Khó được cơ hội nhàn rỗi, mỗi ngày Lâm Lạc đều trà trộn tận hưởng trong ôn nhu hương. Nhưng Tô Mỵ thật sự có chút tài năng, đem Trữ Kiều Nguyệt cùng Hạ Mộng Như đều thu về dưới trướng, liên hợp nhau cô lập Lăng Kinh Hồng.
Đối với việc này việc này Lâm Lạc chỉ có thể lắc đầu cười khổ!
- Có điểm gì là lạ!
Mấy ngày sau Tô Nghiễm Khai gọi Lâm Lạc tới, vẻ mặt lão nhân thật khó hiểu:
- Lôi Đình thú đã diệt, nhưng mãnh thú không hề có dấu hiệu lui bước!
Theo lý mà nói đại ca đi đầu đã treo, mãnh thú cũng không còn lực lượng tiếp tục hoành hành bừa bãi, vì sao còn chưa chịu rút về Thiên Lạc sơn mạch đây?
Lâm Lạc vô cùng khó hiểu, sự tình phát triển không nên như thế!
Nhưng bảy ngày sau, một tin tức nặng cân truyền đến, đế đô Phương Hương thành của Lạc Thủy quốc bị hủy, toàn bộ lão tổ Linh cảnh đều bị giết chết! Hung thủ là một đầu quái vật toàn thân xanh lam, thiểm điện quấn quanh, giống như thằn lằn!
Lôi Đình thú! Con Lôi Đình thú thứ ba!
Lâm Lạc thiếu chút nữa bạo tẩu, con mẹ nó đó chính là thần thú ah, như thế nào lại liên tiếp chạy tới như không đáng tiền đây?
Chẳng thể trách thú triều không hề lui tán, chính vì còn con Lôi Đình thú thứ ba tồn tại, vẫn uy hiếp được thiên hạ mãnh thú!
Bảy cường giả Linh cảnh của Càn Nguyên quốc còn sót lại đều tề tụ ở Tô gia, cùng Lăng Kinh Hồng và Lâm Lạc thương lượng đối sách.
- Con Lôi Đình thú thứ ba này ít nhất cũng là tam bộ hoặc thậm chí là tứ bộ, chúng ta không có tư cách chống đỡ, chỉ còn con đường rút lui ra biển!
Các lão tổ sôi nổi nói.
Tuy rằng U Ám sâm lâm cũng là cấm địa, nhưng Tử Đỉnh chỉ lớn như vậy, mỗi gia tộc đều có tới trăm vạn tộc nhân, chỉ một mình Tử Đỉnh căn bản không thể bảo hộ hết, toàn bộ đều phải chết bên trong rừng rậm.
Đương nhiên bọn hắn cũng không biết trung ương U Ám sâm lâm kỳ thật không có độc chướng, người có thể ở lại, nhưng bên trong cung điện của Hỏa Diệp tộc nơi nơi đều lưu lại kiếm ý không thể cư trú, chỉ tính khu vực bên ngoài cũng không chứa nổi nhiều người như thế.
Bởi vậy đi ra hải ngoại là biện pháp tốt nhất hiện tại.
Tuy rằng thực lực cụ thể của con Lôi Đình thú thứ ba còn chưa biết được rõ ràng, nhưng có thể giết sạch toàn bộ lão tổ của Lạc Thủy quốc ít nhất phải có cấp bậc Huyễn Linh cảnh. Nếu chỉ là cấp độ như thế còn có hi vọng tiêu diệt nó, nhưng nếu là tam bộ thì lần này mọi người thật hết cách!
Lần trước có thể mượn dùng U Ám sâm lâm đem con thứ hai độc chết, nhưng phải trả giá tới mười một người tử vong, bảy người trọng thương, hiện tại toàn bộ cường giả Linh cảnh Lạc Thủy quốc đều bị diệt sạch, lực lượng của họ đã không bằng lúc trước, căn bản không làm gì được con Lôi Đình thú thứ ba, chỉ sẽ bị vô tình tiêu diệt, mà Lôi Đình thú vẫn có thể thong dong rời đi.
Nếu như còn lại một tuyến hi vọng, vẫn có thể liều mạng một lần, nhưng nếu như chỉ thuần túy chịu chết, vậy ai nguyện ý chết vô ích? Nhất là những lão tổ đều là cường giả Linh cảnh, làm sao còn nguyện ý bị toi mạng như nhân loại bình thường?
Sau khi thương lượng, mọi người vừa chuẩn bị di chuyển gia tộc, về phương diện khác cần đi xác nhận thực lực của con Lôi Đình thú thứ ba, nếu là tam bộ thậm chí càng mạnh hơn, vậy không cần nói lời nào lập tức di chuyển!
Đương nhiên, nếu chỉ là nhị bộ thì phải đánh một trận!
Tu vi của Lâm Lạc cùng Tô Nghiễm Khai cực mạnh, chuyện xác nhận đương nhiên giao cho hai người. Hai người xuất phát trong đêm, bởi vì truyền tống trận của Lạc Thủy quốc đã bị phá hủy, thẳng tới ngày thứ mười hai người mới đến Phương Hương thành.
Tòa thành cổ tồn tại mười mấy vạn năm đã trở thành một đống hoang tàn, cả mặt đất như bị cây xẻng khổng lồ xúc qua, nơi nơi đều là hố to sâu không thấy đáy, không chút sinh cơ.
Hai người Lâm Lạc dừng trên đỉnh một tòa tháp cao thấy được con Lôi Đình thú thứ ba, đang ngẩng mặt lên không thu liễm thiểm điện, hóa thành lực lượng bản thân!
Không hổ là thần thú, cho dù thiên địa linh khí đã tan loãng không còn cách nào hấp thu, nhưng vẫn có thể nghịch đoạt lực lượng thiên địa, mạnh mẽ lấy thiểm điện tăng tiến tu vi.
Hơn nữa con Lôi Đình thú này chẳng những đạt tới bước thứ ba, còn là hậu kỳ, chỉ còn cách đỉnh phong một bước.
Ngay cả tư cách liều mạng cũng không có!
Lâm Lạc cùng Tô Nghiễm Khai quay về Linh Sương thành, lần này lão tổ Đại Việt quốc cũng đến thương lượng đối sách, sau khi nhận được tin tức sắc mặt đều xám như tro tàn.
Xong rồi, Ngân Nguyệt đại lục sắp biến thành chỗ vui chơi của mãnh thú.
Chuyện cho tới bây giờ không còn biện pháp nào khác, các lão tổ vội vàng quay về gia tộc của mình, việc di dời gia tộc không thể không nhanh chóng thực hiện.
Lâm Lạc cũng cần lập tức quay về Bạch Dương trấn, đem người của Lâm gia hội họp cùng Tô gia cùng nhau xuất phát hải ngoại.
Tuy rằng chuyện không thể làm nhưng Lâm Lạc phải tận hết khả năng hướng ra bên ngoài tuyên bố kế hoạch bỏ chạy ra hải ngoại. Hắn hi vọng có càng nhiều nhân loại có thể chạy thoát ra ven biển, ngồi thuyền ra biển.
Đây nhất định là một trường hạo kiếp của nhân loại!
Nguyên bản Lâm Lạc nghĩ chuyện này chỉ phát sinh sau khi Hỏa Diễm Cự Nhân thoát khốn, nhưng không nghĩ tới lại sớm đến như thế.
Hắn đi gấp trong đêm, cùng Lăng Kinh Hồng quay về Bạch Dương trấn, tiến hành di chuyển toàn tộc.
Lần này là chạy nạn, vật gì cũng có thể bỏ qua, không gian pháp khí cũng không chứa đựng thiên tinh thạch mà là đại lượng lương thực cùng nước uống. Bọn họ lưu lạc trên biển, có trời mới biết khi nào tìm được hòn đảo thích hợp ở lại, thực vật cùng nước uống là vì bảo mệnh!
Hai cường giả Linh cảnh bắt đầu thành phu khuân vác, đem người của Lâm gia nhất nhất dời tới biên cảnh Càn Nguyên quốc, sau đó tiếp tục dùng truyền tống trận đi tới Tô gia, tụ tập lại Lăng gia cùng Tô gia cùng nhau tiến hành đại di chuyển.
Dù chỉ nói là tam đại gia tộc, nhưng gia tộc quan hệ thiên ti vạn lũ cùng họ cũng vô số, chỉ bản thân Lâm Lạc còn có những bằng hữu như Tôn Đông Dương, Ngô Tử Phi, nhưng muốn nói đem theo cả những gia tộc này thật sự không đủ thời gian.
Ngay cả Thái gia Lâm Lạc chỉ có thể mang theo Thái Kế Vũ cùng Lâm Nguyệt Lộ, những người khác chỉ có thể tự mình ra đi, chạy về hướng đường ven biển Ngân Nguyệt đại lục.
Khi Lâm Lạc đem toàn bộ tộc nhân Lâm gia đều đưa tới Tô gia, rốt cục nhẹ nhàng thở ra, nghỉ ngơi đêm nay ngày mai nhóm người cuối cùng cũng sẽ thông qua truyền tống trận đến ven biển đi thuyền rời đại lục.
Cả trăm vạn người đương nhiên không khả năng một lần thông qua truyền tống trận, cần phải xuất phát thành từng nhóm.
Nhìn lên trăng sáng, bầu trời sáng tỏ, ánh sao dày đặc, nhưng thiên hạ này sắp rơi vào trong tay mãnh thú, Lâm Lạc không khỏi thổn thức không thôi.
- Huynh đệ, nam tử hán đại trượng phu, trời sập xuống cũng có thể xem là chăn mền, cần gì than thở sầu khổ đây?
Một tiếng cười to, Bao Thức Lễ từ trên trời giáng xuống.
- Đại ca…
Lâm Lạc mừng rỡ, nếu như không có vị đại ca này, hắn cũng không thể trong thời gian ngắn đạt tới Linh cảnh!