Cứ tưởng lần này tôi sẽ được vi vu 1 thân 1 mình, tự do đi cùng anh Hiếu mà không có vướng bận nào mang tên là “gái” cả. Nhưng tôi đã lầm, đã quên mất đi việc My là em gái anh Hiếu, đám hỏi của anh Hai thì nhỏ em gái nhất định phải có mặt rồi. Mà có My đi, tức là cũng sẽ có sự hiện diện của Yến, đôi bạn thân mà. Vậy là sự tự do trong mơ của tôi đã vụt bay trong phút chốc, để rồi lại ngậm ngùi xách vali hộ cho hai cô nàng vào check-in trong sân bay thôi. Sau vụ huyết chiến, à không sau vụ so găng lịch sử của mấy gái, mấy nhỏ này đã trở nên ngoan ngoãn hơn rất nhiều, hầu như chẳng nhỏ nào nhắc về vụ việc đó nữa, thay vào đó là việc 4 nhỏ kia cứ bao vây tôi suốt, trừ khi đi học thì Quyên và MNgọc mới bỏ cuộc mà thôi, những vẫn bàn giao lại việc kiểm soát tôi cho Yến và [email protected]@ cứ như bị ở tù ấy nhỉ, chỉ khác mỗi 1 điều là được đi lại bình thường ở bên ngoài mà thôi. Nhiều lúc nghĩ lại tôi vẫn thấy sao mình may mắn quá đổi, khi mà bên cạnh tôi hiện tại đang là những bống hồng xinh đẹp. Phải nói là vậy!
Người ngoài có thể ghen tị với 1 người như tôi, 1 thằng nhóc chỉ vừa 18 tuổi đầu, đã có trong tay 1 sự nghiệp làm ăn nhỏ vừa đủ sức nuôi sống bản thân, lo cho gia đình mai sau, thêm nữa là giờ đây tôi luôn nhận được những sự quan tâm, lo lắng từ những cô nàng xinh xắn kia. Người ta nói tôi may mắn, tôi chấp nhận, vì đúng là may mắn thật. Cả 4 cô nàng đều có vẻ đẹp riêng, không lẫn đâu vào đâu được. Tuy My về nhan sắc có phần thua thiệt hơn hẳn những người kia, nhưng nhỏ vẫn là một cô nàng tuyệt vời, luôn lo lắng, luôn quan tâm đến mọi việc nhỏ nhất mà tôi đã gây ra. Đúng là lúc ban đầu nhỏ đã làm cho tôi ghét cái bản tính tiểu thư của mình, nhưng dần dần chính My là người đã xoá bỏ đi cái vách ngăn vô hình đó, dần bộc lộ rõ con người thật của nhỏ. Còn 3 người kia thì khỏi bàn cãi về nhan sắc rồi, có thể họ không xinh như những hotgirl được mọi người bàn tán, nhưng họ vẫn hơn hẵn so với những người con gái cùng tuổi, không nhiều thì cũng hơn 1 phần nào đó.
Lan man quá rồi, trở về với thực tại thì tốt hơn. Sáng ngày 23 tôi cùng gia đình anh Hiếu ra sân bay TSN bay ra Đà Nẵng. 8h là có mặt tại sân bay quốc tế Đà Nẵng mất rồi. Ba anh Hiếu lái chiếc Fortune 7 chổ ra đón bọn tôi, chỉ có 5 người từ Sài Thành ra thôi. Tầm 20p thì đến được nhà anh Hiếu, một căn nhà 3 tầng đồ sộ nằm ở quận Hải Châu. Tôi vừa đến là bắt tay vào làm việc ngay, cùng mấy anh khác là bạn, là anh em chú bác của anh Hiếu phụ nhau dựng rạp, rồi trang trí này nọ, làm từ gần trưa đến chiều tối mới xong tất cả. Cái này là bên đàn trai thôi, còn đàn gái thì tôi chẳng rành, mỗi bên tự làm mà. _Phù mệt quá -tôi xốc xốc lại cái cổ áo, mở hai nút áo sơmi ra cho thoáng, gì mà ngoài đây nắng nóng dễ sợ. _Hì uống nước đi anh -My đưa tôi chai nước suối ướp lạnh. _Cảm ơn em nhé! Tôi chụp lấy chai nước rồi nốc non nữa chai, đã khát thật.
Giờ mới có thể rảnh rỗi mà đưa mắt nhìn xung quanh, từ sáng tới giờ tôi chỉ biết cắm mặt vào làm việc trang trí cái cổng cho anh Hiếu thôi. Chổ này là trung tâm thành phố, nhưng chẳng hiểu gia đình anh Hiếu lôi đâu ra được mấy chùm cau kiểng, rồi thêm bong bóng nữa, tôi chỉ biết dán chặt mình làm cái cổng gần cả 3 tiếng đồng hồ luôn vậy. Hài nhất là lúc vừa mua bong bóng về, mà nhà thì không có ống bơm nên không bơm được bong bóng, đành phải chia nhau thổi, tất nhiên hai nhỏ kia phải bị bắt vào thổi bong bóng phụ tôi rồi.
Chỉ biết rằng nhìn hai nhỏ chu mỏ thổi bong bóng nhìn hài lắm cơ, thổi đâu tầm chục cái là hai nhỏ bỏ của chạy lấy người luôn vậ[email protected]@ _Ê ê hai con kia trốn việc hả? -tôi cười cười hét lớn báo hiệu cho anh Hiếu. _Hic tha cho em đi, đau quá hà -My ôm mặt chu chu mỏ nói. _Đúng đó anh, phù mỏ luôn rồi này -Yến phụng phịu. _Haha mới thổi có mấy cái thôi mà, thôi hai người chạy đi mua cái ống bơm xe đi, về bơm cho khoẻ -tôi nói. _Cái gì? Vậy sao nảy giờ anh không nói sớm hả? -My hét lớn. _Ớ ai biết! _Hừ làm tụi em thổi muốn hụt hơi luôn vậy, ghét! -Yến lườm nguýt tôi rồi nắm tay My kéo vào trong nhà luôn. _Haha -tôi cười với theo bóng dáng hai nhỏ.
Đến 5h chiều thì công tác trang trí dựng rạp này nọ cũng oke hết, tôi cũng được thả vào trong tắm rửa. Tôi ngủ ở phòng khách tầng 3, phòng bên cạnh là của My với Yến (gần nhể, tối mò qua được đây hehe). Tắm rửa này nọ rồi xuống dưới nhập tiệc luôn. Cái này chỉ đãi những người đến phụ giúp gia đình thôi, nên cũng vắng, tầm hai bàn. Nghe anh Hiếu nói thì tối nay không có đãi, để mai đãi 1 lượt luôn. Tôi ngồi vào bàn cùng anh Hiếu, cùng với mấy anh nữa, còn hai nhỏ thì ngồi bàn bên cạnh. Nhìn qua bàn của My và Yến, suýt chút nữa tôi phi qua đó ngồi luôn rồi:)))
Tại sao? Bàn đó đang hiện diện tận 5 cô gái ngoài My và Yến, và tất cả đều thuộc hàng “dáng chuẩn không cần chỉnh, điện nước đầy đủ, gương mặt thanh tú đáng yêu” -con gái Đà Nẵng đây sao trờ[email protected]@ Cơ mà đang mải mê ngắm, tôi bị My xách lỗ tai kéo ra ngoài luôn. _Á đau đau! _Anh nhìn gì đó hả? -My lạnh lùng hỏi _Hic anh đâu nhìn gì đâu! -tôi chối tội. _Hừ còn dám chối hả? -Yến lạnh lùng xách lun bên tai còn lại của tôi. _Áaa đau anh mà! Tha cho anh đi hai nàng! -tôi chấp tay lại van xin. Thấy anh Hiếu nhìn, hai nhỏ mới chịu buông tôi ra, bỏ đi sau khi buông lời đe doạ. _Coi chừng đấy! Tối nay biết tay tôi! Hic chỉ mới nhìn thôi mà, tôi đâu có làm gì nên tội đâu. Trở lại bàn, anh Hiếu nhìn tôi cười khẩy, ghé sát vào tai tôi nói nhỏ. _Bị hai bà chằn tra tấn à! Yên tâm đi lát anh cho số vài em -anh Hiếu nháy mắt. Công nhận anh Hiếu tâm lý dễ sợ, đánh trúng tim đen dại gái của tôi luôn.
Hai anh em lại quàng vai nhau cười cười, hiểu ý nhau quá mà. Rồi cũng chén chú chén anh, hết tận 3 két Sài Gòn đỏ chứ ít ỏi gì (ra Đà Nẵng uống bia Sài