Hoành Tảo Hoang Vũ

Chương 555: Dung hợp Lĩnh vực (1)

Lâm Lạc không khỏi nhướng mày, tuy rằng đối phương là cấp bậc chí cường giả, nhưng lại là đầy người phỉ khí, không có nửa phần khí thế cao thủ, này làm sao giải thích? Hơn nữa, tuy cảnh giới càng cao, niên kỉ của võ giả càng khó có thể suy đoán, nhưng theo dáng dấp đại hán này bất quá bốn mươi tuổi đến suy đoán, chỉ cần không có ăn qua dược vật trú nhan, kia hắn tối đa không quá tám trăm tuổi!

Tám trăm tuổi Không Linh cảnh, này phóng tới tam đại Thần quốc tuyệt đối là "tuổi trẻ" không gì sánh được! Phải biết rằng cho dù Phạm Thương Vũ có danh xưng trước năm trăm niên đệ nhất thiên tài, kia cũng là trên bảy trăm tuổi mới tiến vào Linh cảnh!

Khoang hãy nói, đại hán này cũng không phải mới vừa vào Không Linh cảnh, mà là Không Linh cảnh trung kỳ, thế nào cũng phải có chút ít thời gian rồi, vậy thời gian hắn tiến vào Linh cảnh còn muốn sớm hơn!

Hắc Lân Tông này tùy tiện một đại hán cũng thiên tài như vậy, chẳng phải là kinh khủng tới cực điểm sao?

Nhiều "thiên tài" cao thủ như vậy, thế nào sẽ không hề có dấu hiệu đột nhiên toát ra? Lẽ nào. . . bọn họ cùng Vẫn Thần có quan hệ?

Lâm Lạc phải lo lắng cái khả năng này, hắn chính là huyết mạch Thiểm Điện tộc, cho dù không có thần khí nghịch thiên như Tử đỉnh, chỉ cần huyết mạch bị kích hoạt, trong vòng trăm năm tuyệt đối có thể đột phá đến Linh cảnh.

Mà Lăng Kinh Hồng hơn hai mươi tuổi đạt tới Địa Nguyên cảnh. Sau khi kích hoạt huyết mạch càng thẳng phá Thích Biến, thậm chí đạt được một đồ vật không hiểu trợ giúp tiến vào Linh cảnh, có thể thấy được lực cường huyết mạch cường đại ra sao!

Bởi vậy, nếu như Hắc Lân Tông cùng Vẫn Thần có quan hệ, vậy bọn họ cường đại như vậy cũng có thể tưởng tượng rồi!

Nhưng Lâm Lạc nhìn kỹ đi qua, lại nhìn không thấy phía sau đại hán kia có hư ảnh dị tượng gì. Này sẽ không phải là đối phương cùng hắn như nhau, dùng bí thuật che lấp huyết mạch, hay căn bản là không có huyết mạch cổ tộc.

Nhưng bọn họ cũng không phải Lâm Lạc, "dư nghiệt" của Thiểm Điện tộc, hà tất tu luyện huyết mạch phong tỏa thuật? Bọn họ ngay cả Thiểm Điện tộc cũng diệt, nghiễm nhiên là thế gian độc tôn, lại có cái gì phải sợ?

Lâm Lạc trăm mối không có lời giải, nhưng không nghĩ ra cũng không quan trọng, hắn có thể bắt người sống đến thẩm vấn.

Vô thanh vô tức xuất hiện, Lâm Lạc hướng đại hán kia tới gần.

Nhưng đối phương có tu vi Không Linh trung kỳ cũng không phải để không, khi Lâm Lạc tiếp cận đến bên người mười trượng, hắn bỗng nhiên có cảm giác, mạnh mẽ xoay người lại, nhìn về phía Lâm Lạc.

- Di, dĩ nhiên còn có Linh cảnh dư nghiệt!

Ánh mắt đại hán kia phát lạnh.

- Bất quá, cường thịnh trở lại thì có làm sao, chỉ cần là Không Linh cảnh, lấy tiêu chuẩn võ đạo của các ngươi ở đây, lão tử một tay là có thể đánh trở mình!

Xác thực, hôm nay võ đạo điêu linh, cho dù chí cường giả như Tô Nghiễm Khai cũng là được Lâm Lạc truyền thụ phương pháp áp súc lĩnh vực. Không có biện pháp, hiện tại Linh cảnh cao thủ chỉ cần mở lĩnh vực là có thể nghiền áp tất cả, lại có ai còn sẽ đi nghiên cứu lĩnh vực biến hóa thuật?

Hơn nữa thiên địa linh khí loãng, thứ nhất không thể đơn giản xuất thủ, thứ hai cho dù hao phí tinh lực ở đây tu luyện cũng khó có tiến bộ. Ngươi đi đau khổ tu luyện không có kết quả, còn không bằng sống an nhàn sung sướng, tận hưởng quyền lực vô thượng.

Bởi vậy, lúc trước đồng dạng tu vi Linh cảnh sơ kỳ, Thiên Thi Tông Tập Đông Quang lại đè đánh tất cả lão tổ Lạc Thủy Quốc, đúng là đạo lý này.

Đại hán kia đã đích thân chém giết một lão tổ Phạm gia tu vi còn trên hắn, dễ dàng thoải mái không hề có áp lực, bởi vậy cũng tưởng Lâm Lạc thành miệng cọp gan thỏ, tâm tồn miệt thị.

Bất quá, Lâm Lạc bắt đến hắn nói lộ ra một tin tức…

- Các ngươi điều không phải người Ngân Nguyệt đại lục?

Ánh mắt Lâm Lạc căng thẳng, lẽ nào, bọn họ đến từ trên biển? Địch Hội Nhiên rõ ràng nói qua, trên biển có lốc xoáy kinh khủng cùng linh thú cường đại, căn bản vô pháp đi xa!

- Vô tri tên, chúng ta đương nhiên là người Ngân Nguyệt đại lục, chỉ là các ngươi đối với thế giới này lý giải quá nông cạn rồi!

Đại hán kia khinh miệt nói.

- Nga, vậy ngươi đến từ nơi nào, người của tiểu đảo nào trên biển sao?

- Ha ha, muốn lão tử nói? Phi, cùng một người sắp chết có cái gì dài dòng, để ta tiễn ngươi lên đường!

Đại hán kia bạo rống một tiếng, tay phải giương lên, trong tay đã hơn một thanh trường thương, hướng về Lâm Lạc đâm đi.

Ân?

Ánh mắt Lâm Lạc sáng ngời, trường thương trong tay đại hán kia rõ ràng là lĩnh vực biến ảo mà thành!

Oanh, một lưỡi lê đến!

Trên tay Lâm Lạc chớp động lĩnh vực lực, nhẹ nhàng một phiến đẩy lĩnh vực chi thương ra, nhưng lĩnh vực là ý thức của võ giả biến ảo mà đến, tuy trường thương được đẩy ra, lại như linh xà gập lại, đầu thương bỗng sinh dài, tật thứ đến ngực của Lâm Lạc.

Bang!

Lâm Lạc lập tức bị đẩy lui hơn ba mươi trượng, đâm phá mấy bức tường hoàng cung, cả người đều ngập ở trong tường động.

- Ha ha ha, quả nhiên vô dụng, võ giả ở đây đều quá yếu!

Đại hán kia phun một ngụm, lộ ra một vẻ dữ tợn, còn có đầu lưỡi liếm liếm môi.

- Phải?

Tiếng cười nhàn nhạt của Lâm Lạc vang lên, từ trong đoạn tường đi ra, thần thanh khí nhàn, dường như không có việc gì phủi phủi góc áo, tựa hồ không phải bị Linh cảnh chí cường giả đánh một cái, mà chỉ là người quen nào đó vỗ nhẹ một chút.

- Ân?

Ánh mắt đại hán kia ngưng tụ, ý thức được Lâm Lạc cũng không giản đơn, bởi vì hắn là thanh thanh sở sở biết một kích kia của bản thân có bao nhiêu kinh khủng, Lâm Lạc ăn một kích còn có thể dường như không có việc gì, nói rõ đối phương cùng Linh cảnh cường giả gà mờ mà trước kia hắn gặp phải hoàn toàn không thể so sánh.

Nhưng hắn cũng không lo lắng chút nào, trái lại lộ ra thần sắc hưng phấn hiếu chiến. Hai mắt trở nên huyết hồng, sát khí doanh nhiên.

Người này bị người phế bỏ mệnh căn, còn sót lại dục vọng là được sát nhân, gặp phải đối thủ cường lực một chút như Lâm Lạc cũng không sợ hãi mà vui, cả người đều hưng phấn lên, trên thân không ngừng có bùn nhão toát ra!

Hắn cũng không phải đơn tu võ giả, mà là Thủy, Thổ song tu, đây là lĩnh vực kết hợp Thổ Thủy hai hệ hỗn hợp.

Hơn nữa, cũng không phải giản đơn làm hai lĩnh vực chồng lên, mà là dung hợp, hoàn mỹ dung hợp, hình thành nhất thể! Này không phải một cộng một tăng cường như vậy, uy lực gần như luỹ thừa bạo tăng!

Lĩnh vực còn có thể dùng như vậy? Lâm Lạc không khỏi nổi lên ý học trộm, hắn vươn tay phải, sau đó dùng hai ngón tay ngoéo một cái, một bộ khinh miệt căn bản không để đối thủ vào mắt.

Đại hán kia nam căn bị phế, tính tình tự nhiên trở nên cực kỳ quái đản, nào chịu được Lâm Lạc khiêu khích như vậy, lập tức phi thân mà lên, hai tay huy động, lĩnh vực chi thương ngang dọc huy vũ, khi thì một phân thành hai, khi thì diễn hóa hàng nghìn hàng vạn, hết sức huyền diệu!

Bang! Bang! Bang!

Lâm Lạc như một cái bao cát, hắn không ngừng bị oanh phi loạn đả, hoàn toàn rơi vào hạ phong.