Ban đại nhân bỗng sợ run người, choàng mở mắt, trong lòng chỉ có một cảm giác: sống mà gặp ma…Già rồi, tinh thần không thể so sánh với thời trai tráng trước kia nữa, gần đây bận rộn giúp Bạch Âm vương mưu đồ địa vị Sa chủ, tinh lực bị tiêu hao nhiều, hôm nay vừa ăn xong bữa sáng ông đã thấy đui mù con ngươi, trở về trướng lại cảm thấy, không ngờ sau khi tỉnh lại ông lại nhìn thấy bầu trời mờ mịt.Vốn ngủ trong trướng, sau khi tỉnh lại phát hiện mình nằm ngoài đồng cỏ, đây không phải là gặp ma thì là gì?Mà đợi ông ngồi xuống, nhìn thấy một đám người đứng phía trước, ông càng giật mình, khái niệm "người gặp ma" cũng biến thành "gặp quỷ sống".Tề Thượng, Ba Hạ, A Y Quả, Mộ Dung Tiểu Uyển, La Quan sớm đã chết dưới đáy cốc rồi, xác chết chìm xuống bùn, tất cả đều như rõ ràng đứng trước mặt mình, hoặc cợt nhả, hoặc thân thiết nhìn mình, may mà bây giờ là ban ngày, nếu là ban đêm, Ban đại nhân sẽ bị lỡ cuộc hẹn một năm với Tống Dương.Trước mặt rậm rậm rạp rạp, ước chừng hơn trăm người, mấy thủ lĩnh đứng ở đầu hàng, ngoài đám người Tề Thượng ra Ban đại nhân cũng đều quen biết: Cố Chiêu Quân luôn chắp hai tay, hòa thượng xinh đẹp Thi Tiêu Hiểu, vợ chồng Bạch tiên sinh, ni cô Vô Ngư và khổ tu cầm Vân Đỉnh.., những bằng hữu hung mãnh của Tống Dương, gần như đều tề tựu đủ.Sau khi Tống Dương và Búp bê sứ mất tích trên thảo nguyên, các nhân vật có thế lực như Tạ Môn, Phó Đảng lần lượt lên thảo nguyên tìm người, Vô Ngư và Vân Đỉnh cũng rời khỏi đại lễ cúng thất tuần của Đại phật sống, đổi hướng lên thảo nguyên, sau khi mọi người tụ hợp lại, vừa thu thập được manh mối hữu dụng, vừa truy tung theo hướng Tống Dương mất tích.Khi đám người Tề Thượng trèo lên khỏi cốc, lão Cố cùng mọi người cũng tới biển hoa, không lâu sau hai bên đã gặp nhau. Thấy bọn họ vẫn còn sống, lại biết được tin từ La Quan rằng Tống Dương " hồi sinh", mọi người đều vui mừng khôn xiết. Nhưng mọi người lên thảo nguyên không đơn giản chỉ là tìm Tống Dương, ít nhất điều mà Tạ môn xem trọng là Tạ Tư Trạc, Tống Dương có lẽ đã thoát hiểm, nhưng Tạ Tư Trạc còn trong tay Sa dân.Không lâu sau, mọi người tìm thấy doanh địa cũ của Bạch âm vứt bỏ, men theo dấu tích Bạch âm để lại đã truy tung được, cuối cùng bốn ngày trước đã đuổi đến nơi, nhưng muốn trong gần trăm nghìn người tìm ra mục tiêu đâu phải là chuyện dễ dàng? Lúc này Bạch Âm lại đang bận rội cho lần di chuyển thứ hai, chuẩn bị trở về chỗ tụ cư của đại tộc, trở về nơi mà tổ tiên để lại, trong doanh địa loạn không giống cái gì cả, đây lại là cơ hội cho đám người Hán nhập vào, một cao thủ tìm kiếm vài ngày, cuối cùng tìm thấy Ban đại nhân. Do Lạt Ma Vân Đỉnh võ công cao nhất ra tay, nên thần không biết quỷ không hay đã lén lúc ông ấy đang ngủ đưa ra ngoài.Cũng may Tống Dương xin Ban đại nhân ở lại, nếu không mọi người cho dù tìm thấy nơi này cũng sẽ không biết Tạ Tư Trạc rốt cuộc đi đâu, nói không chừng sẽ gây ra đại họa. Đợi Ban đại nhân kể lại đầu đuôi sự tình, tất cả mọi người vừa kinh ngạc vừa vui mừng, đặc biệt là biết tiểu thư và Tống Dương trở lên thân thiết lạ thường, đám người của Tạ Môn lại càng cười toe toét.Trong trận chiến bão cát ở biển hoa, La Quan đã từng giết không ít người của bộ tộc Bạch Âm, bọn họ cũng là Sa dân tự tay ném xuống đáy cốc, lúc này tuy nói không còn nhiều uất hận, nhưng khi gặp nhau, trong lòng sẽ không thoải mái, rõ ràng cũng không tiến vào doanh địa, phiền Lạt Ma Vân Đỉnh chạy vào một chuyến, đem Ban đại nhân trở lại trướng. Mọi người lúc này rời khỏi, cũng giống như Tống Dương đi đến Hồi Hột. Một đoàn người đều mong mỏi có thể đuổi theo Tống Dương, sớm có thể đoàn tụ; ngoài ra cánh đồng hoang nguyên lệch về hướng tây bắc, rất gần với Hồi Hột.Đúng lúc đám người Cố Chiêu Quân bắt đầu lên đường, thủ lĩnh hộ vệ đội Bạch Âm đang tươi cười, phất tay tiễn lang tốt.Thủ lĩnh hộ vệ quay người về phía Tống Dương, nói sự tình đã thăm dò được, thông dịch đứng bên cạnh phiên dịch:- Hồi Hột và Khuyển Nhung khai chiến rồi.Sự kiện lớn, Tống Dương và Tạ Tư Trạc nhìn nhau kinh ngạc, thủ lĩnh hộ vệ tiếp tục nói:- Tại sao thì chưa được rõ ràng, nhưng lần này là Hồi Hột chủ động đánh, Lang tốt ở đây triển khai chiến trường, còn có một trận lớn, nhưng nhìn bộ dạng của lang tốt, rất tin tưởng đối với trận chiến này.Hai câu nói xong, thủ lĩnh hộ vệ im miệng, tin tức này đối với Tống Dương lúc này đúng như là "giải khát", truy vấn:- Nói cụ thể xem.Thủ lĩnh hộ vệ sắc mặt rất kém, tin tức của gã có từ tiểu đội trưởng, một tiểu quan nhỏ nhất ngoài các binh sĩ bình thường trong lang tộc, trước đây đừng nói những trọng yếu quân tình sẽ không bao giờ tiết lộ với thường dân, cho dù vị Ngũ Trưởng kia muốn nói, e là y cũng không nói ra trong điểm gì, bây giờ thủ lĩnh hộ vệ lại còn có gì cụ thể để nói đây.Tống Dương nhìn về phía xa, không nhìn ra gì hết, lại quay đầu nhìn Tạ Tư Trạc, ánh mắt có chút trưng cầu.- Lang tốt xa xa đã bao vây lại thành chiến trường, từ chỗ chúng ta thậm chí không nhìn ra dấu tích hoạt động của kị binh Khuyển Nhung, đủ thấy chiến trường rất lớn, quy mô trận này tuyệt đối không nhỏ, chỉ dựa vào ba nghìn người phía sau của chúng ta, chịu chết cũng không đủ nhìn, cái gì cũng không làm được.Tạ Tư Trạc không cần hắn mở miệng liền nói rõ điều quan trọng.Có lẽ thật sự là ý trời đã định, Tạ Tư Trạc luôn có thể hiểu được tâm tư của Tống Dương, đương nhiên, ngoại trừ những lúc hắn phát điên.Tống Dương đích thực đang nghĩ, xem liệu có thể dựa vào ba nghìn người phía sau để làm được điều gì không, giúp Hồi Hột chính là giúp Nghĩa huynh, điểm này còn chưa nói: ngoài ra, Khuyển Nhung giết sứ đoàn Nam Lý, càng khiến Tống Dương "nổi cơn điên loạn", luôn muốn lấy mạng bọn họ, Tống Dương chưa bao giờ từng chịu thiệt như vậy, không muốn báo thù mới là chuyện lạ.Nghe Tạ Tư Trạc nói có đạo lý, Tống Dương hơi nhụt chí, Tạ Tư Trạc lại cười với hắn:- Ở lại không phải là không thể, nhưng chỉ có thể nhìn mà không thể động.Tống Dương lắc đầu:- Xa như vậy, không nhìn thấy gì hết, lại không có cách nào tới gần, vẫn là thôi đi, lách đường mà đi.Thủ lĩnh hộ vệ ngồi xổm xuống, lấy một cái que vẽ lên mặt đất, còn đang ở bên cạnh thương lượng với đồng bạn, quy hoạch lại con đường phía trước. Lách đường nói ra thì rất dễ dàng, nhưng phía sau bọn họ còn có ba nghìn Bạch Âm, muốn tránh khỏi trận chiến lớn đột nhiên xảy ra mà không bị Lang tốt phát hiện, thế nào cũng phải nghiên cứu kĩ lưỡng, ước chừng một canh giờ, Sa dân ngồi túm tụm lại, vẫn không thể tìm ra con đường hoàn hảo. Chính lúc này, đám Lang tốt đã đi xa, ưng săn vừa trở về trạm canh gác lại phát ra một tiếng kêu, cánh chim vỗ phần phật, bay về hướng bọn họ.Thông dịch giật mình, nhíu mày nói:- Sao lại tới rồi?Sau đó hỏi thủ lĩnh hộ vệ: Text được lấy tại TruyệnFULL.vn- Phải chăng là đã phát hiện ra huynh đệ Bạch Âm phía sau?Khố Tát trước đó đã tới một lần, trừ phi phát hiện ra tình hình mới, nếu không tuyệt đối không bay lại nữa.Thủ lĩnh hộ vệ cũng không biết là có chuyện gì, vẻ mặt nhìn gắt gao chim ưng trên bầu trời, tạm thời không nói gì. Đến lượt Tống Dương, sau khi nhìn lên một lát, nói:- Không phải tới phía chúng ta, nó bay rất chậm.Hùng ưng tung cánh, khi bay tốc độ nhanh dữ dội? Vừa rồi sau khi phát hiện ra đám người Tống Dương, thở vài cái thì bay xung quanh đỉnh đầu bọn họ, để chỉ phương hướng cho lang tốt, nhưng lần này tuy nó cũng bay về hướng đám người Tống Dương, nhưng tốc độ lại rất chậm, từ từ hướng về phía trước. Tâm tư mọi người không tệ, một khi được nhắc nhở thì hiểu liền, lần này Khố Tát đang theo dõi một mục tiêu khác trên mặt đất.Chỉ là trùng hợp thôi, "mục tiêu" kia đang chạy trốn về phía Tống Dương, chim ưng đương nhiên cũng thong thả đuổi tới.Tống Dương không do dự, nói với đồng bạn:- Nhân cơ hội Lang tốt còn chưa tiến lên, ta qua đó xem xem.Thủ lĩnh hộ vệ cũng rất vui vẻ:- Đoàn người tất cả đi qua.Lời vừa nói rơi xuống, mọi người đều đứng dậy, nhanh chóng tiến ra đón.Chiều ngược nhau, chạy như bay, hai bên bước chân rất nhanh, rất nhanh đoàn người Tống Dương đã đón được "mục tiêu", nhưng có chút không ngờ, đối phương tuy mặc y phục của du mục, nhưng làn da đen trắng, hốc mắt rất sâu, rõ ràng là người Hồi Hột.Người này biết đỉnh đầu có Khố tát theo dõi, không bao lâu kị binh Lang tốt sẽ truy đuổi tới, nên đang chạy như điên. Đột nhiên gặp dược một đoàn du mục từ trước mặt đi tới, đôi mắt lộ ra tia hung quang, không nói lời nào, rút đao đâm tới. Tống Dương đâu thể để gã hành hung, lập tức xông về phía trước vững vàng nắm lấy tay gã, trầm giọng nói:- Chớ sợ, người mình cả.Đơn thuần là bản năng mở miệng, nói tiếng Hán, Tống Dương vốn không hi vọng đối phương nghe hiểu, không ngờ tay người Hồi Hột đó khẽ động đậy, rõ ràng có thể hiểu ý của hắn, gần như trong nội địa Khuyển Nhung đột nhiên nghe thấy tiếng Hán, khiến người này cảm thấy có chút không thể tin nổi, ngẩng đầu nhìn kĩ Tống Dương mấy lần, càng khiến người ta không ngờ, trên mặt người Hồi Hột này lộ ra sự kinh ngạc, tiếng hán cổ quái cứng ngắc:- Người là….Tống Dương vương gia?Đối phương nhận được chính mình, Tống Dương cũng có chút kinh ngạc, gật đầu:- Ngươi quen ta?Nói xong, lại nhìn kỹ người Hồi, không có chút ấn tượng nào, không ngờ nhìn thấy bên sườn của người Hồi bị trúng tên, bị thương rất nghiêm trọng. Tên không có lông, xuyên sâu vào cơ thể, quả nhiên sau khi người Hồi Hột đó trúng tên đã dùng tay bẻ phần thân tên.Người Hồi Hột hoàn toàn không nhìn thấy vết thương của mình, sắc mặt rất vui vẻ, nhưng tiếng Hán của gã rất dở, mở miệng nói cũng là cố sức, cũng không thể nói thêm từ nào, vội đến mức không muốn dậm chân. Tống Dương đầu óc chuyển động rất nhanh:- Vô phương, ngươi nói tiếng Khuyển Nhưng cũng được, ta có thông dịch.Người Hồi Hột này xâm nhập vào cảnh nội Khuyển Nhung, lại bị Lang tốt truy sát, phần lớn là thám mã của đội quân tiền tiêu, gã đương nhiên thông hiểu ngôn ngữ thảo nguyên.Quả nhiên, sắc mặt người Hồi Hột thả lỏng, lập tức mở miệng, nói tiếng Khuyển rất lưu loát, thông dịch đứng một bên dịch cho Tống Dương:- Gã từng gặp người ở Nhất Phẩm Lôi, lần trước Hồi Hột tới Nam Lý gã cũng từng đi theo, cho nên biết ngươi. Gã nói gã là sư huynh của A Hạ. Gã còn hỏi ngươi tại sao vẫn chưa chết?Cuối cùng một câu người Hồi Hột nói với Tống Dương vẫn là " không ngờ ngài vẫn còn sống", kết quả người Hồi Hột nói tiếng Khuyển Nhung, Sa dân dịch tiếng Khuyển Nhung thành tiếng Hán, điều này rất có hương vị.Tống Dương có thể hiểu được ý của đối phương, làm sao có thể so đo tỉ mỉ, mà nghe đến A Hạ, trong chốc lát khiến hắn cảm thấy thân thiết vô cùng. Lúc này cười gật đầu, giơ tay dùng sức vỗ bả vai của đối phương, cười nói:- Đại cữu ca của nghĩa huynh ta à.Tạm thời không bỏ qua giao tình này, quay đầu nói với thông dịch:- Tìm cách cứu người này đi.Lang tốt buông xuống, có chuyện gì thì cũng phải qua được cửa ải này hãy nói tiếp được.Đối với tiếng Hán người Hồi Hột có thể nghe nhưng không thể nói, nghe thấy Tống Dương lập tức lắc đầu, ra hiệu bằng tay với Sa dân thông qua thông dịch, ý là bảo hắn tiếp tục dịch:- Hành tích của ta đã bị bại lộ, sau khi gặp được các ngươi nếu biến mất không thấy, Lang tốt sẽ hoài nghi Vương gia.Đợi phiên dịch chuyển lời xong, gã đột nhiên quỳ xuống:- Nhưng trên người ta còn có một quân tình cực kỳ quan trọng, sự tình quan trọng, nếu Vương gia có thể thay ta truyền lại, ta chết cũng không uổng.Khố Tát trên trời truy tung, nếu không gặp đoàn người Tống Dương, gã tuyệt không có hi vọng trốn thoát; nếu là dựa vào sự che chở của Tống Dương, bản thân có thể chạy trốn hay không thì vẫn chưa biết được, nhưng nhất định sẽ liên lụy tới Tống Dương, điều này là có tội lớn.Huống chi sống chết của bản thân gã vốn đã không còn để ý nữa rồi, điều quan trọng là phải truyền lại quân tình cho đại đội, trước mắt có thể nhìn thấy chỉ là Tống Dương.Tuy đang gặp vận rủi, trong lúc thoát mạng, sự phán đoán của người này với mọi việc vẫn rất chính xác, đủ thấy là một nhân vật khôn khéo.Tống Dương vội vàng đỡ gã dậy:- Nói đi.Hồi Hột khai chiến với Khuyển Nhung, người dẫn đầu là gia tộc nhà A Hạ hành động trước, bộ tộc dũng mãnh, tấn công địch khi chúng chưa chuẩn bị, những người đột phá được lựa chọn là rất chính xác, chiến thuật vận dụng lại thêm một chút may mắn, biên phòng Khuyển Nhung bị họ đánh thẳng vào.Đi theo đoàn quân Hồi Hột tiếp cận với quy mô lớn, tuyến tây của Khuyển Nhung cả quân ứng chiến, hai vạn tinh binh của gia tộc A Hạ đã tiến vào lòng quân địch.Lúc này dọc biên giới hai nước đều triển khai hội chiến, công phạt giằng co lẫn nhau không ngớt.Ở biên giới hai nước đều có những mãnh tướng tinh binh tụ tập, vốn là có tình hình thế lực ngang nhau, nhưng hiện giờ i Khuyển Nhung đang bị hai vạn tinh binh Hồi Hột tiến đến sau lưng, không ngừng chịu tổn hại, cả trận tuyềế đều gặp nguy cơ.Áp lực của quân mã biên giới Khuyển Nhung rất lớn, khó có thể điều động thêm trọng binh để tiêu diệt bộ tộc a Hạ. Dựa vào lẽ thường thì, sau khi địa thế biên quân Khuyển Nhung được mở rộng, đóng quân cũng không nhiều, A Hạ đã dẫn binh tới sau địch, xung quanh gần như không thể có kẻ địch gây uy hiếp cho nàng được. Đội nhân mã muốn tiêu diệt A Hạ, phải quay về nước điều khiển trọng binh tới đây, nhưng nước xa không cứu được lửa gần, đợi lúc tân quân của Khuyển Nhung tới, e là quân đoàn biên cương đã sớm bị sụp đổ rồi.Xem ra thế chiến hiện giờ rất có lợi đối với người Hồi Hột, đại quân trên đại mạc tập kết, chiến trường cuồn cuộn không ngừng đuổi; biên quân tuyến đông lại tiến tới thảo nguyên, A Hạ thì ở sau lưng xuất quỷ nhập thần, Lang tốt bị đả kích trầm trọng.Chỉ là "nhìn qua thì thấy rất tươi đẹp".Người Hồi Hột không biết Quốc Sư Đại Yến dùng triệu lạng vàng mua hàng trăm nghìn lang tốt, không biết Khuyển Nhung sớm đã bắt đầu điều binh chuẩn bị mùa đông tới sẽ tấn công đại mạc, càng không biết hàng trăm ngàn Lang tốt này đóng quân ở biên giới Khuyển Nhung cách đó không xa.Cho rằng đã ở sau lưng địch, tạm thời tộc nhà A Hạ có thể an toàn, căn bản không biết, phía sau nàng không xa còn giấu hàng triệu lang tốt.Đến nay, phía trước Tống Dương không xa, chính là đội quân Lang tốt đang mai phục, A Hạ hành quân theo hướng mà Ngũ Trưởng dẫn đường, lại không biết người ta đã bố trí xong túi tiền. Một bên một trăm ngàn, một bên hai trăm ngàn, lại là không đề phòng, một khi người Hồi Hột bước vào bẫy, đâu còn có hi vọng trốn thoát, tất nhiên là vô hình. Lại nghĩ thêm một bước, tiêu diệt toàn tộc A Hạ Lang tốt sẽ tiếp tục tây tiến, Hồi Hột không tính tới mười vạn Lang tốt đang hành quân sung sức. Đến lúc đó tan tác phải chẳng phải chính là biên quân Hồi Hột hay sao.Nếu như theo cách đánh thông thường, dựa vào địa thế cố thủ, cho dù mười vạn tinh binh Khuyển Nhung, người Hồi Hột cũng căn bản có thể giữ vững biên cương, chưa chắc sẽ bị đánh tan nhanh chóng. Nhưng bây giờ bọn họ cho rằng hình thế của mình có lợi, trước khi đánh tuyến đầu đương nhiên phải đánh từ Hùng quan đánh ra.Lại nói về tộc quân của A Hạ, rút cuộc là bộ đội tinh binh huấn luyện có tố chất, cho dù không thấy tình hình nguy cơ, khi thân trên chiến trường các thủ đoạn bình thường cũng vẫn là giống nhau sẽ không ít, vị "tộc huynh" trước mặt Tống Dương này phụ trách trạm canh gác phía Đông, để bảo đảm sự an toàn của tộc quân, gã mang đội ra xa hỏi tình hình quân địch, bốn ngày trước khi đi qua nơi này, còn chưa phát hiện ra điều bất thường, thật không ngờ, khi trở về đại đội lại đột nhiên phát hiện, nơi này đã bị một đội quân Khuyển Nhung có quy mô lớn chiếm đóng.Đáng tiếc "tộc huynh" còn chưa thể truyền được tin thì đã bị đối phương phát hiện, chạy trốn đến bây giờ, những người khác đều bị bắn chết, chỉ còn lại một mình gã.Tận lực rõ ràng, người Hồi Hột đại khái đã nói rõ chuyện, việc mà gã nhờ Tống Dương làm cũng rất rõ, nghĩ cách vượt qua trận địa của địch, báo tình hình cho A Hạ.Việc này tuyệt không đơn giản chỉ là sự sống chết của A Hạ, còn liên lụy tới sự thành bại của cuộc đại chiến ở biên giới, sự tồn vong của vô số chiến sĩ người Hồi Hột.Ngoài ra, nguyên nhân thực sự mà Hồi Hột khai chiến với Uyển Nhung, " huynh tộc" cũng nói thẳng ra với Tống Dương.Đại Khả Hãn tự hủy thần miếu, mượn cớ để khai chiến, chân tướng sự việc tuyệt đối cơ mật trong Hồi Hột, ngoài mấy người hành sự ra phần lớn là không có ai biết, việc lớn như vậy A Hạ đương nhiên cũng không dám tùy tiện tiết lộ với đồng tộc, một khi để lộ tin tức, để bách tính Hồi Hột biết được di tích tổ tiên để lại là Đại Khả Hãn đốt, thì sẽ không thể nào không tạo phản.Nhưng tuy không có chứng cớ, nhưng nguyên nhân của trận đánh này, A Hạ vẫn nói cho người thân biết: Một là để báo thù cho Tống Dương, hai là vì muốn gia tộc A Hạ lập công. Về "lạo dịch độc nguyên", A Hạ không nhắc tới, đó cũng là việc cơ mật.Lúc này tiếng vó ngựa từ xa xa mơ hồ truyền đến, bụi đất bay lên ngùn ngụt, hàng trăm kị binh Khuyển Nhung đang phi tới, hiển nhiên Lang tốt rất coi trọng những thám tử Hồi Hột kia.Người Hồi Hột ánh mắt lợi hại, không cần quay đầu, chỉ nhìn vẻ mặt của Tống Dương là biết truy binh đang tới, gật đầu với Tống Dương, lại lần nữa cố gắng nói bằng tiếng Hán:- Kính nhờ Vương gia.Lập tức lại nhìn về phía Sa dân, nói bằng tiếng Khuyển:- Các huynh đệ, xin lỗi, nhưng nhớ rõ, nhất định nhất định không thể thả ta.Nói xong con dao trong tay chém vào bả vai của một sa dân, sức gã dùng không lớn không nhỏ, thấy máu nhưng vết thương không sâu, càng không đủ làm thương tới gân cốt, mà sau đó người Hồi Hột lại phi thẳng vào một Sa dân khác đạp hắn ra, cướp đường bỏ chạy.Hơn hai mươi vị trai tráng "du mục", nếu bị một người Hồi Hột bị thương gây trọng thương rồi trốn thoát, đợi Lang tốt qua đây căn bản không có cách nào giải thích, thủ lĩnh hộ vệ Bạch Âm cũng quyết định rất nhanh, cúi đầu nói nhỏ:- Xin lỗi ngươi.Một chiêu hổ vồ làm người Hồi Hột lăn trên mặt đất, trở mình gắt gao đè xuống.Tống Dương mặt mày nhăn nhó, cũng làm ra vẻ như đang giúp đỡ, đồng thời nói với người Hồi Hột:- Ta tiễn ngươi đi.Thời điểm như vậy, hoàn cảnh như vậy, bất cứ ai cũng hiểu "tiễn" là ý gì, người Hồi Hột nếu rơi vào tay lang tốt, rất định sẽ bị tra tấn thê thảm mà chết, cái chết như vậy làm sao thoải mái vui vẻ bằng bây giờ.Nhưng người Hồi Hột vừa liều mạng giãy dụa, vừa ra sức lắc đầu:- Không được, để ta sống, cho lang tốt…, sẽ không hoài nghi.Tống Dương giơ tay nhét một viên thuốc vào miệnggã. Nửa canh giờ sau người này bị trúng độc, lục phủ ngũ tạng thổ huyết mà chết, sau khi chết đau khổ trong nháy mắt, nhưng không phải chịu cực hình khổ cực.Không thể làm gì hơn, Tống Dương lặng lẽ thở dài.