[Hồi Ký] Cấp 3, Anh Và Em

Quyển 2 - Chương 177: Kẻ vô tâm

Những ngày sau mọi chuyện lại trở về nơi bắt đầu. Tôi thật sự không muốn xảy ra chuyện gì nữa nên không hề đá động lại những chuyện cũ. Cả em và nhỏ MNgọc cũng vậy, không hề nhắc đến chuyện này.


Những tháng ngày tiếp theo trôi qua 1 cách vội vã, chúng tôi phải cố gắng hết sức để chạy theo giáo án, vì thi học kì hai sắp đến, và theo sau đó chính là kì thi trung học phổ thông quốc gia.
Có lẽ vì vậy mà chuyện tình cảm tôi chẳng đá động đến nó nhiều, chỉ biết cố gắng vào việc học mà thôi.


_Anh này, anh muốn học trường nào? -em hỏi tôi.
_Hưmmm đại học sài gòn nhé em, anh thích học trường đấy -tôi nói.
_Vậy cũng được, thế thì em sẽ thi chung trường với anh -em nói.
_Hì vậy được rồi, chúng ta cùng cố gắng nhé -tôi nắm tay em, nở nụ cười hi vọng.


Đại học Sài Gòn - mục tiêu của cả hai đứa sau này, cùng phấn đấu mà thực hiện thôi. Nhưng có lẽ đó chỉ là mơ ước sau những ngày cố gắng ôn tập mà thôi.


Hết thời gian học chính khoá, bắt đầu chuyển sang giai đoạn ôn nước rút cho kì thi tốt nghiệp, và vì thế mà hai tháng tiếp theo đó thời gian gặp nhau của hai đứa tôi ngày càng ít hơn, do tôi và em học khác ngành, thi khác môn nên tôi và em học khác lớp ôn thi.


_Em này, thi xong rồi làm sao anh liên lạc với em được -tôi hỏi em, khi mà em vẫn chưa nhận được dt từ bố mẹ.
_Anh tạo facebook cho em đi, face cũ của em bị mất rồi. Có gì em lấy máy tính onl nói chuyện với anh. -em nói
_Ừm thế cũng được -tôi buồn buồn trả lời.


Và thế rồi sau những tháng ngày vất vả, kì thi tốt nghiệp rồi cũng trôi qua trong êm đềm và lặng lẽ.
Trong thời gian chờ đợi kết quả, hầu như tôi chẳng có tí tin tức gì của em cả. Facebook của em tôi đã đưa cho em, và cũng nói chuyện được 1 vài tin ngắn ngủi, rồi em lại mất tích.


Chán nản, suốt thời gian đó hầu như lúc nào tôi cũng onl face cả, luôn chờ đợi nick face em sáng đèn, nhưng mà vẫn chẳng thấy đâu cả.
_Ê sao lúc này mày có vẻ buồn thế -thằng A hỏi tôi.
_Không có gì mày ơi -tôi chẳng buồn trả lời nó.


_Đừng giấu tao, anh em với nhau biết bao năm rồi tính mày thì tao còn lạ gì nữa.
_Ừ quên mất, mày thì còn lạ gì nữa -tôi mỉm cười.
_Sao, mày có chuyện gì. Kể tao nghe biết đâu tao giúp được mày -nó vỗ vai tôi.
_Haizz thì chuyện của Thư thôi, gần tuần lễ rồi tao vẫn chưa có tin tức gì cả -tôi thở dài.


_Sao mày không đến nhà nó á, biết đâu có nó ở nhà thì sao?
_Đi thành phố chơi với dì rồi, nghe đâu a của Thư về nên Thư lên đó chơi với a , khi nào có kết quả mới về -tôi giải thích
_Chà có vẻ khó khăn quá, vậy thì cứ chờ đi.


_Ừ đành vậy chứ biết sao giờ -tôi ngước mắt nhìn lên trời, khó nhọc trả lời.
_Gáng đi mày, đợi chờ là hạnh phúc mà.
_Ừ hi vọng là vậy.


Rồi lại có kết quả thi, rồi lại tiếp tục công cuộc chọn trường. Thất vọng não nề khi kết quả thi chẳng được như mong muốn, điểm thi của tôi không đủ để đậu vào ngành việt nam học, thôi như xong luôn rồi.


Bỏ trường ĐH Sài Gòn, tôi quăng hồ sơ qua 1 trường khác chuyên ngành về du lịch, và tôi đậu. Còn em thì tôi chẳng có mấy tin tức, điểm thi của em lại khá thấp, cũng chẳng đậu vào ĐH Sài Gòn ngành quản trị kinh doanh luôn.


Thời gian tiếp theo, tôi cũng chẳng tìm được em, cái thông tin duy nhất mà tôi có được là em ở quận 7 Tphcm mà thôi.
Nhưng mà Sài gòn có hơn 12 triệu người, tìm một người giữa biển người kia thì biết chừng nào mới có thể. Tôi thấy chẳng còn mấy niềm tin vào việc tìm em rồi.


Những ngày đầu tháng 8,cuộc chạy đua vào các trường top của đám bạn diễn ra, còn tôi thì nhàn hạ với cái lịch 15 tây khai giảng, chẳng mất công xét tuyển bất cứ trường nào với số điểm của tôi nữa.


Thằng A thì vào BK, điểm nó thì cao khỏi nói rồi. Còn nhỏ MNgọc thì tôi chẳng biết nữa, khi mà nhỏ phân vân giữa Hutech và DH KHXH và NV.
Mọi chuyện đã ổn thoả, tôi bắt đầu cuộc hành trình sau những lời hỏi thăm của đám bạn.
_Sao mày không đi tìm nhỏ Thư đi, mày cứ buồn hoài thế?


_Mày thật vô tâm, đến người yêu của mày mà mày còn không biết ở đâu nữa, mày làm người yêu kiểu gì thế.
_Chán mày quá, mày có gấu mà mày lại chẳng quan tâm lo lắng gì về nó hết vậy?
_Tao biết rồi mà -tôi thở dài bất lực sau bao nhiêu lời chỉ trích từ đám bạn.


Cũng phải thôi, tôi là người vô tâm, tôi không biết cách chiều chuộng người yêu, không biết cách chăm sóc người yêu mình, đến mức 1 chút thông tin hay địa chỉ hay sdt của em mà tôi cũng chẳng hề có được.


1 cuộc hành trình diễn ra, tôi lại rong ruổi khắp cái q với ước mơ nho nhỏ, đó là thấy được bóng hình em trong 1 phút giây nào đó trên đường phố.


Mệt mỏi sau 1 ngày tìm kiếm, tôi chẳng tìm thấy được em, chẳng biết giờ này em đang ở đâu nữa. Cứ mỗi một lúc rảnh rỗi, tôi lại onl face, tìm kím nick em xem nó có sáng đèn hay không, nhưng đáp lại tôi vẫn là một màu xám sâu thẳm.


Mọi nơi vui chơi mà em từng kể cho tôi, tôi đều tìm đến cả, và cũng chỉ có 1 câu trả lời mà thôi. Tất cả đều chẳng có chút hi vọng nào cả, tạo nên một sự hụt hẫng trong tôi khá lớn.


Rảo bước đến cầu ánh sao, đã từ lâu tôi và em đều có chung 1 ý định là được cùng nhau nắm tay sánh bước đi trên chiếc cầu lung linh ánh sáng này. Nhưng giờ thì chẳng biết cái ý định đó chừng nào mới có thể thực hiện đuợc nữa.


Dừng chân nhìn xuống dòng thác nhân tạo bên thân cầu, chút nước lung linh dưới ánh đèn mờ ảo tạo nên 1 không gian mới lạ trong tôi. Tôi thấy mình như lạc giữa thiên đường, nhưng thiên đường của tôi lại thiếu mất bóng hình em, sâu thẳm...


Trở về lại BT sau những ngày tìm kím, và tôi cũng chẳng đem về được chút tin tức nào về em.
Chiều ra cafe, thằng A và tôi đã có 1 cuộc trao đổi ý kiến nhỏ, tất cả đều về em.
_Mày có kím được Thư không?


_Chẳng có chút tin tức nào mày ạ, tao quần nát cả cái q luôn rồi -tôi thở dài bất lực, đưa mắt nhìn ra xa xăm về phía con đường bên dưới. Vì tôi và thằng A đang ngồi ở 1 quán cafe xa lạ, vì quán này vừa mở, lại có cách bày trí lạ nên thu hút nhiều khách, tôi và thằng A qua đây với mục đích tìm hiểu mà thôi. Chổ tôi ngồi là ban công lầu hai, có view nhìn thẳng xuống đường bên dưới.


_Tao nghĩ mày không cần thiết phải tìm nó đâu -thằng A nhìn thẳng mặt tôi nói, trước giờ nó chưa từng đưa ra ý kiến gì về chuyện tôi và em cả.


_Sao mày nghĩ vậy? -thường ngày thì tôi có thể gạt bỏ đi cái ý kiến của thằng A vì nó liên quan đến em. Nhưng giờ đây thì tôi cần những ý kiến từ mọi người xung quanh nhận thức trước chuyện của tôi và em. Có thể biết đâu đây lại là những ý kiến tốt nhất thì sao, vì nó là người ngoài, nó sẽ có cách nhìn nhận của riêng nó.


_Tao nói thật, mày đừng buồn, nhưng tao nghĩ là mày đừng kím nó chi vô ích, nếu nó yêu mày thì nó đã chủ động tìm mày rồi!
_Haizz tao cũng chẳnh biết sao nữa, tao chẳng tìm được chút thông tin nào về Thư cả, có face đấy nhưng chưa nói được mấy câu, mà giờ thì cũng chẳng thấy onl luôn.


_Tao chẳnh biết mày nghĩ gì nữa, cái này tao không muốn nói xấu về nhỏ Thư, nhưng mà sau bao nhiêu chuyện kia xảy ra rồi mà mày vẫn cứ cắm đầu cắm cổ lao vào thế?
_Tao chẳng biết nữa! Có thể tại vì tao yêu Thư nhiều quá mày à!


_Mày thiệt! Tao hết nói nổi mày rồi, nhưng tao nghĩ mày nên chuẩn bị tinh thần thì tốt hơn. Tao không chắc là Thư sẽ gặp mày hay trả lời inbox của mày đâu.
_Ừ tao biết rồi, tao có cách nghĩ riêng của tao mà, mày cứ yên tâm đi -tôi nói.
_Tuỳ mày vậy, đó là quyết định của mày, tao không xen vào.


_Ừm tao hiểu mà.
Điếu thuốc tàn bên ly cafe cạn, tôi ngồi đó ngẫm nghĩ lại từng lời của thằng A. Nó nói đúng đấy, mọi chuyện điều có thể xảy ra được. Và tôi không chắc là mình sẽ giữ được cái tình cảm này bao lâu, khi mà giữa tôi và em chẳng có sự liên lạc nào cả.


Ừ thì là khoảng cách là do con người tạo ra mà, chính cái khoảng cách đó khiến hai người xa nhau, và có thể là mất nhau mãi mãi...