩ một lát rồi than nhẹ, “Nhưng chú chưa muốn chết, cho nên tạm thời chưa chết được, con đừng lo.”
Nhưng đứa nhỏ này quá thông minh, hắn hiểu tất cả mọi thứ, vì vậy hỏi tiếp: “Là vì chú chưa muốn chết hay vì con chưa học được gì nên chú chưa chết được?”
Đây là hai vấn đề cực kỳ khác nhau.
Tạ Ấn Tuyết nở nụ cười, không trực tiếp trả lời câu hỏi của Thẩm Thu Kích, chỉ đọc lời răn gia tộc: “Phải chết vì Thẩm gia, cũng phải sống vì Thẩm gia.”
Trước đó khi y không hiểu chuyện, thầy cũng nói như vậy với y.
Đứa bé chạy tới cạnh y, những nơi hắn chạy qua đều để lại dấu chân, đôi con ngươi đen trầm hoàn toàn không hợp với những đứa trẻ ở tuổi này, lạnh lùng nói: “Chú Bảy, chúng ta cùng bỏ trốn được không? Như vậy chú có thể sống được rất lâu, mà mùa đông con cũng đó điều hòa để ngủ.”
Biết dụ dỗ y rồi cơ à?
Tạ Ấn Tuyết nhướng mày: “Chờ đến lúc con đi học ở trọ tại trường là có thể ngủ phòng điều hòa rồi, cho nên con phải cố học thật giỏi.”
“Nhưng con cảm thấy không đáng.” Học trò của y ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói: “Trước kia chỗ con ngủ cũng không có điều hòa, nhưng con cảm thấy như vậy là đáng vì con biết mình lớn lên còn có cơ hội thay đổi. Nhưng từ giờ tới tận lúc chết đi, con không còn cơ hội đó nữa.”
Bọn họ phải dùng cả quãng đời còn lại để gánh vác sự hưng suy của nhà họ Thẩm.
Dùng cuộc đời và đau khổ đổi lấy phồn hoa có đáng không? Có lẽ đối với người khác là đáng, nhưng Thẩm Thu Kích luôn cho rằng không đáng.
Tạ Ấn Tuyết nghe Thẩm Thu Kích nói vậy, trên mặt vẫn nở nụ cười nhợt nhạt, nhẹ giọng nói: “A Kích, lúc chú chọn mệnh cho con thì con đã chọn mệnh bần, nó sẽ theo con đến chết mới thôi, người được tuyển trong tộc không nhiều, con có thể chọn ra mệnh này chứng minh sẽ có một ngày con gặp được ý trung nhân của đời con, đến lúc đó con sẽ hiểu.”
Thẩm Thu Kích nhìn vào mắt Tạ Ấn Tuyết, tuy rằng kiên định nhưng không kiên định như y: “Con sẽ hiểu, nhưng con vẫn cảm thấy không đáng.”
Rốt cuộc Tạ Ấn Tuyết cũng thu lại nụ cười, y cúi đầu rũ mắt nhìn đứa bé bên chân, gọi tên đầy đủ của hắn: “Thẩm Thu Kích, con không muốn sống vì Thẩm gia như chú ư?”
Thẩm Thu Kích nói: “Con không làm được.”
“Nếu đúng như thầy nói, khi con gặp được ý trung nhân của đời con, có lẽ tương lai con sẽ rất yêu người ấy và nhà họ Thẩm.” Đứa bé quỳ xuống nền tuyết, đầu lại không hề cúi xuống, nhìn thẳng về phía trước, “Nhưng con vốn không yêu nhà họ Thẩm, trước khi được thầy nhận nuôi, con thậm chí còn không biết mình họ Thẩm, vì sao con phải sống vì Thẩm gia như thầy đây?”
“Học trò đã cô phụ mong chờ của thầy rồi.” Thẩm Thu Kích cúi người, dập trán ba lần thật mạnh lên tuyết, “Xin thầy hãy nhận thêm một học trò khác, đề phòng có một ngày con cô phụ hi vọng của thầy.”
Tạ Ấn Tuyết dẩu môi, lẩm bẩm nói: “Chú không có thời gian.”
Người theo nhánh nhà họ Thẩm vốn phải tới bốn mươi tuổi mới nhận trò, dùng ba mươi năm còn lại dạy dỗ đồ đệ, chờ đến lúc bảy mươi tuổi công đức viên mãn là có thể yên tâm chết đi.
Nhưng bây giờ y vừa qua tuổi đôi mươi đã là nỏ mạnh hết đà, yếu ớt tới cùng cực.
Quan trọng nhất là…
“Người trong tộc đều là cặn bã, con là người duy nhất không cặn bã tới vậy…” Tạ Ấn Tuyết đau đớn, đến cả giọng nói cũng run lên, “Nếu trong tộc có đứa bé nào có một phần vạn thiên phú của chú, chú cũng không cần nhận con làm gì.”
Thẩm Thu Kích: “…”
Một phần vạn, hắn ăn hại vậy à?
Có lẽ là chuyện này chọc phải chỗ đau của Tạ Ấn Tuyết, y hộc ra mấy ngụm máu: “Thôi thôi, con đi ngủ đi, để chú tìm cách sống thêm một thời gian nữa vậy…”
Tạ Ấn Tuyết nói xong liền quay lưng vẫy tay với Thẩm Thu Kích, thất thểu biến mất vào trong tuyết.
Học trò bất hiếu Thẩm Thu Kích vì mùa đông ngủ không có điều hòa đã suýt làm phản đồ, cho nên khi Thẩm Thu Kích vào cấp hai, rốt cuộc đã tới tuổi đi học, Tạ Ấn Tuyết đích thân xuống núi mua dải pháo đốt trước nhà, dù y có thể sống lâu thêm cũng chưa từng vui như vậy.
Tuy Thẩm Thu Kích học không giỏi, vừa lên cấp hai đã không đạt chuẩn ngữ văn, nhưng điều này cũng không ngăn được sự vui vẻ của Tạ Ấn Tuyết, dù sao lần nào họp phụ huynh y cũng sai Liễu Bất Hoa giả làm bố Thẩm Thu Kích đi thay, y cũng không cần đối diện với khuôn mặt nhăn nhó của giáo viên.
Quan trọng nhất là thằng nhãi Thẩm Thu Kích không làm phiền y được nữa.
Rốt cuộc Tạ Ánh Tuyết đã có thể sống cuộc sống dệt áo lông bình thản qua ngày.
Ai ngờ qua một thời gian nữa, Tạ Ánh Tuyết lại sinh ra vấn đề mới —— Thẩm Thu Kích đã học xong chín năm giáo dục bắt buộc, tuy rằng thành tích khá kém nhưng lại có tố chất cơ thể cực tốt, chỉ cần thi thể dục đã có thể đỗ cấp ba, hơn nữa còn là trường cấp ba trọng điểm, nhưng khi hắn tìm trọ gần trường để chuẩn bị đi học thì lại nói với y: Con không muốn học nữa.
“Con cảm thấy cuộc sống này không hề có hi vọng.” Mỗi câu của Thẩm Thu Kích đều chất chứa hiện thực, “Dù con có thi tốt thế nào đi chăng nữa, đậu đề án 985 hay 211( ) thì sau khi tốt nghiệp cũng chỉ được tiêu ba mươi đồng mỗi ngày, đang thanh niên mà phải dùng điện thoại cũ, còn không bằng giờ đi nhặt đồng nát.”
Hiện tại Tạ Ấn Tuyết đã không còn trông cậy vào đứa học trò bất hiếu này kế thừa ngón nghề của y nữa, chẳng qua y vẫn luôn là người có trách nhiệm, nếu đã nhận Thẩm Thu Kích làm trò thì phải dẫn hắn đi trên con đường đúng đắn, cũng như việc y phải gánh vác trách nhiệm nhà họ Thẩm.
Thật ra y là người hiểu rõ nhất không đáng để trả giá như vậy cho nhà họ Thẩm, nhưng trăm năm qua đi, trải qua nhiều thế hệ như vậy, đâu phải chỉ có mỗi mình Tạ Ấn Tuyết tình nguyện dâng hiến?
Thẩm gia có ơn với y, cho nên y bằng lòng, càng không hối hận.
Khi y nhận Thẩm Thu Kích làm trò cũng đã từng hỏi Thẩm Thu Kích có bằng lòng hay không, khi đó hắn nói hắn bằng lòng, chỉ là không biết về sau có đổi ý hay không.
Nhưng Tạ Ấn Tuyết không còn sự lựa chọn nào khác, y chỉ có thể chọn Thẩm Thu Kích mà thôi.
Cho nên đây không phải báo ứng thì là gì?
“Đã thi đậu cấp ba rồi thì học cho xong đi, hơn nữa còn phải thi đại học, lên cấp ba không được yêu sớm, con lên đại học rồi mới được yêu.” Tạ Ấn Tuyết vắt hết óc, cuối cùng nghĩ ra được một lý do, tận tình khuyên nhủ Thẩm Thu Kích, cũng không biết hắn có nghe lọt hay không, “Con nghĩ lại đi, nếu bây giờ con bỏ học thì cũng chỉ có thể đi nhặt đồng nát, vậy sao còn yêu đương được?”
Kết quả Thẩm Thu Kích đã bị thuyết phục thật.
Hắn thành thật học khoa thể dục cho hết cấp ba, khoa thể dục ít nữ nhiều nam, dù có mấy nữ sinh thì cũng đều là kiểu trung bình, Thẩm Thu Kích kiệm lời ít nói bởi vì hắn bị phơi thành cục than đen, đương nhiên quan trọng nhất là do hắn nghèo.
Nam sinh khoa thể dục thuộc trường trọng điểm chắc chắn có vài người bỏ tiền mua chỗ, mấy nam sinh kia giàu có, giày chơi bóng đổi thường xuyên, nửa tháng không trùng đôi nào, còn Thẩm Thu Kích chỉ có hai đôi giày đá bóng, còn không phải loại hàng hiệu, tuy quần áo sạch sẽ nhưng cũng chỉ là áo thun trắng đen loại bình thường, trông chìm nghỉm trong ban thể dục.
Thật ra cũng không phải không ai thích hắn, nhưng Thẩm Thu Kích lại không thích các cô, bởi vì yêu đương với nữ sinh cấp ba thường phải mua đồ ăn vặt rồi mời cơm các thứ… Mỗi một thứ này đều phải cần tiền.
Sinh viên khoa thể dục tập luyện rất tốn thể lực, ba mươi đồng của Thẩm Thu Kích dùng để ăn cơm mỗi ngày còn không đủ, nếu hẹn hò thật chỉ có chết đói.
Tạ Ấn Tuyết biết lý do thì còn sầu não hơn cả hắn, nói với Liễu Bất Hoa: “Cha sợ thằng nhóc này có chấp niệm quá sâu với tiền, sẽ đi nhầm đường ngang ngõ tắt.”
Liễu Bất Hoa an ủi Tạ Ấn Tuyết: “Cha nuôi yên tâm, A Kích không phải loại người vậy đâu, nó sẽ không vì mục đích cuối cùng mà không từ thủ đoạn, chuyện gì cũng làm ra được giống cha.”
Tạ Ấn Tuyết: “?”
“Con nghĩ gì thế?” Tạ Ấn Tuyết hỏi Liễu Bất Hoa, “Cha sợ hắn bán thân lấy tiền.”
Người đàn ông ngồi bên cạnh y ngứa mắt nhất là kiểu mỗi lần ra khỏi tranh đều tìm Liễu Bất Hoa dò hỏi tình hình của Thẩm Thu Kích, trước kia lúc trong tranh bảo Thẩm Thu Kích còn nhỏ, vừa học tiểu học nên chưa được, về sau lại nói cấp hai có ảnh hưởng rất lớn đến tính cách con trẻ, hắn cũng nhịn, bây giờ đã lên cấp ba rồi, còn gì phải lo nữa?
Bộ Cửu Chiếu hết nhịn nổi, cười lạnh nói: “Khác gì cậu không?”
Tạ Ấn Tuyết không giận, mà thật ra người khác cũng khó nhìn thấy dáng vẻ tức giận của y, bị Bộ Cửu Chiếu giận lẫy cũng chỉ nở nụ cười dịu dàng, còn sửa lại cổ áo cho hắn, nhẹ giọng nói: “Anh muốn nghĩ vậy thì tôi cũng chịu.”
Bộ Cửu Chiếu: “…”
Được, hắn nhịn, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, huống hồ mười năm trước hắn đã mai phục trước, đẩy nhân quả lên người Thẩm Thu Kích, cho nên Tạ Ấn Tuyết cười, hắn cũng cười theo.
Một ngày nọ, hắn nghe lén cuộc điện thoại Tạ Ánh Tuyết gọi cho Thẩm Thu Kích: “Thím Bảy của con càng ngày càng bất thường.”
Lúc ấy Bộ Cửu Chiếu chỉ cười không nói gì, chẳng qua đêm đó hắn lại chạy đi thó mất điều hòa trong phòng Thẩm Thu Kích.
Cuộc sống cấp ba của Thẩm Thu Kích cứ vậy mà kết thúc.
Nhưng phiền não tiếp theo vẫn còn có đại học.
Khi thư thông báo trúng tuyển được gửi đến núi Minh Nguyệt, Tạ Ấn Tuyết nâng niu thư báo đỗ của học trò, đôi mắt chợt đỏ lên, suýt nữa vui phát khóc, thù lớn của Bộ Cửu Chiếu sắp được báo nên cũng rất vui nhưng không tỏ ra lộ liễu như Tạ Ấn Tuyết.
Đến cả Liễu Bất Hoa cũng rất tò mò, không khỏi dò hỏi Tạ Ấn Tuyết: “Cha nuôi, tuy rằng A Kích đậu đại học đã rất giỏi rồi, con cũng mừng thay em ấy, nhưng sao trông cha có vẻ… kích động quá vậy?”
Liễu Bất Hoa cẩn thận chọn từ, chọn mãi mới được hai chữ chính xác để miêu tả tâm trạng của Tạ Ấn Tuyết.
“Cha không mừng cho nó, cha mừng cho cha.”
Tạ Ấn Tuyết hít sâu một hơi, ổn định lại tâm trạng, hắng giọng nói: “Cha tài mạo song toàn, hiểu rộng biết xa, tài năng như cha ngàn năm khó gặp, vậy mà học trò của cha suýt nữa không học xong chín năm giáo dục bắt buộc, dù nó có học hết cấp ba thì cái bằng này cũng không xứng với học trò của cha, rốt cuộc bây giờ nó đã thành sinh viên rồi, thể diện của cha cũng được giữ vững.”
Lúc y nói những lời này trông nhẹ như gió thoảng, biểu cảm dịu dàng khiêm tốn, nhưng mỗi một câu đều rất bất thường, Bộ Cửu Chiếu nhăn mặt, tạm thời không biết nói gì cho phải.
Cuối cùng hắn hỏi y: “Cậu không thấy hổ thẹn với Thẩm Thu Kích à?”
“Tôi giàu.” Tạ Ấn Tuyết bình tĩnh nhấp một hớp trà.
Liễu Bất Hoa lại cau mày, lo lắng nói: “Nhưng lỡ A Kích không tốt nghiệp được thì sao? Dù sao năm nào cũng có không ít sinh viên bị buộc thôi học.”
Tạ Ánh Tuyết dừng uống trà, chìm vào im lặng.
Nhưng sợ cái gì thì tới cái đó, Thẩm Thu Kích chưa đợi trường ép mình thôi học thì đã bị làm cho choáng váng trước ngày khởi hành đi học đại học rồi.
Hắn đứng trước cửa biệt thự núi Minh Nguyệt, nhìn căn nhà cao cấp kiểu Trung Quốc của Tạ Ấn Tuyết rồi lại nhìn chiếc Ferrari thể thao Liễu Bất Hoa nổ máy đưa hắn tới sân ga, cuối cùng nhìn vào bao tải trong tay dùng để đựng đồ đạc quần áo, sau khi im lặng mấy giây, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi: “Vì sao em phải đi học? Không, rốt cuộc vì sao em không thể kế thừa gia nghiệp?”
Liễu Bất Hoa đứng bên cạnh ngắt lời: “Ký túc xá đại học có điều hòa, trong nhà không có.”
Bộ Cửu Chiếu khoanh tay cười lạnh: “Đốt than đi, than không đắt lắm, cậu đừng đóng cửa sổ làm mình chết ngạt là được.”
Tạ Ấn Tuyết liếc xéo Bộ Cửu Chiếu một cái, lúc quay lại đã khôi phục nụ cười dịu dàng với Thẩm Thu Kích, dùng lý do mình đã sớm nghĩ kỹ ra thoái thác, rót mật ngọt vào tai Thẩm Thu Kích: “Con phải sống như một người bình thường, sau khi đi đại học con sẽ gặp được chuyện tốt hơn, chỉ khi nhận ra được điều tốt đẹp của thế giới này con mới muốn sống, không những vì chúng ta mà còn là vì con, sống vui vẻ không tốt hơn ư?”
Thẩm Thu Kích tỏ vẻ trầm ngâm, trông như bị mật ngọt của Tạ Ấn Tuyết dụ dỗ thêm lần nữa.
Một lúc sau hắn ngẩng đầu, tò mò hỏi: “Thế chú Bảy cũng từng đi học rồi à?”
“Ha, thầy của cậu đi học khi nào? Nhà họ Thẩm giàu nứt đố đổ vách, chắc chắn là được người nhà mời giáo viên tư nhân về dạy.” Bộ Cửu Chiếu cười to, “Chú Bảy của cậu còn nói cho tôi biết từ nhỏ y đã sống trong nhung lụa, đến cả vũng nước cũng phải có người hầu cõng qua, lòng bàn chân không nhuốm chút nước, bằng không sẽ trở thành bôi nhọ thân phận của y, cho nên cậu đoán xem vì sao trời cứ đổ mưa là chúng tôi không ra khỏi nhà?”
“Không phải ngày mưa các người cũng có ra ngoài đâu.” Thẩm Thu Kích ngó lơ Bộ Cửu Chiếu, chỉ nhìn Tạ Ấn Tuyết, nghi hoặc nói, “Vì sao không thể mời giáo viên tư nhân tới dạy riêng cho con?”
“Đắt.” Tạ Ấn Tuyết thở dài, chỉ nói một chữ đã làm bay màu nửa cái mạng của Thẩm Thu Kích, “Con chọn mệnh nghèo nên chỉ có thể đi học trường công, cũng may con còn có bản lĩnh tự mình thi đậu vào trường cấp ba và đại học, bằng không thầy phải đau đầu nghĩ xem nên tống con đi đâu học, mua sách học cũng không được.”
Thẩm Thu Kích: “…”
Tạ Ấn Tuyết muốn nói lại thôi: “Còn học phí của con…”
“Để con tự kiếm.”
Lúc này lại đến phiên Thẩm Thu Kích quay lưng vẫy tay với Tạ Ấn Tuyết, ủ rũ kéo bao tải của mình lảo đảo ngồi lên xe Liễu Bất Hoa.
Liễu Bất Hoa chở hắn đến ga tàu, Thẩm Thu Kích ngồi trên chiếc tàu hỏa màu xanh, chính thức bước lên con đường đại học thành phố Đàm.
Nhưng dù đã sắp đến cuộc sống đại học, Thẩm Thu Kích vẫn không có chút chờ mong nào.
Hắn cảm thấy mình xách bao tải vào trường nhất định sẽ bị người ta chê cười, hơn nữa so với cấp ba, hẹn hò thời đại học hẳn là tốn kém hơn nhiều nhỉ?
Trên đường đi vào ký túc xá, hắn nhận được rất nhiều ánh mắt đổ dồn vào mình, Thẩm Thu Kích lạnh lùng chống đỡ, sau khi nhận được chìa khóa phòng, sắc mặt của hắn lại càng khó coi —— Phòng 419, đờ mờ số phòng đúng là thú vị.
Thẩm Thu Kích đen mặt, sau khi lên lầu lại phát hiện phòng mình đã có hai người tới ngủ giường đối diện, khi bọn họ nhìn thấy bao tải làm hành lý của mình thì có hơi ngạc nhiên, chẳng qua không tỏ vẻ gì, tính cách cũng dễ chịu, dễ sống chung.
Điều này khiến Thẩm Thu Kích nhẹ nhõm hơn hẳn.
Mãi tới khi bạn cùng phòng cuối cùng đến, Thẩm Thu Kích mới phát hiện thì ra trên đời này còn có người cười đẹp hơn hắn.
Bạn cùng phòng cuối cùng được bảo mẫu và mẹ đưa tới, mẹ và bảo mẫu tới, nhưng người bạn kia lại không thấy đâu.
Mẹ cậu lẫn bảo mẫu trải giường, dọn dẹp mặt bàn cho cậu, xử lý đâu vào đó, cuối cùng mẹ cậu còn xin số của từng người bạn cùng phòng, dặn bọn họ bình thường đừng gọi tên cậu mà gọi tên nhũ: Bé Nhung hoặc Nhị Nhung đều được.
Nghe đã thấy ẻo lả rồi.
Thẩm Thu Kích nghĩ: Đã lên đại học rồi, bố mẹ đưa đến thì thôi đi, lại còn dẫn cả bảo mẫu đến, bảo bọc tới như vậy thì có lẽ là con trai cưng của mẹ hoặc em bé to xác. Kết quả khi bạn cùng phòng cuối cùng lững thững đi vào phòng, Thẩm Thu Kích nghe thấy tiếng động nhìn lên lại không khỏi ngơ ngẩn —— Cậu bạn cùng phòng này vô cùng xinh đẹp.
Lương Thiếu và Lý Minh Học cho rằng cậu là loại người sinh ra đã được bọc trong nhung lụa, được nuông chiều từ bé đến lớn. Nhưng Thẩm Thu Kích lại cảm thấy người bạn cùng phòng này trông như bông tuyết đầu mùa mà người thầy Tạ Ấn Tuyết của hắn thích nhất, lả lướt bay trên không trung.
Phần cổ lộ ra khỏi áo có màu như sữa bò, dù chưa chạm vào, thế nhưng Thẩm Thu Kích nghĩ rằng cảm giác sẽ hơi lành lạnh như tuyết, cũng giống như tên cậu —— Nhung, ôn nhuận mà mềm mại.
Như nhận ra có người đang nhìn mình, người bạn cùng phòng ngẩng đầu nhìn hắn, cong môi nở nụ cười, đôi mày hơi cong, ánh mắt trong sáng sạch sẽ.
Ma xui quỷ khiến thế nào lại khiến Thẩm Thu Kích nhớ tới lời dặn của mẹ Cố, há miệng gọi tên nhũ của cậu: “Bé Nhung.”
Ai ngờ sau khi gọi xong, bạn cùng phòng không còn cười nữa, dường như còn hơi tức giận, lạnh lùng nguýt hắn một cái, lại vì được dạy dỗ đàng hoàng nên nhịn không chửi hắn.
Nhưng Thẩm Thu Kích lại nở nụ cười —— Thầy hắn nói rất đúng, quả nhiên đại học rất thú vị.