Hôm Nay Tôi Lại Bị Ép Sống Lại

Quyển 1 - Chương 6

Ba bác sĩ cùng ra trận, nhìn chằm chằm vào mông Cố Nhung hơn mười phút, lại thảo luận một hồi lâu mới cho Cố Nhung một đáp án: “Cậu Cố, bác đã thảo luận với bác sĩ Dương và chủ nhiệm Lương rồi, hẳn là cháu bị mắc chứng xoang lông vùng cùng cụt, nói ngắn gọn là bệnh xoang lông( ).”


“Bệnh xoang lông?” Cố Nhung mím môi, nhíu mày trầm tư, sao tên bệnh này nghe như liên quan đến lông thế nhỉ?


Bác sĩ Lâm tiếp tục lắc đầu: “Nhưng bệnh xoang lông của cháu cũng rất lạ. Phần lớn bệnh này đều phát triển ở xương cụt, phần lông sẽ lấp đầy chỗ viêm, nhưng sao chỗ viêm của cháu lại không đầy lông, hơn nữa lại phát triển ở một bên mông nhỉ?”


Làm khỉ gì có đứa nào lại đi mọc lông ở mông đâu hả?
Cố Nhung nghe ba bác sĩ giải thích cho mình một hồi lâu, cuối cùng cũng hiểu —— ý ông ấy là bệnh này rất hiếm gặp, tình huống đặc biệt, cần phải phẫu thuật.


Sau đó bác sĩ Lâm hỏi cậu đã ăn sáng chưa, vừa nghe Cố Nhung bảo chưa ăn thì kê thuốc cho cậu, nói cậu đi làm kiểm tra các chỉ số trước đã, bệnh này không để được lâu, tốt nhất sắp xếp để nhanh chóng phẫu thuật.


Lời của bác sĩ cũng hợp lòng Cố Nhung, cậu cảm thấy mình bệnh sắp chết rồi, vất vả lắm mới tới được bệnh viện, nhưng cậu không ngờ mình lại chết bất thường, sau đó lại quay về ký túc xá số 419.


Ai ngờ nửa tiếng sau kiểm tra mười mấy chỉ số máu xong, Cố Nhung chỉ có hai chỉ số là bình thường, dọa bác sĩ Lâm phải khẩn cấp xử lý thủ tục  cho Cố Nhung nhập viện, bắt cậu đêm nay phải ở trong viện quan sát, bởi vì bệnh của cậu vô cùng nghiêm trọng.


“Cháu không biết mình bị sốt à?” Bác Sĩ Lâm vừa đo nhiệt kế cho Cố Nhung, vừa thấy Cố Nhung sốt sắp tới 39o thì lại giận.
Cố Nhung thật thà nói: “… Cháu không biết ạ.”


Từ khi rời khỏi trường học tới bây giờ, tinh thần của cậu luôn căng như dây đàn, lúc nào cũng phải đề phòng xem mình bao giờ thì chết, làm gì rảnh mà lo lắng cơ thể vì phát sốt nên mệt mỏi và buồn ngủ?


“Mau đi làm thủ tục rồi lên giường bệnh nằm ngay, cũng may trước khi phẫu thuật phải truyền thuốc hạ sốt, để bác gọi hộ sĩ đến truyền cho cháu.” Mười ngón tay của bác sĩ Lâm múa như bay trên bàn phím, gõ tình trạng bệnh của Cố Nhung, “Cháu bị bệnh nghiêm trọng như vậy, lỡ may bị suy đa phủ tạng thì cháu sẽ chết đấy biết không hả?”


Bác sĩ Lâm nói như vậy đã lay tỉnh người trong mộng, Cố Nhung nghe xong cũng biết rốt cuộc mình chết trong ký túc xá như thế nào, lúc ấy cậu phát sốt —— có lẽ là do bệnh nặng quá, bị suy đa phủ tạng cấp, trong lúc Thẩm Thu Kích đưa cậu tới bệnh viện thì không chịu nổi mà chết.


“Nghỉ ngơi cho tốt vào.” Thẩm Thu Kích cũng tạm thời đình chiến, thành khẩn khuyên Cố Nhung, “Đừng có nghĩ tới chuyện gì hết, bằng không tôi sẽ lật tung cả cái ký túc xá, trừ cậu.”
Cố Nhung: “…”
Thẩm Thu Kích đúng là loại miệng chó không phun được ngà voi.


Nhưng Cố Nhung không ngờ được mình chỉ đi khám bệnh, cuối cùng lại được chuyển vào khoa ngoại tiêu hóa.
Bởi vì là làm thủ tục nhập viện khẩn cấp, cho nên dù Cố Nhung không muốn ở chung với người khác nhưng cũng chỉ có thể tạm thời ở phòng ba người, chờ thích ứng rồi mới đi đổi thành phòng đơn.


Mà khi Thẩm Thu Kích và Cố Nhung vào phòng bệnh, hai người bệnh kia không có mặt, giường của cậu nằm phía trong cùng, Cố Nhung đảo mắt nhìn tờ ghi bệnh của hai người kia —— Một người rò hậu môn( ), một người bị tắc ruột( ).


Hai căn bệnh này có vẻ phổ biến hơn bệnh xoang lông của cậu nhiều, Thẩm Thu Kích tò mò hỏi y tá: “Chị y tá này, cho hỏi hai người bệnh này có khác gì bạn cùng phòng của em không?”


Có lẽ là do làm việc ở khoa ngoại tiêu hóa nên chị gái y tá cũng khá phóng khoáng, sau khi suy nghĩ vài giây thì nói: “Một người không có lỗ đít, một người hai cái lỗ đít.”
Thẩm Thu Kích: “…”
Cố Nhung: “…”


Chị y tá phóng khoáng vén ống tay áo bên phải lên truyền nước, không gọi tên cậu mà gọi tên bệnh của cậu: “Bệnh xoang lông nằm xuống đi, cậu bị bệnh nặng lắm đấy.”


Bây giờ Cố Nhung cứ nghe thấy cái tên bệnh này thì không chỉ đau mông mà đầu cũng đau không kém, chỉ thiếu nước nắm tay y tá nói: “Tên em là Cố Nhung, chị cứ gọi Nhung Nhung là được.”


Chờ y tá treo thuốc lên cho mình, Cố Nhung nhìn bình thuốc nhỏ từng giọt, rốt cuộc cũng yên tâm được chút, người vừa thả lỏng, cảm giác mệt mỏi vì phát sốt lập tức đánh úp tới, cậu đổi đồng phục bệnh nhân ngồi rũ trên giường, than ngắn thở dài với Thẩm Thu Kích: “Hầy, còn phải nằm viện làm phẫu thuật, tôi chưa mang gì qua đây hết, phiền quá.”


Người khác nghe thấy mấy lời này sẽ không nghĩ nhiều, cho rằng Cố Nhung đang thở dài than vãn, nhưng Thẩm Thu Kích nghe xong là biết thói sạch sẽ của Cố Nhung lại tái phát —— Hơn nữa nguyên nhân hắn với Cố Nhung như nước với lửa là vì Cố Nhung bị bệnh sạch sẽ, không thể vừa mắt nổi tình trạng mỗi tháng đổi ga trải giường một lần của hắn.


Tính Cố Nhung lạnh nhạt, cậu ít khi cười, nhưng vừa tới ký túc xá gặp mấy bạn cùng phòng cậu vẫn sẽ lễ phép cười một cái, nói chuyện vừa nhẹ nhàng vừa chậm rãi, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp trắng như tuyết, cười đến mức người đã mấy trăm năm không cười như Thẩm Thu Kích cũng không nhịn được nhìn cậu cười.


Ai ngờ từng ngày trôi qua, Cố Nhung cứ thấy hắn là mặt lại tái hẳn đi, cuối cùng vào cuối tháng còn không nhịn được mà bò lên giường hắn, tự tay lột khăn trải giường của hắn ném vào máy giặt, còn đổ thuốc khử trùng giặt khăn giúp, cũng lên án hắn một tháng không đổi khăn trải giường, đúng là bẩn đến mức khiến người ta giận sôi, cậu nhìn không nổi.


Thẩm Thu Kích tự nhận mình là một người đàn ông sạch sẽ, tuy một tháng đổi khăn trải giường một lần là không được chăm chỉ cho lắm, nhưng mỗi ngày hắn đều tắm rửa thay quần áo, mỗi lần lên giường đều thơm tho rồi mới lên, thậm chí mỗi lần rèn luyện xong đều sẽ tắm, khăn trải giường của hắn cũng đâu có bẩn lắm đâu?


Nhóm Lương Thiếu và Lý Minh Học vừa vào ký túc xá nửa tháng đã đổi ga giường một lần, nguyên nhân là vì cái tên ngu ngốc Lương Thiếu ăn gà hầm nấm trên giường, bị đổ ra còn làm bẩn giường Lý Minh Học, bọn họ không thể không thay, bằng không còn không biết bao lâu đổi một lần. Mà sau khi hắn cãi nhau với Cố Nhung một trận, hai người ăn ý cố định thời gian đổi ga giường là nửa tháng.


Trước kia Thẩm Thu Kích là người chăm đổi ga giường nhất trong ký túc xá cũ, kết quả vừa tới phòng 419 đã bị Cố Nhung mắng “dơ”, hắn có nỗi khổ mà không nói thành lời, dù sao Cố Nhung là người cứ ba ngày đổi ga giường một lần, so với Cố Nhung, hắn đúng là “dơ” thật.


Bây giờ phiền não của Cố Nhung có lẽ là vì hôm nay cậu nhập viện nên không thể thay quần áo.


Thẩm Thu Kích thấy Cố Nhung than xong lại quay đầu nhìn mình, trong đôi mắt xinh đẹp vì sốt cao mà ngập nước, nhìn chằm chằm hắn không chớp mắt, trông vừa đáng thương vừa nũng nịu, nhưng Thẩm Thu Kích thấy cậu thì chỉ cười lạnh —— bình thường cục lông này hung dữ với mình như vậy, chẳng lẽ bây giờ Cố Nhung mới nhìn yếu ớt vài cái mà hắn sẽ bằng lòng thay Cố Nhung chạy đi mua đồ hàng ngày ư?


Không, không bao giờ, mơ cũng không có đâu!
Quả nhiên, chỉ một giây sau, Cố Nhung lại lên tiếng: “Thẩm Thu Kích, phiền cậu đi mua ít đồ dùng hàng ngày giúp tôi được không?”


Cậu lấy mấy tờ hồng hồng trị giá ba trăm đồng ra khỏi bộ quần áo mới thay, giọng nói lúc nhờ người ta vừa nhẹ nhàng vừa mềm mại, trong trẻo dễ nghe: “Tiền thừa còn lại coi như tôi mời cậu ăn cơm, cảm ơn cậu nhiều.”
Thôi được, người thông minh biết co biết dãn, huống chi bây giờ tiền cũng khó kiếm.


Cuối cùng Thẩm Thu Kích vì ba trăm đồng mà phải cúi cái đầu cao ngạo của mình xuống, hắn cảm thấy Cố Nhung đúng là một cậu ấm được nuông chiều từ bé, ra tay rất hào phóng, nhưng Thẩm Thu Kích cũng phát hiện ra một vấn đề khác ——
“Sao cậu lại mang theo nhiều tiền mặt như vậy?”


Không phải bây giờ người ta đều dùng WeChat và Alipay à? Hắn thấy bình thường Cố Nhung cũng dùng ví điện tử trả phí, trước nay chưa từng thấy Cố Nhung mang theo nhiều tiền mặt, phí nằm viện cũng là do Cố Nhung dùng di động chi trả.


Thẩm Thu Kích rất hoang mang, nghi ngờ nhìn chằm chằm Cố Nhung: “Có phải cậu đã sớm ủ mưu muốn sai tôi không?”


Di động của hắn không phải loại thông minh, bình thường hắn không thể dùng ví điện tử trả tiền, chỉ có thể dùng tiền mặt, Cố Nhung mang nhiều tiền như vậy, chắc chắn là muốn bắt hắn làm chân sai vặt đây mà!


Mà đối với câu hỏi của hắn, Cố Nhung chỉ “yếu ớt” nhắm mắt lại, giả vờ mình đã ngủ.


Thẩm Thu Kích hết cách, hắn tự nhận mình là một người không hay ghi thù, huống hồ bây giờ Cố Nhung bị bệnh nặng cần phẫu thuật, hắn không thể không chăm sóc cho Cố Nhung, chỉ còn nước chạy qua chạy lại bày tỏ lòng thành.


Hai mươi phút sau, tay sai vặt Thẩm Thu Kích đã trở lại, còn ngồi bên mép giường gọt kiwi cho Cố Nhung ăn, nói là bổ sung thêm vitamin C cho miệng vết thương mau lành, còn cảm thán nói: “Tôi hầu cậu như hầu ông nội tôi vậy đó.”


Lời của hắn bị bệnh nhân tắc ruột và bệnh nhân rò hậu môn đã trở về nghe thấy, hai người kia thoạt trông là hai cụ ông tầm năm mươi, bệnh nhân tắc ruột cũng cảm khái: “Nhóc con, bạn trai cháu tốt với cháu quá.”


Lúc đó Cố Nhung đang uống nước, nghe ông cụ kia nói lời thoáng như vậy, suýt nữa đã phun ngược ra, nhanh chóng giải thích: “Ông ơi, cậu ta không phải bạn trai của cháu, chỉ là bạn cùng phòng mà thôi.”
Bệnh nhân tắc ruột sửng sốt, vội vàng xin lỗi: “Ngại quá ngại quá, hiểu lầm rồi.”


Tuy bây giờ mối quan hệ giữa cậu và Thẩm Thu Kích khá là hài hòa, nhưng cũng chỉ là trông thế mà thôi, Cố Nhung cảm thấy trước kia cậu và Thẩm Thu Kích cãi nhau không ít, ân oán vẫn còn đó, lại không ngờ có ngày bị hiểu nhầm thành người yêu, nỗi oan thấu trời, vì thế lập tức đuổi người: “Thẩm Thu Kích, mau về đi, không phải ngày mai cậu còn có tiết hả? Cảm ơn cậu hôm nay đã đưa tôi tới bệnh viện.”


Sao câu cuối nghe cứ như đang chửi xéo ấy nhỉ?
“Đuổi tôi đi à?” Thẩm Thu Kích vừa đặt trái kiwi đã gọt xong vào tay Cố Nhung, nghe thấy lời cảm ơn của Cố Nhung thì không khỏi nhướng mày, “Tôi gọt kiwi cho cậu, cậu không cho tôi ăn một miếng đã đuổi sao?”


Cố Nhung phất tay, nói cho có lệ: “Lần sau cho cậu ăn.”
Thẩm Thu Kích tức giận mắng vốn: “Đồ khốn vô lương tâm, ông đây đi đây.”
Nếu Lương Thiếu và Lý Minh Học có ở đây, chắc chắn sẽ nói hai bọn họ không phải đang cãi nhau mà là ve vãn cãi yêu.


Cuối cùng Thẩm Thu Kích xoay người rời đi như lá mùa thu rụng khỏi cây cổ thụ, mà Cố Nhung không giữ hắn lại.


Chẳng qua Thẩm Thu Kích vừa mới đi, ngoài cửa lại có một ông cụ bước vào, ngồi trên chiếc ghế đặt ở đuôi giường bệnh nhân tắc ruột, cúi đầu không nói gì, hẳn là người nhà của bệnh nhân tắc ruột.


Thấy ông cụ kia bước vào, bệnh nhân tắc ruột không nói gì cả, có thể là đi dạo về mệt mỏi nên vừa nằm xuống đắp chăn đã ngủ luôn.
Nhưng không biết vì sao, vào khoảnh khắc ông cụ kia ngồi xuống, Cố Nhung lại cảm thấy phòng bệnh bỗng lạnh hẳn.
Tác giả có lời muốn nói:


Quỷ: Tôi là một sát thủ không có tình cảm.
Nhung: Tôi là người bị hại không có tình cảm.
Thẩm: Tôi là tên sai vặt không có tình cảm.
**************
Chú thích: