Thẩm Thu Kích nhíu mày, thử bước về phía cầu thang bộ một bước. Y tá vẫn quay lưng về phía bọn họ, nhưng mũi chân lại đi theo bọn họ khoảng hai bước.
Thẩm Thu Kích lại đi về phía trước một bước, y tá đi theo hai bước, lúc này khoảng cách giữa họ và y tá cũng chỉ cách còn có bốn năm mét.
“Cố Nhung.”
Cố Nhung đã sợ đến mức không nói được gì, nghe thấy Thẩm Thu Kích gọi mình, cậu mới lắp bắp hỏi hắn: “Sao, sao thế?”
Thẩm Thu Kích hít sâu một hơi: “Nắm chặt lấy tôi.”
Giọng nói vừa dứt, Thẩm Thu Kích đã không còn nâng Cố Nhung nữa, ôm ngang eo Cố Nhung, bế cậu chạy về phía thang bộ.
Cố Nhung được Thẩm Thu Kích ôm ngang, đầu lại không khống chế được mà quay về phía y tá kia, vì thế cậu có thể thấy y tá vốn đưa lưng về phía bọn họ nay như cái ốc vít xoay vài vòng, đầu của người bình thường mà vậy đã sớm bị chặt đứt, nhưng đầu của y tá kia vẫn ở vị trí cũ, chỉ là phần da trên cổ đã bị xoắn thành bánh quẩy, mà khuôn mặt của cô ta cũng trở nên quái dị kỳ lạ.
Trên mặt cô ta toàn là mắt, trong miệng phủ kín răng nhọn, nơi vốn nên là hai hốc mắt cũng trở thành cái miệng nhỏ mọc đầy răng nhọn, chúng nó còn ngậm hai cục máu. Tròng mắt đảo quanh, khi nhìn thấy người sống thì trở nên kích động, răng nhọn trong hốc mắt phá tròng chảy ra chất keo, mà hốc mắt ở miệng lại “hút” tròng mắt vào như ăn thứ gì đó trân quý lắm, bắt đầu nhấm nuốt, con ngươi nổ tung mang theo máu và nước miếng chảy dọc gò má như hai hàng lệ máu.
“Hi ha ha ha ——!”
“Tròng mắt, tròng mắt mới!!!”
Sau khi ăn luôn con ngươi của mình, cô ta cười quỷ dị, đuổi theo Thẩm Thu Kích và Cố Nhung.
Cũng may bọn họ nhanh chóng chạy tới cầu thang bộ, ánh đèn bệnh viện đỏ như máu dọc hành lang và y tá nhiều miệng bị họ ném ra sau lưng, phía sau cánh cửa mở thang bộ như ẩn chứa thánh địa an toàn cứu rỗi, Thẩm Thu Kích ôm Cố Nhung lao qua, mở cửa thang.
Thứ nghênh đón họ sau đó là một cơn tuyệt vọng khác —— phía sau cánh cửa kia không phải là bậc thang, mà là một hành lang khác của bệnh viện, nếu nói sau lưng họ là hành lang đỏ máu, thế thì bây giờ bọn họ đang đối mặt với một dãy hành lang có màu xanh lục quái đản.
Nơi này không có cái gọi là cửa ra, đây là một không gian vô hạn của quỷ, phía sau cửa thang bộ vẫn là bệnh viện, không ai thoát được khỏi đây.
Cố Nhung và Thẩm Thu Kích bị mấy ánh đèn xanh kia chiếu cho xanh cả mặt, nhưng nếu không có ánh đèn kia, có lẽ sắc mặt của bọn họ cũng tái xanh, bởi vì cách dãy hành lang màu lục không xa có một người phụ nữ đang đứng. Người phụ nữ này không phức tạp như nữ y tá mà đối diện thẳng với bọn họ, mặt cô ta là mặt của người bình thường, chỉ là quá trắng, môi cũng trắng bệch, không có chút máu nào, cơ thể cũng bình thường, không thừa tay thừa chân, điều duy nhất không bình thường là cô ta đang khóc.
Mà nước mắt của cô ta là dòng máu đỏ tươi.
Trong màu xanh quái dị này, nó khiến cho không khí thêm phần kinh khủng, những giọt nước mắt bằng máu cũng rơi ra khỏi hốc mắt cô ta, nhanh chóng nhuộm đồng phục trắng xanh thành một màu đỏ tươi đáng sợ.
Cô ta vốn đang ngẩn ngơ đứng trên hành lang, khi nhìn thấy Cố Nhung và Thẩm Thu Kích xuất hiện thì nhìn về phía hai người, chảy huyết lệ bước lên để lại một dấu chân máu, chỉ chớp mắt đã đứng trước mặt bọn họ, khóc đến thê lương: “Con tôi biến mất rồi, các cậu có thể giúp tôi tìm được không?”
Chẳng lẽ đây lại là cô gái sinh non rồi tự sát trong lời đồn kia sao?
Cố Nhung còn chưa kịp nói gì, Thẩm Thu Kích đã từ chối ngay: “Cô đã thành ra vậy rồi, chắc chắn con cô cũng đã chết, không tìm được, từ bỏ đi.”
Nữ quỷ huyết lệ nghe vậy, biểu cảm khóc lóc cũng thay đổi, khi nghe Thẩm Thu Kích nói con mình đã chết, cô ta trợn trừng mắt như muốn nứt đôi, khóe miệng há lớn một cách bất thường, cứ như tìm được cách xả giận, xương tay trắng bệch gầy gò cũng giơ cao, lạnh giọng gào lên: “Vậy thì mày chết đi!”
Thẩm Thu Kích vẫn không sợ cô ta, cứ như là mấy tên thích tìm đường chết trong chuyện ma vậy, không chỉ không biết nguy hiểm, còn muốn cau mày chọc giận nữ quỷ: “Không giúp là cô trở mặt như vậy? Cô có còn đạo đức nữa không?”
Nhưng nữ quỷ lại ngang ngược vậy đấy, Cố Nhung trơ mắt nhìn móng vuốt sắc bén của nữ quỷ cào qua cổ Thẩm Thu Kích, nhưng cuối cùng không biết vì sao lại cong đi, biến thành đánh sang cổ cậu.
Vì thế đầu Cố Nhung rơi luôn xuống đất.
Cố Nhung: “?”
Khi cái đầu không kịp nhắm mắt của cậu chạm đất, Cố Nhung thậm chí còn có thể nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc của Thẩm Thu Kích, như là không biết vì sao người nữ quỷ tấn công là mình, mình cũng không lấy Cố Nhung chắn đạn, nhưng cuối cùng người chết lại là Cố Nhung.
Mà tốc độ mất ý thức lần này của Cố Nhung còn nhanh hơn lần rớt đầu trước ở trường học, trước khi mất ý thức Cố Nhung đã nảy lên sát ý, đó là: Thẩm Thu Kích, tôi cầu xin cậu câm miệng đi.
Nhưng có lẽ chết đi cũng tốt.
Chết đi tức là cậu có thể quay lại thời gian nào đó, chờ làm phẫu thuật xong thì xuất viện ngay, không cần biết bệnh viện có chuyện gì, có lẽ như vậy là có thể sống sót.
Đáng tiếc Cố Nhung quá xui xẻo, bởi vì sau khi cậu hồi hồn lại mới phát hiện, mình vẫn đang đứng trên hành lang màu xanh lục.
Cậu ngẩng đầu lên, Thẩm Thu Kích ôm cậu vẫn đang đấu khẩu với nữ quỷ ——
“Con tôi biến mất rồi, hai cậu tìm giúp tôi được không?”
“Cô đã thành ra vậy rồi, chắc chắn con cô cũng đã chết, không tìm được, từ bỏ đi.”
“Vậy thì mày chết đi!”
“Không giúp là cô trở mặt như vậy? Cô có còn đạo đức nữa không?”
Rắc rắc, đầu Cố Nhung lại rớt xuống dưới đất.
Con mẹ nó! Bây giờ Cố Nhung mới nhận ra, điểm tuần hoàn đã biến thành khoảng thời gian nữ quỷ huyết lệ bắt bọn họ kiếm con cho cô ta!
Vì thế vào lần thứ ba Cố Nhung nghe nữ quỷ hỏi bọn họ tìm con giúp cô ta được không, Cố Nhung thừa dịp Thẩm Thu Kích chưa kịp từ chối đã nhanh chóng giơ tay lên bưng kín miệng Thẩm Thu Kích, hét lớn: “Được!”
“Tôi đồng ý ——!”
Tuy rằng đối với mấy loại chuyện ma quái, gặp phải mấy nữ quỷ hỏi như thế này đều không có kết cục tốt, ví dụ như Kuchisake – Onna( ), cô ta sẽ hỏi bạn mình có đẹp không? Nếu bạn nói cô ta không đẹp, cô ta sẽ biến bạn trở nên xấu xí như cô ta; còn nếu bạn nói đẹp, cô ta cũng sẽ biến bạn trở nên “đẹp” như cô ta.
Nhưng Cố Nhung hết cách rồi, cậu không muốn đầu mình lăn lóc dưới đất thêm lần nào. Huống hồ ngoài dự kiến của hai người là, sau khi huyết lệ nữ quỷ nghe bọn họ nói xong thì không chặt đứt đầu Cố Nhung nữa, cô ta duỗi tay móc mắt phải mình ra.
Ngay khi Cố Nhung và Thẩm Thu Kích đang nghi hoặc vì sao cô ta bắt đầu tự hại mình, họ lại thấy huyết lệ nữ quỷ ném tròng mắt ra sau lưng bọn họ, Cố Nhung nhìn vào con ngươi vẽ thành một đường cong Parabol, lúc này mới phát hiện nữ y tá đã đuổi kịp bọn họ, mà con ngươi nữ quỷ ném ra đã đánh lạc hướng sự chú ý của nữ y tá, cô ta nhận được con ngươi của nữ quỷ rồi liền cảm thấy thỏa mãn mà bỏ con ngươi kia vào chiếc miệng trên hốc mắt, sau đó cười hì hì lui về hành lang đỏ như máu.
Sống rồi.
Cố Nhung yếu ớt nằm lả trong ngực Thẩm Thu Kích, chảy nước mắt nói: “Tôi muốn chết.”
Nói xong cậu còn giơ tay sờ lên cổ mình, muốn xác nhận xem có phải đầu mình vẫn đang nằm trên người hay không.
“Cậu còn sống.” Thẩm Thu Kích rũ mắt nhìn Cố Nhung, hỏi cậu, “Nhị Nhung, vì sao cậu lại đồng ý với yêu cầu của nữ quỷ kia? Cậu có biết đồng ý rồi là phải giúp cô ta, nếu cậu không tìm thấy sẽ chết không?”
Nhắc tới chuyện này thì Cố Nhung lại nổi giận, rõ ràng người từ chối là Thẩm Thu Kích, mà người chết lại là cậu, cậu có quyền từ chối à?
Cho nên Cố Nhung lặng lẽ trừng Thẩm Thu Kích một cái, sau đó quay đầu “Hừ” một tiếng.
Ha, Cố Nhung còn hừ với mình cơ à?
Thẩm Thu Kích không sợ nữ quỷ, hắn buồn cười nhắc nhở thanh niên nằm trong ngực mình: “Nhung này, tôi còn đang ôm cậu đấy.”
Vì để sống sót mà Cố Nhung không từ thủ đoạn, vừa bị uy hϊế͙p͙ đã nhanh chóng trở mặt, làm bộ yếu ớt như Tây Thi, nhíu mày mềm giọng nói: “Ối, chết chị rồi em ơi…”
Huyết lệ nữ quỷ sau khi gỡ tròng mắt xuống đã không còn khóc nữa, nhưng khuôn mặt mang theo vệt máu của cô ta vẫn khiến Cố Nhung nhát gan không dám nhìn thẳng, huống chi cô ta đã mất đi một con mắt, máu chảy trên mặt quỷ càng thêm đáng sợ. Cô ta thấy Cố Nhung và Thẩm Thu Kích cứ đứng im tại chỗ, lập tức thúc giục Cố Nhung: “Mau đi tìm con với tôi.”
Cố Nhung thầm nghĩ: Má nó.
Nhưng bọn họ cũng chỉ đành đi theo huyết lệ nữ quỷ tìm con trong miệng cô ta, Thẩm Thu Kích vẫn không vứt Cố Nhung xuống, ôm cậu đi theo sau nữ quỷ, lang thang trong hành lang bệnh viện dài bất tận.
Thể lực của Thẩm Thu Kích cực kỳ tốt, ôm Cố Nhung đi lâu như vậy cũng không thấy hắn kêu mệt, nhưng Cố Nhung lại hơi băn khoăn, kéo áo Thẩm Thu Kích bảo hắn buông mình ra, nói: “Thẩm Thu Kích, cậu đặt tôi xuống đi, để tôi tự đi cũng được.”
Thẩm Thu Kích từ chối: “Mông cậu còn đang bị thương, tôi không mệt.”
Cố Nhung không ngờ bình thường Thẩm Thu Kích hay cãi nhau với cậu, nhưng vào thời điểm như thế này rồi vẫn luôn bảo vệ cậu, giúp cậu sống sót trong không gian quỷ dị khủng bố, mà rõ ràng bọn họ là bạn cùng phòng mới quen nhau được hơn một tháng.
Từ nhỏ tính cậu đã quái gở, thường xuyên chơi một mình, hơn nữa trong nhà cậu có anh em, cậu lại mắc bệnh sạch sẽ, về nhà chơi với anh em cũng không cảm thấy cô độc, cho nên Cố Nhung gần như không có bạn cũng không có nhu cầu kết bạn. Từ khi học nhà trẻ đến lúc lên tiểu học, Cố Nhung đều không thích mấy đứa bạn nhỏ tuổi nghịch bẩn lấm lem kia, sau khi vào cấp hai, tuổi dậy thì là khoảng thời gian tốt nhất để nam sinh vận động, mọi người đều thích chơi bóng rổ hoặc có các hoạt động thể dục thể thao khác, chỉ có Cố Nhung là không, cho nên quan hệ với bạn bè cũng nhạt đi.
Vốn dĩ sau khi vào đại học, hẳn là cậu cũng sẽ duy trì khoảng cách không thân không lạ với bạn cùng phòng, chờ tốt nghiệp xong thì dần cắt đứt liên hệ, nhưng tất cả những thứ này đều đã thay đổi từ sau khi cậu đổi tên.
Từ nhỏ Cố Nhung đã sống trong nhung lụa, có lẽ trên người cậu sẽ có chút bệnh công chúa bắt bẻ người ta, nhưng cậu không hư hỏng như người khác, ông nội Cố nuôi dạy cậu rất tốt, dù Cố Nhung không phải là người hoàn hảo, nhưng chắc chắn phẩm cách của cậu không có vấn đề.
Cậu tin rằng con người vốn mang tính thiện, lại không tin vào thời khắc nguy hiểm tuyệt vọng nhất, có người sẽ lựa chọn từ bỏ mạng sống của mình, bảo vệ cho người khác.
Tuy Thẩm Thu Kích không lựa chọn không hề quan tâm mình mà hoàn toàn bảo vệ cho cậu, nhưng hắn chưa từng bỏ rơi cậu, thế là đủ rồi.
Cố Nhung thừa nhận bây giờ mình rất cảm động, chẳng sợ vài phút trước vì Thẩm Thu Kích đấu khẩu với nữ quỷ mà khiến cậu rơi đầu hai lần, cậu cũng không nhịn được nói với Thẩm Thu Kích: “Thẩm Thu Kích, cậu đúng là người tốt…”
Thanh niên thấp giọng cười hai tiếng, Cố Nhung dán vào ngực hắn, tất nhiên có thể cảm nhận được sự rung động của lồng ngực khi hắn cười, cậu nghe thấy chất giọng trầm khàn của hắn nói với mình: “Bây giờ cậu mới biết là tôi tốt à?”
“… Nhưng mà cậu đang đổ mồ hôi đó, cho nên thả tôi xuống đi.”
Thẩm Thu Kích cảm động còn chưa tới một giây vì nghe Cố Nhung khích lệ mình: “…”
Tác giả có lời muốn nói:
Cố Nhung (tuyệt vọng): Ai chạm vào đầu tôi?
Nữ quỷ: Là tôi.
Thẩm: Không phải tôi.
Cố Nhung: Cmn, là cậu đấy!
Thẩm:?
Nữ quỷ:?
****************
Chú thích: