Hôm Nay Tôi Lại Bị Ép Sống Lại

Quyển 6 - Chương 88

Trong giấc mơ, Cố Nhung như bị rong rêu lít nhít bọc lấy, hệt như sợi tơ mỏng dệt từ nước lùa vào cổ họng cậu, khiến cậu không thể thở được.


Cậu cố gắng vùng vẫy hai tay, cuối cùng cũng có thể phá trận ngạt thở xông ra, chờ đến lúc mở mắt, Cố Nhung nhìn thấy một người đàn ông tóc bạc trắng, người mặc áo bào đen chắp tay đứng quay lưng về phía mình, mà trong tay phải người nọ cầm một cái hộp trong suốt chưa khoảng bảy, tám mẩu xương ngón tay nhỏ bé, tỏa ra khí lạnh như sương mù.


Ban ngày Cố Nhung mới thấy loại xương này ở chỗ Hắc Bạch Vô Thường, nghe nói là minh cốt gì đó.


Cố Nhung biết người thuộc Đạo giáo mặc đồ rất nhiều màu, trong đó lấy chủ đạo là màu vàng và tím, trên góc ống tay áo sẽ dùng tơ vàng hoặc chỉ sẫm màu thêu hoa văn mang hàm ý tốt đẹp, ví dụ như mặt trời mặt trăng, hạc tiên sau mây, nhưng màu đen chìm như mực lại hiếm thấy, mà trên áo bào của người đàn ông này còn có hoa văn cực kỳ đặc biệt, hình như là… cánh hoa?


Cố Nhung không khỏi bước về phía trước vài bước, muốn nhìn cho rõ những áng hoa văn ấy. Thế nhưng sau khi đến gần, cậu mới phát hiện có một bộ xác trẻ con mặt mũi trắng bệch, đôi môi tím tái nằm phía trước người đàn ông áo đen.


Từ hai gò má đến phần bụng, hai tay hai chân của đứa bé kia đều như dùng dao mổ phanh, thịt lật sang hai bên, nội tạng và vân da bên trong lồ lộ ra ngoài, thậm chí trái tim còn đập một cách yếu ớt, chỉ có phần xương không thấy đâu.


Mà khi Cố Nhung tiến lên, người đàn ông cũng cất bước tiến theo, nâng tay mở hộp, lấy mấy mẩu xương trắng bên trong đặt vào khớp tay chân và phần thân của đứa bé, các mẩu xương cứ tự phóng to dần để lấp đầy cơ thể đứa trẻ, da thịt lật sang hai bên cũng dần khép miệng, không để lại chút sẹo nào.


Sắc mặt trắng bệch của đứa trẻ cũng từ màu trắng chuyển sang màu hồng nhạt, lồng ngực dần phập phồng, cuối cùng mi mắt khẽ run lên mở ra, nhìn thẳng vào mắt Cố Nhung —— Nhờ đó mà Cố Nhung chợt nhận ra đứa trẻ này chính là mình lúc nhỏ.


Giấc mơ đến đây là dừng, Cố Nhung ngạc nhiên mở mắt, chỉ thấy ánh sáng rọi vào từ cửa sổ, mà trên giường chỉ có mình cậu.


Thẩm Thu Kích không nằm bên cạnh, tuy nhiên cậu lại có thể nghe thấy tiếng hắn nói chuyện với Lý Minh Học và Lương Thiếu: “Hôm nay khá đẹp trời, các cậu đã đỡ hơn chưa?”
Lý Minh Học trả lời: “Tớ ốm rồi.”


“Tớ bị tịt mũi, đau đầu nữa.” Giọng nói ỉu xìu của Lương Thiếu cũng vọng lên từ dưới giường.
Cố Nhung ôm chăn ngồi dậy, đảo mắt nhìn xuống, phát hiện cả ba đang ngồi quanh một nồi cháo.


“Bé Nhung dậy rồi à.” Thẩm Thu Kích nhạy bén nhận ra có người đang nhìn mình, ngẩng đầu thì thấy Cố Nhung đã dậy, vội vàng lên tiếng, “Anh nấu cháo xong rồi, mau dậy ăn sáng đi.”
Trước khi Cố Nhung đánh răng xong quay về bàn, Thẩm Thu Kích đã múc cháo ra, còn đưa cả thìa cho cậu.


Chẳng qua trước đây chuyện nấu cháo đều do Cố Nhung đảm nhiệm, hôm nay Thẩm Thu Kích lại dậy sớm nấu thay, Cố Nhung hỏi hắn: “Sao nay anh dậy sớm thế?”
Thẩm Thu Kích nói: “Dậy rồi không ngủ tiếp được nên đi nấu cháo.”


Thật ra Thẩm Thu Kích mất ngủ cả đêm, chờ Cố Nhung ngủ rồi, hắn lại lấy di động định gọi cho chú Bảy, muốn hỏi thăm thử xem chú đã từng nghe đến thứ gọi là minh cốt hay chưa. Thế nhưng hắn không thành công, chú Bảy vẫn ở trong trạng thái mất liên lạc.


Cố Nhung không biết đêm qua Thẩm Thu Kích mất ngủ vì mình, cậu nếm thử một thìa cháo Thẩm Thu Kích nấu, phát hiện ăn cũng khá ngon.
Cậu khen Thẩm Thu Kích: “Ngon lắm.”


Lương Thiếu cũng hùa theo Cố Nhung:” Đúng đúng, sao trước kia không phát hiện Thẩm đại ca đảm đang vậy nhỉ? Tớ còn tưởng chỉ có mình Cố Nhung khéo tay.”


“Chuyện nhỏ như con thỏ, chỉ nấu cháo thôi mà, tôi còn biết nấu nhiều thứ lắm.” Thẩm Thu Kích được đà hếch mũi, cau mày nói, “Chẳng lẽ có thằng đàn ông nào không biết nấu cháo?”


Lý Minh Học im lặng không nói gì, không biết là do Thẩm Thu Kích chọc trúng chỗ đau hay vì không có sức nói chuyện do bị ốm.


Cậu ta và Lương Thiếu quả là xui xẻo, rõ ràng cuối tuần này phải thi mà lại gặp phải chuyện như vậy. Hôm nay Lý Minh Học và Lương Thiếu đã bắt đầu nghẹt mũi đau đầu, lỡ may bệnh tình trở nặng, phát sốt đúng ngày thi thì có lẽ chỉ đủ điểm qua môn mà thôi.


Cho nên Lý Minh Học và Lương Thiếu không dám qua quýt, ăn sáng xong liền xuống phòng y tế khám bệnh lấy thuốc, hơn nữa còn xin truyền nước, như vậy sẽ chóng khỏe hơn.
Cố Nhung và Thẩm Thu Kích muốn dẫn bọn họ xuống phòng y tế, chẳng qua lại bị chối khéo, Lý Minh Học và Lương Thiếu nói bọn họ có thể tự đi.


Vì vậy sau khi họ rời khỏi, trong phòng chỉ còn Cố Nhung và Thẩm Thu Kích.


Nếu là trước kia, chắc chắn Thẩm Thu Kích đã sớm tranh thủ khoảng thời gian khó có được này để kéo Cố Nhung trộm tình tứ, vậy mà hôm nay hắn lại bận suy nghĩ chuyện minh cốt, Cố Nhung đắm chìm vào giấc mơ đêm qua, hai người cầm cuốn sách về bàn riêng của mình trầm ngâm, trông như đang nghiêm túc ôn tập vì cuối tuần thi, thật ra là đang ngẩn người suy tư tâm sự.


Có rất nhiều người sẽ quên đi giấc mơ cũ khi tỉnh lại, trừ khi giấc mơ kia để lại ấn tượng cực sâu, từ lúc Cố Nhung tỉnh dậy đến giờ đã sắp hơn hai tiếng. Thế nhưng cậu không quên được cảnh trong mộng, ngược lại còn càng lúc càng rõ, hệt như cảnh tượng kia không phải giấc mơ của cậu mà là chuyện cậu tự mình trải qua vậy.


Cố Nhung ngẩng đầu nhìn Thẩm Thu Kích đang ngồi học bài cạnh mình, hỏi hắn: “Thẩm Thu Kích, chú Bảy nhà anh hay mặc đồ màu gì?”


“Đồ màu xanh lam nhạt, chú ấy thích mặc quần áo sáng màu, nhưng đến năm mới sẽ mặc đồ đỏ, chú ấy bảo như vậy mới có không khí của tết.” Thẩm Thu Kích trả lời câu hỏi của Cố Nhung, nghiêng đầu nhìn cậu chằm chằm, hỏi lại: “Sao đột nhiên em lại hỏi vậy?”


Cố Nhung không trả lời Thẩm Thu Kích, tiếp tục hỏi: “Vậy chú ấy có mặc đồ đen không?”
“Không đâu.” Thẩm Thu Kích lắc đầu, “Chú ấy không thích màu đen, cũng chưa bao giờ mặc.”


Cố Nhung rũ mắt chìm vào im lặng, một lát sau mới nói cho Thẩm Thu Kích nghe: “Không phải lúc trước anh hỏi em còn nhớ hình dáng người coi bói cho mình ra sao không à? Đêm qua… em mơ thấy một người mặc áo bào màu đen, em nghĩ người đó hẳn là thầy bói kia.”


Thẩm Thu Kích nghe vậy, con ngươi chợt co lại, trong giọng mang theo chút lo lắng: “Vậy em có thấy mặt người đó không?”


“Không, em đưa lưng về phía ông ấy, chỉ nhớ hoa văn thêu trên áo bào rất đặc biệt.” Cố Nhung lật sách giáo khoa lấy ra một tờ giấy vẽ, dùng bút phác họa hoa văn thêu trên áo lên giấy, “Kiểu như vậy, em cứ thấy nó giống một loại hoa nào đó.”


Cố Nhung học chuyên ngành mĩ thuật, cậu chỉ tốn năm sáu phút để vẽ một người đàn ông mặc đồ đen sinh động như thật.
Thẩm Thu Kích nhìn bức tranh chằm chằm, ngón tay cầm giấy vẽ nắm chặt thành màu trắng, sau đó ngẩng đầu, ánh mắt khóa trên người Cố Nhung: “Em chắc chứ?”


Cố Nhung ứng tiếng: “Chắc.”
“Hoa văn này đúng là cánh hoa, hơn nữa là hoa lê.” Thẩm Thu Kích hít sâu một hơi, cẩn thận giải thích cho Cố Nhung, “Là một trong những hoa văn thêu trên quần áo của chú Bảy.”
Thẩm Thu Kích nói vậy chẳng khác nào đang nói người Cố Nhung mơ thấy là chú Bảy nhà mình.


Cố Nhung cau mày: “Nhưng không phải anh đã nói chú Bảy còn trẻ ư?”
Dù cậu không thấy mặt người đàn ông trong mộng, nhưng ông ta lại có tóc trắng râu dài, thoạt trông rất già.


“Đúng vậy, vả lại chắc chắn người đổi tên cho em khi còn bé không phải là chú Bảy.” Thẩm Thu Kích cũng cảm thấy càng lúc càng nhiều bí ẩn, “Huống hồ trước đó anh đã hỏi chú ấy rồi, chú ấy vốn không quen em.”


“Vậy rốt cuộc là chuyện gì đây? Anh biết em mơ thấy gì không?” Cố Nhung không khỏi hoang mang, “Em mơ thấy mình khi còn bé, nhưng lúc đó chỉ là một cái xác, ông lão kia phanh ngực mổ bụng em, bỏ cái thứ gọi là “minh cốt” hôm qua chúng ta thấy ở bãi tha ma vào người em, sau đó em sống lại.”


Cố Nhung nói xong còn cong môi nở nụ cười như đang kể chuyện tiếu lâm cho Thẩm Thu Kích, muốn làm dịu bầu không khí yên tĩnh trong phòng: “Trước đây anh còn nói lượng xương và mệnh tướng của em không hợp, mà giấc mơ này sinh động lắm, hệt như thật vậy.”


Thẩm Thu Kích im lặng không nói gì, đôi mắt đen như mực nhìn Cố Nhung.
Cố Nhung sững ra mấy giây, một suy nghĩ khó tin đột nhiên hiện lên trong đầu, thể chất đặc biệt thu hút tà ma, năng lực sống lại quỷ dị, hơn nữa thái độ giám sát gắt gao từ nhỏ của mẹ nay đều đã có đáp án.


Cậu ngơ ngẩn nói: “Không thể nào.”
Nếu như đây là thật, vậy chẳng phải cậu đã chết từ lúc còn nhỏ rồi ư?
Mà Cố Nhung thấy Thẩm Thu Kích không ngạc nhiên là bao, hỏi hắn: “Anh biết rồi à?”


“Đúng vậy.” Thẩm Thu Kích thừa nhận, “Mẹ em cũng biết, chẳng qua bà ấy cũng không rõ thân phận của người kia, càng không biết ông ta dùng xương gì để đổi mệnh cho em.”


Cố Nhung không khỏi ngẩn ngơ, Thẩm Thu Kích cho là cậu không chịu nổi đả kích, hắn cau mày tự trách, định xin lỗi Cố Nhung: “Anh xin lỗi vì đã giúp dì giấu chuyện này…”
“Không sao, em không trách mọi người, chỉ là hơi hoảng thôi.” Cố Nhung xua tay ngắt lời Thẩm Thu Kích.


Dù sao đã chết nhiều lần như vậy, bây giờ Cố Nhung càng lúc càng bình tĩnh, tin này đối với cậu chẳng qua cũng chỉ như chết thêm một lần mà thôi, điều Cố Nhung lo nhất là những lời “mách tội” của Cố Hương Nương với Hắc Bạch Vô Thường không phải bịa ra mà là thật.


“Thẩm Thu Kích, em phải làm sao đây?” Cố Nhung ủ rũ xin Thẩm Thu Kích giúp đỡ, “Chẳng lẽ em sẽ bị Hắc Bạch Vô Thường bắt đi thật ư?”
Thẩm Thu Kích an ủi Cố Nhung: “Tạm thời sẽ không đâu, chẳng qua để về sau không còn gì lo lắng thì vẫn phải tìm người đã thay xương đổi mệnh cho em.”


“Nhưng có tìm được không?” Cố Nhung hỏi hắn, “Hắc Bạch Vô Thường cũng nói rồi, người sống không chạm được vào minh cốt, ông lão kia là người thật ư?”
Thẩm Thu Kích cũng chìm vào im lặng.


Tiếng gõ cửa chợt vang lên, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trong phòng, Cố Nhung và Thẩm Thu Kích còn tưởng Lý Minh Học cùng Lương Thiếu đã về, tạm thời dừng nói chuyện ra mở cửa cho bọn họ, kết quả lại thấy người đứng sau cửa là Du Kim Hải.


Cố Nhung cảm thấy tần suất gặp quỷ của cái tên Du Kim Hải này không ít hơn mình là bao, cho nên mỗi lần cậu ta tới gõ cửa, dù chưa kịp nói gì, Cố Nhung cũng biết tỏng chắc chắn có việc lạ xảy ra.


Mà câu đầu tiên Du Kim Hải nói sau khi thấy cửa mở là hỏi bọn họ: “Cố Nhung, phòng các cậu có bị rò nước không?”
“Không.” Cố Nhung nói, “Phòng các cậu bị rò à?”


“Phòng bọn tôi sắp bị rò thành cái sàng rồi.” Du Kim Hải thò đầu vào thăm dò phòng cậu, phát hiện bên trong vô cùng sạch sẽ khô ráo, hâm mộ nói, “Oa, phòng các cậu không bị rò nước thật kìa, sao lại thế nhỉ?”


“Thật à?” Thẩm Thu Kích không tin, kéo Cố Nhung qua phòng 418 xem thử, “Để tôi đi xem sao.”


Sau khi vào phòng 418, bọn họ phát hiện dù Du Kim Hải hơi phóng đại thái quá, nhưng nó lại không khác sự thật là bao —— Toàn bộ trần nhà và vách tường phòng cậu ta đều bị nước thấm ướt, tạo thành màu xám xịt ảm đạm, khác hẳn với vách tường trắng xóa khô ráo của phòng 419.


Cố Nhung dùng tay sờ vào vách tường phòng 418, lòng bàn tay ấn lên để lại một dấu tay nho nhỏ, phần vôi lót mặt tường đều bị ngâm rã, trên trần nhà còn có mấy vệt nước phản quang, thỉnh thoảng nhỏ xuống vài giọt, chứng minh mức độ rò nước nghiêm trọng tới mức nào.


“Có phải người sửa ống nước lần trước đến nhìn sót chỗ nào không, sao bị rò nước nhiều thế này?” Cố Nhung hơi ngạc nhiên, “Các cậu đã nói với dì quản lý chưa?”


“Nói rồi, cậu đoán xem kết quả thế nào?” Du Kim Hải than thở, “Nghe dì ấy nói không chỉ phòng bọn tôi bị rò mà gần như toàn bộ phòng đều bị sạch, chỉ có phòng các cậu, phòng Diệp Hoa, phòng 317 bên cạnh cậu ta và ba phòng ở tầng sáu không bị mà thôi.”


Nghe phạm vi rò nước rộng như vậy, Cố Nhung lại khẽ thở phào nhẹ nhõm, nếu chỉ có phòng 418 bị rò nước, vậy cậu sẽ nghĩ rằng Du Kim Hải lại bị ma ám.
Chẳng qua với tình huống hiện tại, phòng đặc biệt là những phòng không bị rò nước như bọn họ mới đúng?


Đương nhiên tất cả đều là đoán mò, nhưng Cố Nhung nhớ đến vết chân lên tầng hôm qua ở cầu thang, nghĩ một lát rồi nhắc nhở Du Kim Hải: “Các cậu…”
“Hả?” Du Kim Hải nhìn cậu, “Sao?”


Cố Nhung không biết nên ám chỉ với cậu ta sao cho khéo: “Sắp đến ngày thi rồi, ngủ ít thôi, cố học bài đi.”
Thật ra ý của Cố Nhung là ban đêm đừng ngủ say quá, nhưng nói kiểu gì cũng thấy kỳ quái, kết quả lại đổi sang một kiểu nói bất thường khác.


“Ngủ con kẹc.” Thai Nhất Thành ngồi trước bàn nghe Cố Nhung nói xong, chỉ lên trần nhà hỏi, “Rò nước nghiêm trọng như vậy, giường cũng bị thấm ẩm hết rồi, ngủ kiểu gì đây? Ôn bài cả đêm cũng được luôn.”


Ai ngờ Thai Nhất Thành lại bày đường hươu chạy cho Du Kim Hải: “Hay là bọn tôi ôm chăn đệm qua nằm đất phòng cậu nhé? Phòng các cậu không bị rò nước.”


“Được.” Cố Nhung không phản đối, “Nhưng Lý Minh Học và Lương Thiếu đang ốm, mùa đông nằm đất lạnh, bọn họ hẳn sẽ không thể trải nệm xuống đất ngủ được, hơn nữa có khi sẽ còn lây bệnh cho các cậu.”
“Dạo này nhiều người bị hạn nước thật.”


Thai Nhất Thành và Du Kim Hải chợt nhớ ra hình như hôm qua hai tên này rơi xuống hồ trên đường về trường, còn tới phòng bọn họ mượn phòng tắm.


“Vậy thôi, bọn họ bị cảm thì cứ nghỉ ngơi cho lại sức, bọn tôi không qua phòng làm phiền nữa.” Thai Nhất Thành và Du Kim Hải cũng không níu kéo, đẩy ý kiến sang một người quen khác, “Chúng ta sang ngủ nhờ phòng Diệp Hoa đi.”


Dì quản lý không thể để chậm trễ việc xử lý rò nước trên phạm vi lớn như thế, nhanh chóng tìm thợ sửa ống nước ngay trong ngày để tìm chỗ hỏng ống. Thế nhưng thợ sửa và mọi người tốn cả buổi chiều để kiểm tra tất cả đường ống mà không tìm được chỗ rò, cũng không thể quy toàn bộ nguyên nhân của rò nước cho khí ẩm mùa đông, dù sao vẫn còn mấy phòng khô ráo, quả thật rất kỳ lạ.


Vì không tìm được nguyên nhân nên thợ sửa chỉ đành về trước, bảo ngày mai lại mang đồ đến kiểm tra, nhân tiện quan sát thử xem mấy phòng ráo nước ngày mai có bị rò hay không.


Lương Thiếu và Lý Minh Học đến phòng y tế tới tận tối mới về, trên tay hai người đều dán băng cá nhân cầm máu, cho nên Cố Nhung không cần hỏi cũng biết bọn họ hẳn là đi truyền nước. Mà sắc mặt của cả hai khá hơn rất nhiều so với sáng nay, quả nhiên truyền thuốc rồi sẽ nhanh khỏe.


Có lẽ Lý Minh Học cũng đã nghe chuyện rò nước ở ký túc xá từ dì quản lý, cho nên vừa vào cửa liền hỏi: “Nhị Nhung, Thẩm đại ca, phòng chúng ta có bị rò nước không?”
Thẩm Thu Kích trả lời: “Không rò.”


“Ồ, vậy là được rồi, giờ tớ cứ thấy nước là sợ, thậm chí còn không muốn tắm.” Lý Minh Học mở hộp đồ ăn mới mua từ phòng bếp, ngồi trước bàn từ từ ăn.
“Tớ cũng thế.” Lương Thiếu cũng mua một phần đồ ăn giống vậy, miệng nhai thịt nhồm nhoàm nói, “Không buồn uống nước nữa.”


Cố Nhung buồn cười: “Vậy chẳng phải cậu sẽ chết khát à?”
“Uống nước có ga là được.” Lương Thiếu lấy chai coca ra khoe, sau đó mở nắp uống một hơi lớn, còn phát ra tiếng thở đầy thỏa mãn, “Chẳng phải nó ngon hơn nước à?”


“Các cậu còn đang bị ốm, mấy hôm nay lo uống nước ấm thôi.” Cố Nhung cười cười, ôm áo ngủ và khăn lông đến phòng tắm. Dù là mùa đông thì đêm nào cũng phải tắm rửa, vả lại mùa đông tắm nước ấm rất dễ chịu, chỉ là lúc vừa cởi đồ sẽ rất lạnh, chẳng qua với Cố Nhung mà nói, lạnh chẳng là cái thá gì so với bệnh sạch sẽ của cậu.


Sau khi bước vào phòng tắm, chuyện đầu tiên Cố Nhung làm là đóng cửa sổ thông gió, sau đó bắt đầu cởi quần áo. Nếu không đóng cửa sổ, để gió buốt mùa đông lùa vào trong phòng, cơ thể trần trụi sẽ bị lạnh. Hơn nữa trong phòng không có ai tranh tắm, cho nên mỗi lần Cố Nhung tắm rửa đều đóng cửa thông gió trước, sau đó chờ cởi đồ xả nước nóng xong xuôi mới mở cửa ra, như vậy sẽ không lạnh, cũng không vì thiếu không khí mà ngất trong phòng tắm.


Cố Nhung theo thói cũ mà làm, mở cửa sổ đứng dưới vòi hoa sen, xả dầu gội lên tóc.


Nước từ vòi hoa sen chảy xuống đất phát ra âm thanh róc rách, hơi nước nóng nhanh chóng biến phòng tắm thành một khoảng không mờ mịt, ánh mắt dần bị sương mù ngăn cản, mơ hồ không rõ, thế nhưng Cố Nhung không dám nhắm mắt suốt khoảng thời gian tắm.


Từ sau lần cõng bệnh kia, Cố Nhung có bóng ma rất lớn với chuyện tắm rửa. Hiện tại chỉ khi nào dùng sữa rửa mặt cậu mới khép hờ mắt, thế nhưng thời gian nhắm mắt rất ngắn, vì thế cậu đã đổi sang loại sữa rửa mặt dịu nhẹ hơn, có thể mở mắt được trong quá trình rửa mặt —— Bởi vì cậu sợ có quỷ lẻn vào khi cậu đang tắm.


Chẳng qua tắm rửa trong mùa đông rất dễ chịu, Cố Nhung được dòng nước ấm làm sạch toàn thân, trong lòng cũng dần thả lòng, đến lúc gội đầu Cố Nhung sẽ ngửa cổ ra sau, sợ bọt xà bông trôi vào mắt mình.


Ai ngờ vừa ngẩng đầu lên, Cố Nhung đã thấy cửa sổ thông gió bị đóng chặt thông qua lớp sương mù trắng xóa, đến mức sương trong phòng càng lúc càng dày.
Nhưng Cố Nhung nhớ rõ ràng cậu đã mở cửa sau khi xả nước nóng rồi mà? Chẳng lẽ hôm nay cậu quên?


Cố Nhung hơi nghi hoặc, cậu vừa cau mày vừa nhón chân lên định mở cửa sổ, kết quả nước chảy ra từ vòi sen bỗng trở nên lạnh buốt, hệt như có một xô nước đá vừa tan ra giội xuống. Cố Nhung bị lạnh thót tim, nước vòi sen đột nhiên mạnh lên, thoáng chốc vọt tới chỗ cậu như mũi tên, xối đến mức Cố Nhung không mở nổi mắt.


Sao lại hết nước nóng được?
Cố Nhung bị cóng nên không ngừng run rẩy, tình huống mất nước nóng đã từng xuất hiện vào mùa hè, nhanh đến mức khiến người ta không kịp phản ứng, nhưng lần này Cố Nhung chưa kịp mở mắt đã phát hiện điểm bất thường.


—— Cậu không nghe thấy tiếng nước va đập xuống sàn.


Mắt cá chân cậu như bị dòng nước bọc lấy, đôi chân trần ngâm vào trong nước, hơn nữa tốc độ dâng của nước rất nhanh, chỉ một lần hít thở đã dâng đến đầu gối, thở thêm cái nữa, nước đã tới phần eo cậu, mà chờ đến lúc Cố Nhung mở mắt ra, nước đã dâng đến trên ngực.


Cái cống vốn để thông nước như mất đi tác dụng ngăn chặn, cho nên để nước chảy ngược ra, Cố Nhung lập tức vươn tay muốn mở cửa, nhưng phòng tắm bọn họ được thiết kế mở hướng vào trong, hiện tại phòng tắm ngập nước, áp suất tăng cao khiến Cố Nhung gần như không thể mở được cửa từ phía trong để ra ngoài.


“Thẩm Thu Kích!”
“Lương Thiếu! Lý Minh Học!”
“Cứu!”


Cố Nhung vừa gọi tên bạn cùng phòng và Thẩm Thu Kích cầu cứu, vừa cầm bình dầu gội đầu phá cửa, thế nhưng lúc này nước đã ngập đến mức Cố Nhung nổi lềnh bềnh, cậu không đứng vững trên đất, áp suất nước lại lớn, chỉ việc cử động tay thôi đã rất khó khăn, chớ nói chi là dùng chai dầu gội đầu đập vỡ cửa kính phòng tắm.


Bên ngoài không có bất kỳ ai đáp lại lời Cố Nhung, lúc này phòng tắm gần như biến thành một không gian khép kín, không tiếng động nào có thể lọt ra ngoài, vòi hoa sen đang không ngừng chảy ra loại nước lạnh như đá khiến toàn thân Cố Nhung chết lặng.


Cậu run lẩy bẩy, dựa vào móc treo trên tường để kéo người lên, trong lúc sặc nước còn cố gắng vươn tay tìm kiếm cửa sổ thông gió, muốn mở cánh cửa này ra, như vậy nước sẽ không thể lấp kín phòng tắm, Cố Nhung vẫn còn cơ hội tự cứu.


Kế hoạch này cũng rất thuận lợi, chẳng qua cánh cửa bình thường có thể đẩy nhẹ là mở nay lại hao hết sức lực của Cố Nhung, nhưng tốt xấu gì vẫn mở ra được.


Gió lạnh xen lẫn một ít mùi tanh không ngừng lùa qua cửa sổ, đập thẳng vào mặt Cố Nhung, lạnh đến mức hai hàm răng va vào nhau, cậu tham lam hít thở luồng không khí mang lại sự sống cho mình.


Cố Nhung giật giật khóe môi, định nở nụ cười nhẹ nhõm vì tạm thời được cứu sống, kết quả vừa cười được một nửa, cậu lại thấy một đôi tay sưng phù vươn ra khỏi mặt nước, bò về phía cửa sổ.
Đồng thời đóng chặt cánh cửa cứu mạng cuối cùng của Cố Nhung.


Cố Nhung trừng lớn mắt, đôi môi run rẩy lẩm bẩm “Đừng mà”, bản năng sinh tồn vùng lên, Cố Nhung không quan tâm đôi tay đó từ đâu đến, vội vươn tay muốn mở cửa sổ lần nữa.
Nhưng đôi tay đóng cửa sổ kia sao có thể để Cố Nhung như nguyện được?


Nó chuyển sang bóp chặt cổ Cố Nhung, một cái đầu đen rũ tóc cũng nhô ra khỏi nước, mái tóc dập dờn như rêu bọc lấy phần chìm dưới nước của Cố Nhung, mà trên mặt nước, Cố Nhung lại nhìn thấy một đôi mắt đen ngòm qua từng sợi tóc ướt sũng, đôi môi cái xác kia há lớn, tựa như trước khi chết đã từng gào lên cầu cứu nhưng không ai nghe thấy —— Giống hệt tình cảnh của Cố Nhung bây giờ.


Tay của nó ghìm Cố Nhung xuống nước, vào khoảnh khắc bị đè xuống, Cố Nhung lờ mờ vượt làn nước đục mà thấy một cái xác khổng lồ, nó cũng chìm xuống theo Cố Nhung, mà cái miệng há lớn để lộ một nụ cười thỏa mãn.


Cảm giác hít thở không thông khiến phổi Cố Nhung đau nhức như bị lửa thiêu đốt, trong cơn tra tấn ấy, Cố Nhung chợt hốt hoảng nhớ tới lời khuyên đi học bơi của Lý Minh Học và Lương Thiếu sau khi trở về, lúc đó cậu nói mình không biết bơi, cho nên sẽ không đến những nơi có thể gây chết đuối.


Chỉ là Cố Nhung không ngờ được mình lại chết đuối trong phòng tắm mà thôi.