[Hồi Ký] Cấp 3, Anh Và Em

Quyển 2 - Chương 181: Nhịn nhục

Quyên vẫn vậy, chẳng khác ngày xưa là mấy, nếu có khác thì chỉ khác mái tóc đã chuyển sang màu hạt dẻ mà thôi. Em nhìn tôi cười cười, cũng hơn 2 năm rồi mới được gặp lại em ấy chứ, giờ nhìn em chững chạc hơn hẳn.
_Hì sao anh nhìn em dữ vậy? Anh mang nước ra cho em đi, khát quá hà. -em mỉm cười tinh nghịch.


_À anh quên mất, em chờ anh lát nhé -nói rồi tôi cầm tờ giấy order vào quầy pha chết luôn.
Người mang nước ra là 1 nhân viên khác, còn tôi thì chạy sô lau bàn, rồi order này nọ. Quyên thì ngồi đó vừa nhâm nhi ly cafe lette của mình, vừa bấm dt, lâu lâu còn nhìn tôi cười cười nữa chứ.


Nhưng vì công việc khiến tôi phải loay hoay suốt buổi, chẳng thể nào mà dừng lại để trò chuyện với em được. Muốn được nói chuyện chỉ có nước chờ tan ca làm thì mới có thể được.


Mãi đến 10h đêm thì được tan ca sớm 1 bữa, hình như nhỏ quản lý bận đi đâu đấy, thấy nhỏ sữa soạn từ lúc 8h lận. Quyên vẫn ngồi đấy, có vẻ như em đang chờ tôi thì phải.


_Phù! Mãi đến giờ mới được tan ca -tôi thở phào nhẹ nhõm khi bước lại gần em, tay nới cái nút áo trên cổ ra thêm 1 nấc cho mát.
_Hì mệt không anh?
_Mệt chứ, loay hoay suốt hà -tôi nói, tay vẫy vẫy kím chút gió làm mát khuôn mặt.
_Hì lau mồ hôi đi này -Quyên chìa miếng khăn giấy ra cho tôi.


Rồi tôi và em rảo bước trên con đường, hướng ra công viên, ngược lại với đường về nhà trọ của tôi.
_Lâu quá không gặp, chắc hơn 2 năm rồi nhỉ? -tôi hỏi em.


_Hihi chắc cỡ đó đó anh, từ khi chia tay anh đến giờ chưa bao giờ em được gặp lại anh nữa -Quyên mỉm cười nói với tôi, nhưng sâu thẩm trong ánh mắt đó có vẻ đượm buồn khó tả.
_Thì chia tay em xong là anh đi Hà Nội mất rồi, bảo sao em không gặp anh -tôi bật cười.
_Chuyện của Oanh chớ gì -em nheo mắt.


_Đúng đó, nhưng giờ cũng quá khứ luôn rồi -tôi thở dài, mắt hướng nhìn ra phía xa xăm.
_Thôi bỏ qua chuyện cũ đi anh, anh ở nhà trọ gần đây à?
_Ừ cũng gần, ngược hướng này đi tầm 200m là tới rồi -tôi nói.


_Hèn chi thấy anh đi bộ, à mà chuyện anh với Thư sao rồi? -em bất chợt hỏi tôi về chuyện của Thư.
_Làm sao em biết chuyện về Thư? -tôi thắc mắc.
_Hì thì hôm qua em gặp A bên phố đi bộ á, rồi nghe A nói anh đang quen Thư, mà có chuyện gì đó giữa hai người à?
_Chia tay rồi em à -tôi mỉm cười cay đắng.


_Ơ em xin lỗi! -em ngạc nhiên.
_Hì có gì đâu, không còn tình cảm thì phải chia tay thôi -tôi nói.
_Anh lại thế rồi, hết nhỏ Oanh giờ lại tới nhỏ Thư, thiệt chẳng hiểu nổi mà -em lầm bầm.
_Thôi bỏ qua đi, duyên số cả thôi mà em -tôi cười.
_Anh lúc nào cũng đổ cho duyên số hết à -em phụng phịu.


_Hihi chứ em quên ngày xưa mình cũng từng quen nhau rồi còn gì!
_Ờ thì...
_Thôi đừng nhắc tới chuyện đó nữa, lúc này em sống ở đâu?
_Em ở bên quận 1 nè.
_Sướng rồi, ở ngay quận trung tâm. À mà sao em biết anh làm ở quán đó?


_Hì thì em đi ngang qua, thấy quán nhìn cũng đẹp nên vào thử, ai ngờ thấy anh đang lau bàn hăng say quá -em cười.
_Tại mệt quá nên không để ý -tôi gãi đầu.
_Hì thôi về đi anh, xe em còn để ở quán chưa lấy nữa kìa -em nói.
_Ơ anh tưởng em đi bộ qua đây không chứ -tôi ngây ngô nói.


_Đầu đất, anh nghĩ sao em đi bộ từ quận 1 qua tới đây thế kia? -em nheo mắt lại hỏi tôi.
_Ơ thì thì... -tôi lại gãi đầu.
_Thôi đi nào.


Em và tôi lại trở về để lấy xe. Nói thêm là quán cafe không có bãi giữ xe nhé, toàn dùng bãi giữ xe tầng hầm của khu chung cư gần đó, nhưng được cái là giữ 24/24 ấy mà. Lại an ninh nữa, chẳng sợ mất xe.


_Đây là sdt của em này, khi nào rảnh nhớ gọi cho em nhé. -em nháy mắt với tôi, tay thì dúi vào tay tôi mảnh giấy ghi sdt của em.
_Biết rồi mà, em về cẩn thận nhé. -tôi vẫy tay chào em.
_Dạ.


Em lên ga chạy đi mất, tôi chờ em đi khuất bóng trên đường rồi mới rảo bước đi về phía phòng trọ của mình. Hôm nay vui thật, biết bao lâu rồi tôi mới có thể gặp lại được Quyên, mất tin tức của em từ lúc chia tay đến giờ, tính ra hơn 2 năm rồi, chẳng ngờ hôm nay lại được gặp em 1 cách bất ngờ đến như vậy.


Hôm sao đi học, tôi lại lặng lẽ tiến về phía cuối lớp mà ngồi. Thật ra không phải tôi không hoà đồng với lũ bạn, mà tôi ngồi cuối là để... ngủ.
Nằm bàn cuối dễ ngủ, ngủ ngon nữa =]]


Cơ mà hôm nay thì khỏi ngủ luôn rồi, vừa đặt balo ngồi xuống bàn chưa bao lâu thì có người ngồi xuống cạnh tôi, khiến tôi phải sững sờ kinh ngạc khi thấy khuôn mặt người đó.
_Ơ quản lý -tôi lấp bấp.
_Bỏ ngay hai từ đó ở đây đi -nhỏ quản lý nhăn mặt.
_Ơ xin lỗi.


_Hèn chi tôi thấy mặt anh quen quen, hoá ra là bạn cùng lớp -nhỏ quản lý nói.
_À tại tôi toàn ngồi dưới đây nên chẳng để ý lắm -tôi gãi đầu.
_Tôi tên My, còn anh... à quên mất anh tên N -nhỏ My vỗ trán trả lời.
_Sao cô lại xuống đây, chổ này của tôi mà? -tôi hỏi.
_Trên kia hết chổ rồi.


_Ớ bên kia còn chổ trống kìa -tôi chỉ tay qua bàn đối diện, thực chất tôi muốn đuổi cổ nhỏ này đi chổ khác cho dễ ngủ ấy mà. Với lại không có ấn tượng tốt với nhỏ này cho lắm, dù biết rằng nhỏ là quản lý của tôi.
_Cấm cãi, trừ lương anh bây giờ -nhỏ trừng mắt.


_Ơ... -tôi cứng họng trước độ dữ dằn của nhỏ này, tự hỏi lòng mình sao con gái Sài thành như nhỏ này lại chẳng có chút hiền dịu nào thế? Xin ngồi nhờ mà còn đòi trừ lương tôi nữa chứ hichic.


Đành ngồi đó căm nín trước nhỏ My, tôi mà hó hé chút nào nhỏ ghét nhỏ trừ lương tôi mất. Cơ mà nhỏ My thì nhìn khá là xinh, da trắng nữa, nên hầu như mấy thằng con trai trong lớp nhìn nhỏ lom lom, nhìn chán chê rồi lại tia mắt sang tôi thăm dò nữa chứ, có đứa còn liếc mắt nữa, chắc nó tự hỏi rằng tại sao tôi lại tốt số mà được ngồi với gái đẹp thế kia =]] vì nhỏ My so với mặt bằng girl trong lớp thì trội hơn hẳn, chỉ thua 1 vài nữ mà thôi.


Ừ thì ngồi chung với girl xinh ấy, cơ mà tôi lại buồn ngủ, mắt mở muốn hết lên luôn vậy, hai mí mắt cứ chật chờ cụp xuống. Cơ mà tôi vừa gục xuống bàn thì 1 bàn tay đã đặt ngay eo tôi, véo 1 phát đau điếng cả người, khiến tôi phải ngồi bật dậy vì đau đớn.


_Ngồi học đàng hoàng coi, học hành kiểu gì thế kia -nhỏ My cằn nhằn.
Gáng cam chịu lau đi dòng nước mắt, tôi lấy tay xoa xoa cái eo đáng thương của mình. Chẳng hiểu sao tôi lại xui đến như vậy, khi mà phải ngồi chung với 1 bà la sát thần thánh.


Đến giờ ra chơi, tôi bước ra khỏi phòng đi rửa mặt cho tỉnh ngủ. Ngay lập tức có mấy bóng áo trắng bước theo sau lưng tôi.
Rửa mặt ra, tôi ra đứng trước ban công hóng gió, bất chợt có vài thằng bước tới đứng sau lưng tôi.


_Tốt số thế mày - thằng vỗ vỗ vào vai tôi, trên tay lộ rõ hình xăm đại bàng trên mu bàn tay.
_Gì thế bạn -tôi bình tĩnh hỏi lại.
_Quay lại nói chuyện chút coi - thằng khác ra lệnh.
Tôi vừa quay mặt lại, 1 thằng bass vào mặt tôi nhưng tôi đỡ kịp, còn những thằng khác thì bass chỏ vài ngực, vào bụng tôi.


Cái đậu phộng, tôi định bật lại chúng, nhưng mà chợt nhớ về chuyện tôi đang tìm 1 cuộc sống mới không đâm chém, không đánh nhau nên tôi nhịn, để cho nện tôi 1 trận vậy.
_Biết điều thì tránh xa nhỏ My ra nha mày, dân tỉnh thì đừng có bon chen - thằng vỗ vỗ vào mặt tôi nói.


Tôi im lặng đứng đó ôm bụng, hên cho tụi nó là tôi đang thay đổi vậy, gặp tôi của ngày xưa thì xin tí huyết chúng nó rồi. Nhỏ My cũng bước ra hành lang, nhìn thấy tôi ôm bụng nhỏ chỉ cười khẩy 1 cách khinh thường mà thôi.


Xăm mình chắc gì đã hổ báo =]] tụi nó ỷ mình xăm này xăm nọ mà đánh tôi giành gái của lớp. Xin lỗi chứ tôi cũng xăm kín lưng vậy, nhưng tôi chẳng muốn đá động gì tới bọn chúng, im lặng mà sống thôi.


Vào lớp thì bọn cờ hó mới đánh tôi thấy tôi ôm bụng thì cười cười, chỉ chỏ này nọ nữa. 1 vài đứa con gái cũng quay xuống bàn đám cờ hó đó bàn tá này nọ, rồi nhìn tôi cười, nụ cười biểu hiện sự khinh miệt ở trong đó.


Mặc kệ tụi nó, tôi chọn cách im lặng mà sống, chứ không thì tôi đã móc dao trong balo ra xin tí huyết vài thằng rồi.
Haizz Sài gòn chẳng hề dễ sống đâu.