Mỹ phụ này so với Thủy thống lĩnh càng thêm cường đại, trình tự lực lượng tiếp cận với tên bán nam bán nữ kia, cùng Thủy thống lĩnh tuyệt đối là khác biệt về chất!
Trời, đây tột cùng là địa phương quái quỷ gì! Lãng Nguyệt Vực không phải chỉ có Linh giả chín bước ư, nhưng Lâm Lạc tuyệt không tin mỹ phụ này là Linh giả bước thứ chín có thể so sánh, thậm chí Thủy thống lĩnh không chỉ là bước thứ chín!
- Như thế nào còn không có phế bỏ tu vi?
Mỹ phụ nhìn về phía Thủy thống lĩnh.
- Sư phụ, người này có cổ quái, mặc dù đồ nhi thử qua, nhưng hắn có một kiện linh khí phòng ngự có thể hóa giải lực lượng của đồ nhi, mới khiến cho hắn kéo dài hơi tàn!
Thủy thống lĩnh lập tức giải thích nói.
Trong nội tâm Lâm Lạc liên tục chửi thầm, mặc dù Tử Đỉnh có thể hóa giải chín thành lực lượng, nhưng giữa hai người chênh lệch thật sự quá lớn, nếu nàng lại đề thăng một chút lực lượng, muốn chấn vỡ đan hạch toàn thân của hắn căn bản là dễ như trở bàn tay!
Nhưng mụ điên này muốn quất roi cho hắn kêu rên thảm thiết, lại quất roi để cô ta có khoái cảm, nên còn chưa có ra tay độc ác, lời nói này của nàng tự nhiên sẽ không theo sư phụ nàng nói!
Mà Lâm Lạc muốn nói cũng nói không được, bị mỹ phụ kia chấn tổn thương, hắn ngay cả động đậy một ngón tay cũng không có cách nào làm được, chớ nói chi đến mở miệng nói chuyện?
Ta là thịt cá, mặc người chém giết!
Mặc dù Lâm Lạc cũng không nói vứt bỏ, nhưng lúc này, hắn tựa hồ thực sự bất lực ! Vô luận là Thủy thống lĩnh hay là mỹ phụ, lực lượng này đều cường đại đến vượt qua hắn rất nhiều, ở trước mặt lực lượng tuyệt đối, bất luận kế sách gì đều là không có đất dụng võ!
- A?
Nhưng mỹ phụ lại bất vi sở động, tựa hồ linh khí lại trân quý cũng không thoát khỏi ánh mắt của nàng, sau khi hừ lạnh một tiếng, một chưởng đánh ra, hướng về Lâm Lạc oanh kích mà đi!
Xong rồi! Tất cả thực sự đã xong!
Lâm Lạc hiện tại thảm đến ngay cả Tử Đỉnh cũng tế không ra, một chưởng này bổ xuống cho dù hắn không chết, nhưng đan hạch toàn thân cũng sẽ hoàn toàn vỡ vụn, một thân tu vi trôi theo nước chảy, há có thể không cho hắn tròng mắt muốn nứt!
Ông!
Một mũi tên nhọn đột nhiên bay vụt tới, chập cheng... thoáng cái găm vào trong gạch đá kiên cố của cung điện, nhưng lại khó khăn lắm mới đem lực lượng mà mỹ phụ oanh ra hóa giải!
- Người nào!
Thủy thống lĩnh phẫn nộ quát một tiếng, đang muốn vọt người đuổi theo ra, lại bị mỹ phụ một chưởng đè đầu vai lại, căn bản truy không đi ra.
- Ngươi không phải đối thủ người nọ!
Mỹ phụ lắc đầu.
- Cái gì?
Thủy thống lĩnh lộ ra một tia kinh ngạc.
- Lãng Nguyệt Vực sẽ có cao thủ như vậy tồn tại?
Mỹ phụ lại không có trả lời, chỉ là hư tay khẽ vẫy, mũi tên cắm ở trên gạch đá kia lập tức bị một cổ lực lượng vô hình rút lên, ngược lại bay trở về trong tay của nàng. Trên mũi tên này còn buộc một tờ giấy, buộc thành cuốn.
Nàng mở ra xem xét, trên mặt chỉ có liêu xiêu vài chữ, nhưng chính là mấy chữ này lại làm thân thể của nàng lung lay nhoáng một cái, mềm yếu thiếu chút nữa ngã sấp xuống, khuôn mặt mỹ lệ trong nháy mắt trở nên trắng bệch.
- Sư phụ, ngươi làm sao vậy?
Thủy thống lĩnh thất kinh hỏi.
Mỹ phụ lại không có trả lời nàng, nhoáng một cái đã xuất hiện ở bên người Lâm Lạc, không có do dự, thậm chí kích động cúi người xuống, trong lòng Thủy thống lĩnh không khỏi tràn đầy khủng hoảng, sư phụ đây là làm sao vậy, nàng không phải chán ghét nam nhân nhất ư, như thế nào sẽ đi đến cách nam nhân cự ly gần như vậy? Trên mảnh giấy kia đến tột cùng ghi cái gì, rõ ràng làm sư phụ như là trúng tà!
Lâm Lạc đã sớm bị trọng thương, chỉ là một cổ muốn sống, ý chí bất khuất thủy chung ở đằng kia ương ngạnh kiên trì, nhưng người làm bằng sắt cũng sẽ có thời điểm chống đỡ không nổi, hắn sớm đã đạt tới trạng thái cực hạn, chỉ thấy dáng dấp mỹ phụ trước mắt kia đang không ngừng đong đưa, hai mắt tối sầm, ý thức rốt cục hoàn toàn lâm vào hôn mê.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Lâm Lạc mới tỉnh lại, ký ức lập tức như nước biển cuốn ngược quay về, trong nội tâm hắn cả kinh, muốn đứng thẳng thân dậy, nhưng toàn thân vô cùng đau đớn, không khỏi kêu lên một tiếng, lại lần nữa nằm xuống.
- Ngươi đã tỉnh!
Mỹ phụ thực lực cường đại đến mức khủng bố kia lại xuất hiện trước mặt Lâm Lạc, nét mặt vô cùng ân cần, nhưng hơn nữa là Lâm Lạc vô cùng phức tạp không cách nào lý giải được.
Lúc này Lâm Lạc mới phát hiện hắn rõ ràng nằm trên một cái giường ngà vô cùng đẹp đẽ, mặc dù không biết cài màn được làm từ chất liệu gì, nhưng tuyệt đối không phải là phàm phẩm, nhẹ nhàng tung bay lấp lánh như ngọc.
Nhưng trong lòng hắn thì hiện lên một dấu chấm hỏi thật lớn, lúc trước hắn bị tra tấn như tù nhân, nhưng hiện tại giống như lên thành khách quý, cái này chuyển biến cũng quá đột ngột, thật là quỷ dị a?
- Vì cái gì?
Thiên ngôn vạn ngữ hóa thành ba chữ đơn giản này, Lâm Lạc thật sự không biết nên nói cái gì.
Mỹ phụ vươn tay muốn xoa đầu Lâm Lạc, nhưng nhìn thấy ánh mắt bất mãn của Lâm Lạc, liền ngừng lại nửa đường, hỏi ngược lại:
- Ngươi tên gì?
- Lâm Lạc!
Lâm Lạc đối với tên của mình cũng không có gì phải giấu diếm, tín niệm của hắn chính là làm cái danh tự này trở thành biểu tượng của Đông Châu cường giả, sáng tạo cho tứ nữ một hoàn cảnh tuyệt đối an toàn.
- Lâm Lạc, Lâm Lạc. . . .
Mỹ phụ thì thào tự nói, tựa hồ muốn đem hai chữ này khắc vào trong nội tâm, thật lâu sau đó mới nhả ra một câu khiến Lâm Lạc thiếu chút nữa tức điên lên nói.
- Ta gọi là Nghiêm Thanh, mẹ của ngươi!
Nếu như bây giờ Lâm Lạc còn có khí lực mà nói, tuyệt đối sẽ tát một cái làm cho nàng kia thanh tỉnh! Nàng nhớ con muốn điên rồi sao? Nhưng mà mình là người Nam Châu, có cha có mẹ có gia gia có tỷ tỷ, lúc này đột nhiên ở Đông Châu có "dân bản xứ" nhảy ra nói là mẹ ruột của hắn, đây không phải thiên đại vui đùa sao?
Hắn lạnh lùng không nói, ngay cả mắng chửi cũng không thèm.
Nghiêm Thanh cũng biết không có khả năng nói ra một câu ta là mẹ ngươi liền khiến cho Lâm Lạc cảm động muốn khóc, mẹ con đoàn tụ mà ôm đầu khóc rống. Nàng điểm ở trên trán một cái, một ấn ký hình tia chớp thình lình hiển hiện!
Thiểm Điện tộc!
Nàng rõ ràng là Thiểm Điện tộc nhân!
Chắc hẳn lúc mình hôn mê bị nàng phát hiện ấn ký ở chỗ mắt cá chân, như vậy huyết mạch quan hệ song phương tự nhiên là không nói cũng hiểu !
Trách không được lúc này muốn thừa nhận mình làm con, dùng nhân khẩu Thiểm Điện tộc thưa thớt, mỗi một người đều là bảo vật a! Nhưng mặc dù mọi người đều chảy xuôi theo huyết mạch Thượng cổ Thiểm Điện tộc, nhưng cũng không phải muốn nhận thức trở thành con nuôi a?
Nghiêm Thanh lắc đầu nói:
- Không phải như ngươi nghĩ, chúng ta chỉ là có được huyết mạch của Thiểm Điện tộc, ngươi quả thật còn là con trai ruột của ta!
- Ha ha, cũng bởi vì một ấn ký Thiểm Điện tộc có thể chứng minh sao?