Cho dù Chung Diệp không nói câu nào, Hi Trì vẫn nhạy bén nhận ra hắn không đúng lắm: "Nghĩa huynh, huynh đang không vui à?"
Chung Diệp hậm hực: "Rõ ràng đã nói chỉ có hai chúng ta."11
Hi Trì cũng không biết nên giải thích thế nào, nếu một người trở thành bạn của Hi Trì, y nhất định sẽ nguyện ý vì bạn bè mà không tiếc tính mạng. Cũng vì đức tính này mà người nhiệt tình kết giao với y có rất nhiều, năm đó mặc dù Thịnh gia như mặt trời ban trưa, Thịnh Nguyệt tối ngày cố ý chèn ép Hi Trì, vẫn có không ít sư huynh đệ chấp nhận nguy hiểm đắc tội Thịnh gia để đứng về phía y.
Hi Trì nói: "Nghĩa huynh, Cố Lương là huyện lệnh ở đây, hai người quen biết nhau không có chỗ nào không tốt, hơn nữa hắn là sư huynh của ta, nhân cách rất tốt, rất đáng để giao thiệp."
Chung Diệp đã rõ ý của Hi Trì.
Tuổi y còn nhỏ, nhìn qua chỉ mới vừa nhược quán nhưng lại mang tâm tư kín đáo tinh tế, không biết trước đây đã phải trải qua những chuyện phức tạp gì.
Hơn nữa, rõ ràng hai người chỉ gặp nhau mấy lần mà Hi Trì đã trả giá rất nhiều cho hắn. Bản tính Chung Diệp âm u không dễ tin tưởng người, cũng sẽ không trả giá bất cứ cái gì cho người ngoài. Hi Trì đối xử với mình tốt như vậy khiến hắn luôn có cảm giác không chân thật.
Chung Diệp giơ tay gõ lên trán Hi Trì: "Ý tốt của đệ ta ghi nhận, có điều quân tử chi giao nhạt như nước, sau này không cần nhọc công nữa. Ta còn muốn hỏi đệ, vì sao tuổi còn nhỏ mà đệ lại thông thạo đối nhân xử thế như vậy?"
Trán Hi Trì bị gõ đỏ ửng lên, y giơ tay xoa xoa: "Học theo người nhà và tiên sinh dạy học, mưa dầm thấm đất tập thành thói quen."
Ở triều đại này Diêu gia là đại gia tộc tiếng tăm lừng lẫy số một Lật Nam, phàm là quan viên đến Lật Nam nhậm chức cơ bản đều phải đến bái phỏng Diêu gia.
Thế nhưng bây giờ Hoàng đế đã dần nắm quyền, Hi Trì nhìn ra đương kim Thánh thượng dã tâm bừng bừng thủ đoạn khác người, đã sớm khuyên Diêu gia nên bớt phô trương đi một chút. Hiện tại gia tộc do các cữu cữu của y nắm quyền, quan hệ giữa y với những người này nói tốt không đúng nói không tốt cũng chẳng phải, y chỉ nhắc ngoài miệng vài lần, còn nghe hay không thì phải xem bọn họ.
Chung Diệp từng dò hỏi về xuất thân lai lịch của Hi Trì, có điều không hỏi ra gì hữu ích, chuyện này với người ngoài mãi mãi là bí mật.
Hắn nhìn chăm chú vào mắt Hi Trì: "Nhà đệ rất nổi danh ở Lật Nam?"
Hi Trì im lặng một lúc rồi lắc đầu: "Cũng không phải, nhà ta... hiện tại ở Kinh thành, quan hệ trong gia đình hơi phức tạp."
Từ nhỏ lớn lên ở nhà ngoại, mười mấy năm không gặp mặt phụ thân, bây giờ gặp lại không biết phải ở chung một nhà với cha ruột ra sao, càng không biết ăn nói thế nào với gia tộc của mẫu thân.
Hi Trì đúng là tiến thoái lưỡng nan.
Mẫu thân của y đã sớm lấy chồng khác, nhà kia cũng là danh môn thế gia cấp bậc vương hầu. Bởi vì năm đó mẫu thân chưa sinh được người con tiếp theo, bên kia nghe đến thanh danh Hi Trì vẫn luôn muốn đón y sang nhà mình.
Chung Diệp suy nghĩ có lẽ nhà Hi Trì là phú thương, đầu óc thương nhân tương đối linh hoạt, Hi Trì học tập theo người nhà mới có thể khéo đưa đẩy giỏi đối nhân xử thế. Các thương nhân vì việc làm ăn buôn bán mà nay đây mai đó, hiện giờ mở rộng buôn bán ở Kinh thành cũng không phải việc gì hiếm lạ.
Họ Diêu cũng là họ lớn ở Huyên triều, người mang họ Diêu nhiều vô số, làm sao có chuyện mỗi người họ Diêu đều có quan hệ đến cái gia tộc ở Lật Nam kia được.
Màu da Chung Diệp không quá tối, cũng là một nam tử mặt như quan ngọc, chỉ là đứng bên cạnh Hi Trì vẫn thua kém nhiều.
Không biết Hi Trì được nuôi dưỡng thế nào, thân là nam nhi mà cứ như được đắp nặn từ băng tuyết, thân thể ngâm nước suối càng trắng đến trong suốt, làn tóc đen dài tựa sa tanh thấm nước, lớp áo tơ lụa dán chặt trước ngực, mặt ngọc tuấn tú vương vài giọt nước, khóe môi ửng hồng nhẹ nhàng cong lên.
Chung Diệp không hỏi thêm nữa, tương lai còn dài, bây giờ cứ nói mấy lời khách sáo là được rồi. Hi Trì cũng không ngốc, dò hỏi càng nhiều càng dễ khiến y phát giác ra chỗ không ổn.
Chung Diệp nói: "Người nhà có đối xử tốt với đệ không?"
Hi Trì gật đầu: "Ai cũng tốt, chỉ là quan hệ giữa bọn họ rắc rối phức tạp, họ hàng từ thân đến sơ rất xa lạ lẫn nhau, càng không biết gì về nhau cả."
Y chưa bao giờ đề cập đến tình huống trong nhà mình với người khác, nhưng không biết vì sao trên người Chung Diệp luôn có một loại mị lực kỳ lạ làm người yên tâm, dễ khiến người ta kể hết cho hắn nghe những chuyện liên quan đến mình.
Chung Diệp nói: "Thế là được rồi."
Hi Trì cảm thấy sắc mặt Chung Diệp chưa hết u ám, cho rằng đối phương vẫn không vui vì có Cố Lương gia nhập, y nắm bả vai Chung Diệp: "Nghĩa huynh, lần sau gặp nhau ta sẽ không tự cho mình thông minh mang theo người khác đến cùng nữa."
Hi Trì quá dịu dàng, tốt đẹp đến mức làm cho người ta muốn đắm chìm vào đó.
Chung Diệp nắm lại cổ tay Hi Trì: "Lần này làm ta tức giận, đệ muốn bồi thường thế nào đây?"
Hi Trì cười nói: "Sao nghĩa huynh lại hùng hổ dọa người mãi không buông tha thế? Ta đã nhận sai rồi còn chưa đủ sao?"
Y đẩy Chung Diệp ra, thân thể đối phương cường tráng như vậy đương nhiên không có khả năng bị Hi Trì đẩy lùi, dưới nước quá trơn ngược lại làm Hi Trì vô ý trượt ngã vào nước.
Chung Diệp vươn tay vớt Hi Trì từ dưới nước lên.
Y lại bật cười một tiếng, giơ tay tạt nước lên mặt Chung Diệp.
Trước nay hắn không phải người thích đùa giỡn, từ nhỏ đã chín chắn trầm ổn lúc nào cũng bị so sánh với Ai Đế, chỉ mới ba bốn tuổi đã mím chặt môi ít nói ít cười, đương nhiên cũng chưa từng ầm ĩ vui đùa cùng người khác.
Hắn bóp mạnh eo Hi trì: "Tiểu Hi, đừng nghịch nữa."1
Hi Trì lại hắt nước lên mặt hắn: "Nghĩa huynh, huynh có thể làm gì ta?"
Ánh mắt Chung Diệp tối sầm lại.
Hắn có thể làm gì Hi Trì?
Tuy thân là bậc Đế vương nhưng Chung Diệp chưa bao giờ để tâm về chuyện quan hệ nam nữ, hắn không chỉ bạc tình quả nghĩa mà còn ít ham muốn dục vọng, luôn cho rằng tình cảm sẽ cản trở hắn cai trị giang sơn.8
Từ ngày nhỏ Thái hậu đã nhét rất nhiều tai mắt vào chỗ hắn, Chung Diệp không chạm qua bất cứ người nào.
Hiện tại đã cầm quyền hắn có thể tùy ý mở hậu cung, nhưng Chung Diệp hoàn toàn không có ý định này.
Hắn có thể làm gì Hi Trì?
Hi Trì là vị quân tử tốt đẹp giữa thế gian ô trọc, áo trắng hơn tuyết, tính tình hào phóng đối người khoan dung, người ngưỡng mộ Hi Trì trên đời này nhiều vô số, người tìm kiếm Hi trì càng nhiều không đếm xuể.
Chung Diệp muốn cầm tù một người như vậy, khóa chặt y vào thâm cung, không cần đến bản lĩnh trị quốc kinh thiên vĩ địa của đối phương, chỉ cần nhan sắc kinh diễm này để cho bạo quân mạnh mẽ chiếm đoạt.
Từ đôi mắt hồ ly đến khóe môi hồng nhạt hơi cong cong, vòng eo mảnh khảnh mềm mại, toàn bộ đều bị hắn chiến hữu.
"Vi huynh không thể làm gì đệ." Chung Diệp đè lên thắt lưng Hi Trì cách một tầng áo mỏng, than nhẹ một hơi, "Đệ là một con hồ ly, ai có thể chế phục được?"
Đúng lúc này Cố Lương mang rượu quay trở lại, trong lòng hắn thấp thỏm muốn tìm cơ hội nói vài câu với Hoàng thượng.
Hắn không thể không cảm khái vận may của Hi Trì, y vốn dễ giao du với vương công quý tộc, bây giờ ra đường tùy tiện quen đại một người bạn cũng biến thành Hoàng đế cải trang vi hành.
Mặc kệ có chuyện gì, trước mắt hắn vẫn nên chuốc say Hi Trì, chờ y bất tỉnh nhân sự lại hỏi xem mục đích Hoàng thượng đến đây. Cố Lương đã bị biếm làm thất phẩm, không muốn mình lại bị biếm xuống chức thấp hơn nữa.