Tối đó trời đột ngột trở lạnh.
Trong núi vốn dĩ đã lạnh hơn bên ngoài một chút, Cố Lương để Hi Trì ở đây tránh nóng, kết quả tránh thẳng đến tận Trung thu.
Nửa đêm Hi Trì bị lạnh đến tỉnh.
Y mờ mịt xoa xoa mắt, nhận ra chăn trên người mình bị rơi mất một nửa, chiếc giường này đúng là quá nhỏ. Cửa sổ gian ngoài lại không thể đóng kín, lúc nào cũng có gió lạnh thổi vào.
Hi Trì cảm thấy chưa cần Lý Huyền Độ nhiễm phong hàn, chính y sẽ là người bị phong hàn trước.
Y cũng không có ý nghĩ "nam nam khác biệt" gì, từ nhỏ Hi Trì đã lớn lên cùng các sư huynh đệ, mọi người cùng ăn cùng ngủ, đôi lúc đi ra ngoài không đủ tiền trọ phải thuê một chung một căn phòng chen chúc nằm sát bên nhau. Từ trước đến nay Hi Trì luôn cảm thấy quan hệ giữa hai người con trai chỉ có thể là huynh đệ thân thiết.1
Mãi cho đến một ngày Hi Trì nghe thấy người ta lan truyền bên ngoài nói giữa mình và sư huynh Thịnh Nguyệt có mập mờ tình cảm.
Y không biết những người đó suy nghĩ cái gì, tính tình hai người vốn không hợp, Hi Trì ghét Thịnh Nguyệt đến mức nào, toàn bộ đồng môn sư huynh đệ và các tiên sinh ở Hạc Y Thư Viện đều biết rõ ràng. Hi Trì đã có mấy lần nổi lên sát niệm, muốn mượn đao giết người thần không biết quỷ không hay làm thịt Thịnh Nguyệt cho xong, cuối cùng vẫn suy xét đến tình đồng môn mà dập tắt đi ý niệm này.
Cho nên thời điểm y nghe thấy tin đồn, đầu tiên Hi Trì khϊế͙p͙ sợ vì không nghĩ hai nam nhân có thể ái muội gì với nhau, sau đó dị ứng đến nỗi không thể ăn ngon miệng.1
Bây giờ Thịnh Nguyệt đã chết rồi, người chết như đèn tắt, Hi Trì cũng buông ân oán giữa hai bên xuống, không đề cập đến thị phi cũ, không nói lời không hay nào về gã nữa. Những tin đồn giả dối bịa đặt đương nhiên cũng không để trong lòng.
Hi Trì vẫn không có chút kiêng dè gì với tình cảm đồng tính, ôm chăn của mình đi vào phòng trong.
Tính cảnh giác của Chung Diệp rất mạnh, nghe thấy tiếng bước chân lập tức tỉnh lại. Từ nhỏ hắn bị đe doạ tính mạng rơi vào sát cục không đến một ngàn lần thì cũng phải hơn năm trăm, đối với bất kỳ ai cũng vô cùng đề phòng.
Giọng Hi Trì hơi khàn khàn: "Lý huynh?"
Chung Diệp "Ừ" một tiếng: "Diêu công tử, có chuyện gì vậy?"
Hi Trì ôm chăn lên giường: "Phòng ngoài có một phiến cửa sổ hỏng, huynh nằm dịch vào trong một chút, để ta ngủ bên ngoài."1
Chung Diệp nhường vị trí bên trong cho Hi Trì: "Công tử ngủ phía trong đi."
Sau khi nằm lên giường nửa khắc Hi Trì đã ngủ rồi, còn ngủ thật sự say.
Mái tóc đen dài của y tán loạn khắp gối đầu, thậm chí còn tràn sang chỗ Chung Diệp.
Trong phòng tối đen, nơi ở đơn sơ này không hề giống với cung điện kim bích huy hoàng của hắn, trong cung cho dù là giờ nào cũng luôn có đèn đuốc thắp sáng đêm ngày.
Nhưng nơi này lại đặc biệt sạch sẽ.
Hương thơm nhàn nhạt mềm mại trên người thiếu niên khiến người ta thoải mái, chăn mỏng và gối đầu cũng bị nhiễm mùi hương này.
Chung Diệp biết tên nó, thứ này gọi là An Tức Hương từ tây Vực tiến cống, nghe nói trên bờ biển nơi đó có một loài cây đặc biệt, dùng dao khoét lên vỏ cây sẽ chảy ra một chất nhựa màu trắng tỏa mùi thơm trầm ổn như tùng bách xen lẫn chút vị ngọt.
Hắn không ngủ được.
Chung Diệp vẫn luôn là một kẻ tàn khốc lãnh tĩnh.
Hương thơm trên người Hi Trì khiến tâm hắn không yên, trong tay hắn luôn giấu một thanh chủy thủ, Chung Diệp không nhịn được thầm nghĩ, nếu lấy con dao găm này rạch lên cổ thiếu niên, biết đâu cũng sẽ chảy ra thứ chất lỏng trắng như tuyết toả hương thơm kia.8
Chung Diệp mở mắt đến tận hừng đông.
Hi Trì ngủ đủ giấc thì tỉnh, lúc xoay người cảm giác có thứ gì chặn lại, y mở mắt ra liền trông thấy gương mặt anh tuấn của Chung Diệp.
Đối phương đang bình tĩnh nhìn y.
Hi Trì dần dần nhớ lại đêm qua đã xảy ra chuyện gì, ngón tay hơi giật giật: "Chào."
Giọng Chung Diệp khàn khàn: "Chào."
Từ năm mười ba mười bốn tuổi mỗi buổi sáng Chung Diệp đều rơi vào tình huống này, đối với đàn ông khỏe mạnh bình thường mà nói cũng không phải chuyện gì quá lớn.
Nhưng sáng hôm nay lại không giống với những buổi sáng khác.
Xưa nay Chung Diệp vốn chán ghét chuyện tình cảm, chỉ cảm thấy mấy thứ lâm ly triền miên đó dễ khiến người ghê tởm. Điều này chịu ảnh hưởng từ hoàn cảnh sinh hoạt thời thơ ấu, cũng có quan hệ đến tính tình lạnh nhạt tàn khốc của hắn.
Tia nắng sáng sớm nay chiếu vào màn, rọi lên dung nhan say ngủ của Hi Trì, tất cả đều quá khác ngày thường. Người thiếu niên này luôn toát ra nét dụ hoặc khó nói, tựa như một đĩa điểm tâm ngọt ngào tinh xảo đặt trên cao mà hắn từng thấy ngày nhỏ.
Chung Diệp sinh ra đã là hoàng tử, ngày ngày đều đọc sách tập võ, không để mình dính vào hưởng thụ xa hoa hay điểm tâm tinh xảo, hắn buộc phải cự tuyệt toàn bộ cám dỗ mới có thể trèo được lên ngôi vị Hoàng đế.
Cho nên dưới đáy lòng sẽ sinh ra một ít cảm xúc tuyệt vọng cô độc.
Hi Trì vẫn muốn nằm nướng trên giường thêm một lát: "Lý huynh, nhà huynh ở gần đây sao?"
"Ở thị trấn bên cạnh." Chung Diệp thuận miệng nói dối, "Đại khái đi khoảng mười mấy dặm đường." Hi Trì tiếp tục xoay người ngủ nướng, không đến nửa canh giờ sau, Chung Diệp đã bình tĩnh xuống giường.
Bởi vì mất ngủ cả nửa đêm, trong mắt Chung Diệp hơi mang tơ máu.
Đồ ăn sáng đã chuẩn bị xong, quản gia đến gõ cửa: "Diêu công tử, ngài tỉnh chưa?"
Hi Trì "Ừm" một tiếng: "Cố quản gia, ta ra ngay."
Y phục của Chung Diệp đã được hong khô, Hi Trì quanh năm quen mặc gấm vóc, Chung Diệp lại mặc trang phục tầm thường bằng vải thô, y đưa quần áo cho Chung Diệp: "Lý huynh, chúng ta đi rửa mặt rồi dùng bữa."
Mở cửa sổ ra, không khí tươi mát từ trong núi tràn vào nhà.
Hi Trì mặc áo gấm trắng như tuyết, mái tóc đen dùng phát quan buộc lại, eo thon chân dài phong hoa tuyệt đại, tư thái không khác lắm so với lời đồn.
Quan sát kỹ mới nhận ra y đi đường hơi khập khiễng.
Chung Diệp chưa từng nghe ai nói Hi Trì bị khuyết tật.
Thức ăn sáng là cháo gạo và một ít rau dưa cực kỳ đơn giản. Tuyên Uy đại tướng quân từ trong núi bay trở về miệng ngậm một con rắn, hình như muốn tặng cho Hi Trì.
Chung Diệp nhìn thấy con rắn to bằng cổ tay trẻ em thì hơi nhướn mày, tò mò muốn xem phản ứng của Hi Trì.
Kết quả y chỉ bình tĩnh nói nhàn nhạt: "Cắp ra ngoài tự mình ăn đi."
Đại tướng quân thấy Hi Trì không để ý tới mình nữa, thậm chí ngữ khí còn không hề tán thưởng hay sờ đầu, kêu thêm hai tiếng rồi ngậm rắn đi chỗ khác.
Dùng xong bữa sáng Chung Diệp phải cáo từ rời đi, Hi Trì cũng không giữ hắn lại, hai người cùng lắm chỉ là bèo nước gặp nhau, mười mấy năm nay y đã trải qua rất nhiều cuộc gặp gỡ ngắn ngủi như thế.
Hi Trì đích thân đưa Chung Diệp xuống núi.
Trên đường Chung Diệp hỏi y: "Hoàng đế đã giết Thịnh Nguyệt, Diêu công tử, công tử nghĩ thế nào về chuyện này?"
Trong tay áo Chung Diệp còn giữ miếng ngọc bội khắc chữ "Hi", thứ này vốn thuộc về Thịnh Nguyệt, hắn cũng từng nghe qua chuyện mập mờ của Thịnh Nguyệt và Diêu Hi.
Hai người là sư huynh đệ, cũng là hai môn sinh nổi tiếng nhất của Hạc Y Thư Viện, hễ nhắc đến Thịnh Nguyệt là người ta nhớ tới Diêu Hi, ngược lại gọi tên Diêu Hi luôn có người cảm khái Thịnh Nguyệt. Tương truyền hai người này thưởng thức lẫn nhau, lâu ngày sinh tình, nhưng ngại rào cản của gia tộc và sư trưởng nên chỉ đành lén lút không thể công khai.4
Chung Diệp vốn cho rằng chuyện này không phải sự thật, nhưng khi nghe bọn thái giám kể lại biểu hiện của Thịnh Nguyệt trước khi chết, bây giờ hắn không thể không tin.
Trong lòng Hi Trì cực kỳ không vui.
Kỳ thật y không thân thiết gì với Thịnh Nguyệt, giữa hai người có thù oán, thậm chí còn từng động sát tâm lẫn nhau. Không rõ người ngoài vì cái gì mà luôn muốn gán ghép bọn họ ở bên nhau, nói cái gì mà "Nhật nguyệt hợp bích" rồi "Nhật nguyệt đồng huy"* đủ cả.
(*"Nhật nguyệt hợp bích" là "trời trăng kết hợp"; "Nhật nguyệt đồng huy" là trời trăng cùng chiếu sáng - hai người bị ghép như vậy vì chữ Hi 曦 trong tên Diêu Hi có bộ Nhật 日 chỉ mặt trời (Hi nghĩa là ánh bình minh), còn Nguyệt 月 trong Thịnh Nguyệt là mặt trăng.)
Bây giờ Thịnh Nguyệt đã chết, một đám người ai ai cũng hỏi thăm tâm tình thái độ của y, nhưng y thì có thể có tâm tình gì? Đơn giản là thấy kẻ thù của mình biến mất rồi, vui đến muốn khua chiêng gõ trống. Về phần quan điểm cá nhân —— y chỉ cảm thấy Thịnh Nguyệt thật sự đáng chết.
Nhiều năm trước lần đầu Hi Trì gặp Thịnh Nguyệt ở Thư Viện, y ngây thơ cho rằng gã thuần khiết như vẻ ngoài của mình.
Nơi nào cũng có phe phái quần thể, trên quan trường có, trong trường học cũng có. Quan hệ của Hi Trì với đa số mọi người đều tốt, nhưng y thích độc lai độc vãng, còn người vây quanh Thịnh Nguyệt trên cơ bản đều là các công tử quyền quý kiêu ngạo xuất thân hiển hách, những người này kết thành một phe riêng, Thịnh gia năm đó như mặt trời ban trưa, đương nhiên phe này do Thịnh Nguyệt cầm đầu.
Thịnh Nguyệt mời Hi Trì gia nhập vào phe mình, y biết mình không phải người cùng một thuyền với đối phương nên dứt khoát từ chối. Thịnh Nguyệt thẹn quá thành giận, từ đó về sau luôn tìm cách gây khó dễ cho Hi Trì.
Lúc săn thú Thịnh Nguyệt cố ý thả chó dữ của mình cắn vào đùi Hi Trì, sau giờ học lại nhiều lần nhục mạ dung mạo của y, chê màu da trắng như người chết. Hi Trì đi học chưa bao giờ nói ra thân phận thật sự của mình, đa số mọi người đều không biết gì về cha mẹ hay gia thế của y, đám người Thịnh Nguyệt liền bịa đặt mẫu thân Hi Trì là hoa khôi thanh lâu, vu hãm y thi cử gian lận, còn ném cả con thỏ chết máu me đầm đìa ra giữa con đường Hi Trì sẽ đi qua.
Trước mặt các tiên sinh gã càng không kiêng dè ghét Hi Trì ra mặt, luôn miệng nói y là phường dối trá, là ngụy quân tử, Hi Trì đối xử tốt với mọi người là để tranh thủ đánh bóng tên tuổi mà thôi.
Năm Hi Trì tròn mười lăm tuổi, Thịnh Nguyệt mua về hoa khôi đẹp nhất Lật Nam lột sạch quần áo ném lên giường y, nói muốn cho Hi Trì khai trai, cùng y hưởng dụng chung một nữ nhân.
Nửa đêm Hi Trì cùng các sư huynh đệ mở tiệc sinh nhật trở về phòng, một đám thiếu niên chưa trải sự đời nhìn thấy hoa khôi khóc lóc trong phòng tay chân luống cuống không biết phải làm sao.
Hi Trì áp lòng kinh tởm xuống, đêm sinh nhật đó dùng một số tiền lớn mua lại hoa khôi từ trong tay Thịnh Nguyệt, sai thư đồng chạy suốt đêm đưa cô nương kia trở về thành.
Hạc Y Thư Viện nhận quá nhiều hỗ trợ từ Thịnh gia, Thịnh Nguyệt trước mặt các thầy như trăng sáng giữa trời quang, đương nhiên không ai tin Thịnh Nguyệt sẽ làm ra loại chuyện này.
Vì thế Hi Trì đưa chiến thϊế͙p͙ cho Thịnh Nguyệt muốn tỉ thí trước mặt mọi người một phen, nếu Hi Trì thắng Thịnh Nguyệt phải bước chân ra khỏi Thư Viện, nếu Thịnh Nguyệt thắng người rời đi là Hi Trì.
Sau ba hiệp tỉ thí văn võ, Thịnh Nguyệt bị tiễn đi, từ đó về sau hai người không gặp mặt nhau nữa.
Các sư huynh đệ luôn kiêng dè cái tên "Thịnh Nguyệt" trước mặt Hi Trì, không ngờ bên ngoài còn lan truyền tin đồn tình sự mập mờ của y và Thịnh Nguyệt, nói hai sư huynh đệ thưởng thức lẫn nhau, tự ý định chung thân nên bị ép buộc chia cắt, Hi Trì nghe được mấy tin đồn này suýt nữa thì tức phát điên.
Lúc ấy tâm tình y rất không vui, sau khi uống rượu lại ở trước mặt sư phụ nói Thịnh gia kiêu ngạo phách lối như thế, Hoàng đế đã dần nắm quyền trong tay, chờ sau khi hắn hoàn toàn khống chế được triều đình nhất định sẽ xử tử Thịnh Nguyệt.
Thời gian trôi đến năm nay, những lời Hi Trì tiên đoán đã trở thành sự thật.
Chung Diệp thấy Hi Trì chìm vào hồi ức sắc mặt hơi khó coi, nghĩ mình đã chọc vào vết thương lòng của y rồi. Dù sao Thịnh Nguyệt cũng là người trong lòng, Hi Trì thương tâm là chuyện khó tránh khỏi.
Người đã chết, Hi Trì không thể mở miệng nói lời không hay, chỉ nhàn nhạt nói: "Mưa móc lôi đình thì cũng là thiên ân, đây đều là hậu quả Thịnh gia phải gánh."
Con ngươi hẹp dài của Chung Diệp quét qua mặt Hi Trì: "Ồ? Công tử không hận Hoàng đế sao? Vậy năm ngoái vì sao công tử không tham gia khoa cử? Nếu tham gia không chừng ghế Trạng nguyên là của ngươi rồi."
Hi Trì trả lời: "Đa tạ Lý huynh cất nhắc, ta sẽ không nhập sĩ, hiện giờ cũng không căm hận bất kỳ ai cả."
Đến mặt Hoàng đế y còn chưa từng nhìn thấy thì lấy gì mà căm hận, huống chi Hi Trì cho rằng vị vua này còn chưa đến nỗi tuyệt tình lắm, nếu để Hi Trì ra tay có khi còn tàn độc hơn, ít nhất sau khi Doãn Tư Tề ra khỏi đại lao sẽ không thể toàn mạng rời khỏi Kinh thành, Cố Lương cũng không chỉ đơn giản là bị biếm thành tri huyện thất phẩm.3
Trong lòng Chung Diệp rõ ràng, bạn tốt của Hi Trì bị mình giết hại, đời này đương nhiên y sẽ không bao giờ quy thuận triều đình. Hi Trì tuy dịu dàng nhưng không phải người lương thiện, loại người này nếu không thể dùng trong tay mình thì nhất định phải giết chết.5
Nhưng Chung Diệp tạm thời chưa có ý giết Hi Trì.
Hắn thực sự cảm thấy có hứng thú với y.
Hay nói cách khác, hắn rất thích Hi Trì.
Đã xuống đến chân núi, Hi Trì đi đến đây thì dừng bước. Đôi mắt phượng của Chung Diệp mỉm cười, lại nghiêm túc nhìn kỹ Hi Trì một lần nữa rồi mới chắp tay nói: "Có duyên gặp lại."
Biển người mênh mang, trời nam đất bắc hết hợp rồi tan, Hi Trì biết đoạn duyên phận này đến đây đã dừng, y vươn tay nhường đường: "Mời."
Ngoại trừ chuyện đột nhiên nhắc đến Thịnh Nguyệt làm y nhớ lại mấy chuyện cũ không quá thoải mái, kỳ thật ấn tượng của Hi Trì đối với Chung Diệp cũng không tệ lắm.
Ngôn từ lẫn khí chất của Chung Diệp đều cực kỳ đặc biệt, Hi Trì từng gặp qua rất nhiều người, Chung Diệp tính ra là người đặc biệt nhất.
Đi được mấy bước Chung Diệp quay đầu lại, Hi Trì đang rảo bước về nhà dọc theo đường cũ, bóng dáng thon gầy bị cây lá che khuất một nửa, y phục trắng như tuyết không dính một hạt bụi, Tuyên Uy đại tướng quân vỗ cánh nặng nề đậu lên bờ vai mảnh khảnh của y.3
Khó trách Thịnh Nguyệt cứ nhớ mãi không quên.
Đúng là dễ khiến người ta nhớ mãi không quên.
Đôi môi mỏng lạnh lẽo của Chung Diệp hơi kéo lên, trong mắt mang theo mấy phần ác ý khó lường: "Gặp lại."