[Hồi Ký] Cấp 3, Anh Và Em

Quyển 1 - Chương 138: Hạnh phúc

Không khí tết ngày càng đến gần, cơ thể tôi cũng nhanh chóng bình phục lại. Chuyện cũ đã qua, năm cũ cũng sắp kết thúc, vậy mà chuyện tình của tôi và em vẫn chưa thể bắt đầu.


Lời tỏ tình chưa được nói ra, đổi lại là khoảng thời gian tôi nằm vô dụng 1 chỗ, mặc dù em vẫn kề sát bên, nhưng tôi vẫn ngại ngùng chẳng nói nên lời được.


Thấm thoát chẳng mấy chốc ngày ra viện cũng đến, hôm trước thì nhỏ Thy với MNgọc lên thu xếp đồ cho tôi xong hết rồi, giờ chỉ còn làm thủ tục gom đồ về nữa là xong.


Hôm nay em cũng tới đây để phụ tôi 1 tay, thằng A với mấy nhỏ kia xách đồ đi trước, bỏ lại tôi với em trong phòng, mục đích là để em dìu tôi đi ấy mà.


Thực ra thì tôi đã tự có thể đi lại bình thường, dù đôi lúc vết thương có trở chứng trở nên đau nhói, nhưng chẳng nhầm nhò gì so với sức khỏe trâu bò của tôi cả.


Có vẻ như thằng A tạo ra không gian riêng dành cho tôi và em thì phải, vì trước khi đóng cửa phòng lại nó còn nhìn tôi nháy mắt nữa.
_N đi được không, để mình dìu cho -em nói khi thằng A vừa đóng cửa.
_À mình đi được rồi.


_Vậy à, thế mình ra phụ mấy bạn nhé -em nói rồi quay lưng định bước đi.


Đâu để em đi dễ dàng như vậy được, cơ hội này chỉ đến 1 lần mà thôi, nếu tôi quá nhút nhát thì chẳng khác nào làm phí cái cơ hội mà thằng A đã sắp đặt. Hít sâu lấy can đảm, tôi chụp cánh tay em kéo lại, kéo về phía mình.
_Ơ N sao thế? -em thắc mắc


_Đừng đi, Thư nhé -tay tôi vẫn nắm chặt lấy tay em.
_Được rồi, nhưng mà có chuyện gì thế?
_Cảm ơn Thư đã chăm sóc mình những ngày qua nhé.
_Trời hìhì có gì đâu mà N lại khách sáo đến thế -em phì cười
_Nhưng trên hết... mình muốn nói là... -tôi ngập ngừng


Em tròn xoe mắt nhìn tôi, chờ đợi. Nhìn thẳng vào mắt em, tôi nói, nói hết tất cả cõi lòng của mình


_Thư này, bao lâu qua Thư đã bên cạnh mình, giúp đỡ mình rất nhiều, và mình không biết từ lúc nào nữa... Thư đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của mình... hôm nay, mình muốn nói rằng: Anh yêu em, làm bạn gái của anh nhé... được không?


Lời nói cuối cùng cũng thốt ra, nhưng mà với cái cách tỏ tình củ chuối này thì em có chấp nhận hay không đây. Tôi nhìn em, còn em thì im lặng. Không gian trở nên tỉnh lặng 1 cách lạnh lùng, chỉ còn tiếng quạt quay tít tắp, hay tiếng đồng hồ kêu tích tắc mà thôi. Không gian vắng lặng như hút hết oxi thì phải, tôi trở nên hồi hộp chờ đợi kết quả.


Bất chợt em lại khóc, vượt ngoài dự đoán của tôi, rồi em ôm chằm lấy tôi, khóc nức nở.
_Ơ sao lại khóc thế này?
_Hức... hức.
_Đừng khóc nữa mà, anh không muốn thấy em phải khóc đâu -tôi nói,tay lau đi dòng nước mắt đang lăn dài trên má em.


_Sao tới bây giờ anh mới nói. Hức... anh có biết là... hức hức... em chờ câu nói này của anh lâu lắm rồi anh có biết không? -em vừa khóc vừa nói, vòng tay em xiết chặt lấy người tôi.
_Vậy làm em... đồng ý, có phải không? -tôi ngờ nghệch hỏi ngu.


Em không nói gì, mặt đanh lại, cứ tưởng 1 cơn thịnh nộ đến với tôi, nhưng không... em nhón chân lên hôn tôi, 1 nụ hôn như rút hết toàn bộ sức lực của tôi, khiến người tôi mềm nhũn cả ra. Nụ hôn ma mị đó làm tôi say đắm, đáp trả lại em, tôi quàng tay ra ôm em vào lòng, giữ chặt em mãi mãi.


_Đó là câu trả lời của em -em nói, mặt đỏ ửng lên.
_Vậy là, từ giờ phút này em đã là bạn gái của anh rồi. -tôi lại ôm em, xiết chặt vòng tay ôm lấy thân hình nhỏ bé mỏng manh kia.
_Á nghẹt thở, buông em ra đi, anh làm em không thở được rồi nè -em phụng phịu khuôn mặt.


_Hìhì anh xin lỗi, tại anh vui quá đi.
_Thôi được rồi, mình về thôi kẻo mọi người đợi lâu -em nói
_Ừ mình đi.
Tôi nắm lấy tay em, mở cửa bước ra ngoài. Giờ đây em đã là bạn gái của tôi rồi, không còn khoảng cách giữa 2 đứa nữa rồi.


Ra ngoài với bộ mặt rạng ngời, chẳng cần nói bọn nó cũng biết chuyện gì đã xảy ra. Cả đám nhìn hai đứa tôi cười đểu, khiến em đỏ mặt vì ngại.


Chẳng tha thiết cái bệnh viện này nữa, tôi quát tháo đuổi cái đám đang đứng đó cười trêu chọc nhanh chóng lên xe về, chứ ở đây quài chắc tôi chết mất.
Lên xe, em dĩ nhiên là ngồi kế bên tôi rồi, tay em vẫn nắm chặt lấy tay tôi, môi nở nụ cười hạnh phúc.


Hạnh phúc phải tìm trong chông gai, và đã đổ máu rất nhiều mới có được ngày hôm nay. Có lẽ đây là đích đến cuối cùng trong chuyện tình cảm của tôi, tôi hi vọng là vậy, chẳng bao giờ giống như những cuộc tình trước đây nữa là được.


Đường phố vào xuân tấp nập người đi lại, tại nơi đây, hai trái tim đã đập cùng 1 nhịp rồi, còn gì vui bằng được nữa.


Mỉm cười nhìn em, người con gái lặng im đầy vẻ lạnh lùng lúc trước bây giờ đã thay đổi, đã trở nên vui vẻ hơn, hồn nhiên hơn với nụ cười tỏa nắng trên khuôn mặt.
Mãi là của anh, em nhé