_A à, e đi đây, tạm biệt a nhé. Mình chia tay rồi đó a!!! - Nhi nói, chân bước dần xa tôi, tôi như chết lặng, rồi bỗng một hình bóng khác xuất hiện, là thằng T, nó cười nhạo tôi
_Haha t đã bảo m tránh xa Q ra mà, giờ mày đã biết lợi hại chưa haha - vừa nói nó vừa đâm con dao vào tim tôi
KHÔNG!!! tôi hét toáng lên, giật mình thức dậy, thấy mình đang trong 1 căn phòng xa lạ, mình mảy thì đau nhức, nhất là ổ bụng đang đau âm ỉ. Định thần lại, hoá ra tôi đang nằm ở bệnh viện, cũng méo thấy ai bên cạnh cả. Đúng là đời không giống như truyện mà:))
Nhìn lại bản thân thì mới thấy tàn tạ, đầu thì quấn băng, bụng cũng quấn nốt, 2 tay thì bầm đen bầm tím cả lên, nhìn cứ như xác ướp ấy chứ, cũng may mạng lớn chưa chết được hehe. Nằm 1 hồi thì thấy thằng A mò vào, quái chẳng biết sao nó biết ôi đang nằm nơi đây nữa.
_Ê ku tỉnh rồi à, để t gọi bác sĩ- nó quay ra cửa nói với tôi
_Ừ mà sao t nằm đây - tôi hỏi nó
_M bị đám nào đó úp dưới NQ, hên có mấy bác xe ôm đem m vào đây rồi dt cho t. T mới phi thân từ SG về đây chăm m ấy chứ.
_Ừ để t khoẻ tí rồi lùng đám đó, t nhớ mặt mà - dù là thương binh nhưng thù này nhất định phải trả, cay lắm cơ
_Từ từ đi, m bị chấn thương phần mềm, đầu thì may không có tụ máu, nhưng vẫn cần phải theo dõi vài ngày mới được, cứ nằm đó nghĩ ngơi đi. À mà mai a dô xử m sao! - nó nói rồi nhìn tôi cười đểu
_M báo cho lão à, nhớ kiu a đừng nói ổng bã là ok rồi
_Được rồi, t có nói với a rồi, không sao đâu, để mai t kiu a xin cho m nghĩ vài hôm
_Ừ giờ kím gì mua cho t ăn đi, đói quá - tôi nhìn nó cười cười, trưng ra bộ mặt đáng thương =]]
_Rồi rồi t sợ m rồi, nằm đó đi t mua, ăn gì, cháo nhé
_Oke bấy bi
_Bi cmm m không phải thương binh là t thông cho nát ass rùi nhé
_Bấm nút đi e iu à
Nó chẳng nói gì nữa, quay lưng bước đi bỏ lại tôi với căn phòng trống, chắc nó thuê phòng vip cho tôi thì phải, trong phòng có cả tivi cơ mà... Nằm suy nghĩ vẫn vơ, được lúc thì ông bác sĩ vào khám tổng quát, xong thay băng. Chờ thằng A được lát tôi ngủ cmn lun...