Hoành Tảo Hoang Vũ

Chương 476: Lại ở cùng (1)

Ads “Oa!”

Một tiếng rít quái gở vang lên, xa xa đột nhiên bay tới hơn trăm con hắc điểu. Hai cánh mở ra hơi ba trượng, hai mắt đỏ đậm, thiết trảo như câu, cánh chim bén nhọn giống như đao!

Mỗi một con hắc điểu ít nhất là cảnh giới Địa nguyên cảnh, có một nửa còn đạt tới Thiên Hợp cảnh! Nếu ở trên mặt đất, Lâm Lạc không hề e ngại, đến một con giết một con, đến hai con giết hai con!

Nhưng tại đây là trời cao vạn trượng, chỉ cần bước sai một bước thì hoặc là bị hắc điểu ném trúng đá, tuyệt đối sẽ rơi tan xương nát thịt !

Tử miêu kia cũng đủ độc ác, không hề nhắc tới là còn có hắc điểu này!

Tốc độ phi hành của loài chim này cực nhanh, qua vài lần vỗ cánh đã đến trước mặt hai người Lâm Lạc, khởi xướng công kích.

“Đến!”

Lâm Lạc vội vàng cùng Lăng Kinh Hồng hội hợp một chỗ, tử đỉnh tế lên đỉnh đầu, tiếp tục chạy về phía trước. Đoạn đường này cũng không có lục thạch, hắc bạch thạch dưới chân luôn có thể phát sinh chuyển hoán, một khi không nhảy ra đúng lúc thì sẽ rơi xuống vách núi!

Bầy hắc điểu hết sức thèm khát huyết nhục hai người Lâm Lạc, từng ron rít lên không ngừng, một con sau khi nhấp nhô vài nhịp đã không thể kiềm chế không được khởi xướng công kích. Vũ linh rung lên, lập tức có bảy đạo hắc vũ phi về hai người Lâm Lạc.

Oành! Oành! Oành!

Không cần Lâm Lạc ra quyền, công kích đã bị tử đỉnh hóa giải, nhưng lực lượng này vẫn đánh ra đến! Nếu là ở bình nguyên, thân thể Lâm Lạc nhất định có thể đem lực đánh vào hóa giải, chỉ là hiện giờ hắn còn đang ở giữa không trung, bị đánh vào như vậy thì tốc độ phi hành lập tức gia tăng.

Cũng may là phương hướng của hắn lại không có biến hóa. Tốc độ tăng lên như vậy càng làm cho hắn tới được khối đá tiếp theo nhanh hơn!

Tuy nói như thế, Lâm Lạc cùng Lăng Kinh Hồng đều toát ra một thân mồ hôi lạnh!

Đám hắc bạch thạch là ở không ngừng biến hóa, tuy rằng bọn họ tính toán phi thường chuẩn xác nhưng chỉ sai lệch một chút so với thời gian dự kiến thì đều có khả năng dẫn đến kết quả hoàn toàn bất đồng! Hơn nữa đây còn là công kích thẳng, nếu là công kích phát ra từ bên sườn làm bọn họ lệch đi phương hướng vậy thì coi như xong!

“Phía trước có lục thạch, chúng ta bước tới đó rồi sẽ đánh với bầy xú điểu này một hồi!”

Trong lòng Lâm Lạc phi thường khó chịu, đám hắc điểu này ỷ vào thiên thời địa lợi nhân hoà, làm cho hai người không có lực hoàn thủ, đánh cho bọn họ phi thường uất ức.

“Oa, oa!”

Hắc điểu rít dài. Có mấy con ngang nhiên phát động công kích gần người, lại bị lam hỏa của Lâm Lạc trực tiếp thiêu thành gà nướng, nhất thời kinh sợ không dám đánh tiếp mà chỉ phát huy ưu thế tiên thiên, không ngừng phi vũ tạo phiền toái thật lớn cho hai người.

Hai người cực kỳ nguy hiểm, có mấy lần thiếu chút nữa vạn kiếp bất phục, may mắn bọn họ phối hợp thuần thục. Sau khi một người đạp không tiến lên thì lập tức đem người còn lại ném về chỗ phù thạch an toàn, kéo người kia an toàn.

Trò chơi này quả thật thót tim, sau khi qua chừng trăm trượng thì hai người rốt cục đi tới một khối lục thạch, đều thở hồng hộc, cả người đầm đìa mồ hôi.

Cũng không phải bọn họ kiệt lực, mà là áp lực quá lớn!

Rốt cục chân đạp “Thực địa”. Lâm Lạc thét dài một tiếng, nói:“Xú điểu nhóm, con nào nhận lấy cái chết đầu tiên!”

“Oa!” Đám hắc điểu tuy rằng không thông tiếng người nhưng có thể đạt tới Địa nguyên, Thiên Hợp cảnh thì thất khiếu ít nhất cũng mở lục khiếu, có thể cảm giác được sự miệt thị qua giọng của Lâm Lạc, đều rít lên, hai cánh vỗ liên hồi dấy lên từng cơn lốc, tu vi kém một chút sẽ bị đẩy khỏi khối đá!

Nhưng tức giận là một chuyện, hành động lại là một chuyện khác!

Đám hắc điểu chẳng những không ngu ngốc, hơn nữa trí tuệ tương đối cao, biết Lâm Lạc lúc này đã đạp được vào mặt đất nên có uy lực tối cường, cũng không hề xông lên mà chỉ muốn tiêu hao sức lực hai người.

Mà Lâm Lạc cùng Lăng Kinh Hồng cũng không dám tùy ý rời đi lục thạch, bởi vì khối lục thạch tiếp theo ít nhất ở trăm trượng có hơn, đoạn giữa bọn họ cần chuyển qua ít nhất cần mười khối đá đổi chân an toàn. Chỉ cần bị đám hắc điểu phá hư một lần vậy thì tuyệt đối vẫn lạc!

Kêu thì cứ kêu đi!

Tuy rằng lục thạch không lớn, nhưng cũng cũng đủ cho hai người đồng thời ngồi xuống, chỉ là muốn nằm xuống ngủ cho lại sức thì không có khả năng ! Bất quá, tiên thiên cảnh võ giả có thể duy trì mấy đêm không ngủ mà chút sẽ không ảnh hưởng chiến lực, huống chi hai người còn là Địa nguyên, Thiên Hợp cảnh siêu cấp cao thủ.

Sau khi đi khoảng trăm canh giờ thì chỉ cần thoáng điều tức sẽ có thể bảo trì ở trạng thái tốt nhất – dĩ nhiên nếu trải qua một hồi đại chiến thì ít nhất cần vài canh giờ mới có thể phục hồi như cũ.

Hai người lại có không gian pháp khí, đặc biệt là tử đỉnh của Lâm Lạc, không gian lớn, thực vật bên trong cũng đủ hai người ăn hơn mấy trăm năm, căn bản không sợ tiêu hao như vậy.

Ngươi không nhường, ta không lùi, giằng co qua ba ngày thì đám hắc điểu rốt cục không cam lòng tán đi, rít lên the thé chung quanh.

Hai người cũng không dám chủ quan, đám hung thú này đều sắp thành tinh, vô cùng có khả năng là một cái bẫy, dẫn bọn họ rời khỏi địa phương an toàn rồi tái triển khai công kích! Bọn họ lại đợi một ngày, không hề thấy tung tích của đám hắc điểu mới quyết định tiếp tục đi tới.

Bọn họ không có khả năng ở mãi trong này, ngồi lâu như vậy trên một khối đá lạnh, không ai có cảm thấy thoải mái!

Bọn họ thận trọng phi ra, thoáng cái đã qua khoảng cách trăm trượng, lại đến khối lục thạch tiếp theo, trong lòng không khỏi vững tin.

Chẳng lẽ đám súc sinh biến dị này thực sự buông tha cho bọn họ?

Hai người lại triển khai thân pháp, ghi nhớ sự chuyển hoán của hắc bạch thạch, một đường bay vút thẳng tiến. Sau nửa canh giờ thì Lâm Lạc đối chiếu với bản đồ thấy đã đi hơn nửa đường!

Tiếp tục đi tới, nhưng qua hơn hai trăm hơn trượng vẫn không phát hiện thấy lục thạch, chỉ có hắc, bạch, hồng thạch!

“Oa!”

Đúng vào lúc này, tiếng chim lại rít lên, đám hắc điểu biến mất một ngày lại xuất hiện, khởi xướng công kích tới hai người Lâm Lạc, đầy trời tất cả đều là hắc vũ!

Lâm Lạc cùng Lăng Kinh Hồng kinh hãi nhưng biển hắc điểu đã hoàn toàn phong tỏa đường lui của bọn họ, chỉ có thể đi về phía trước!

Chạy như điên!

Tốc độ của nhân loại sao có thể so với tốc độ của loài chim phi hành, cho dù tốc độ đám hắc điểu này cũng đã bị hạn chế thật lớn.

Chính qua thời gian vài nhịp thở, đám hắc điểu cũng đã truy gần, hắc vũ giương lên, khởi xướng công kích sắc bén. Đám hung thú này nhất định là thành tinh rồi, cũng không cần gây thật nhiều thương tổn cho hai người Lâm Lạc mà chỉ gắng làm bọn họ lệch khỏi quỹ tích sẽ tự động rơi xuống!

Lâm Lạc ngay cả thời gian chửi một tiếng cũng không có. Hắn chẳng những phải né tránh công kích của hắc vũ mà còn phải tính toán chuẩn xác thời gian hắc bạch thạch chuyển hoán, không thể có một chút sai lầm!

Nhưng làm cho hai người thất vọng là tiền phương thủy chung không có lục thạch xuất hiện. Tựa hồ từ sau nửa đường thì loại đá có màu sắ như như đã hoàn toàn tiêu thất! Đám hắc điểu cũng hiển nhiên biết điểm ấy, mới có thể vào thời điểm này ngang nhiên khởi xướng tiến công, đem hai người hãm vào tuyệt lộ!