Nơi này thật đúng là không thiếu cái lạ, đường đường lục tinh Thần Vương lại như lưu manh.
Sáu người sau lưng thanh niên cũng đồng dạng đều là nam tử, thực lực từ Tứ Tinh Thần Vương đến Ngũ Tinh Thần Vương không đều.
Nhạc Thường Côn nhướng mày, ngưng mắt hướng thanh niên kia nhìn lại nói:
- Minh Huy, ngươi đây là ý gì?
- Ah, nguyên lai là Thất Thập Tứ thúc, trách không được nhìn về phía trên quen mắt như vậy!
Thanh niên tên là Nhạc Minh Huy, vẻ bên ngoài của hắn thì cười nhưng trong lòng không cười giật xuống mồm mép.
- Nơi này cháu đã sớm nhìn trúng, Thất Thập Tứ thúc hãy để lại cho a!
Tuy hắn là vãn bối, nhưng trong giọng nói lại không có chút cung kính nào, gọi là thúc, nhưng tùy tiện giống như là phân phó hạ nhân .
Sắc mặt Nhạc Thường Côn lập tức trầm xuống:
- Ngươi dám ra lệnh cho ta?
- Có cái gì không dám!
Nhạc Minh Huy không cho là đúng nói:
- Ngươi là thứ đồ vật không có tiền đồ nhất Nhạc Gia, mấy ngàn vạn năm trước là lục tinh Thần Vương, đến hiện tại vẫn là dậm chân tại chỗ, quả thực là bôi đen cho lão tổ!
Lồng ngực Nhạc Thường Côn kịch liệt phập phồng, trong mắt như phun ra lửa!
Tuy là nhi tử Chí Tôn, thế nhưng mà Kim nguyên Chí Tôn rất biết sinh, trong đó chính thức kế thừa đến huyết mạch của hắn cũng bất quá bảy người, bảy người này tự nhiên sớm đến được Cửu Tinh Thần Vương.
Mà Nhạc Thường Côn bởi vì huyết mạch Chí Tôn yếu kém, ở trên thiên phú tu luyện kỳ thật cũng không thể so với Thần Vương bên ngoài tốt hơn chỗ nào, tiến cảnh không khoái kỳ thật cũng có thể lý giải. Nhưng còn có một vấn đề quan trọng, cái kia chính là chẳng những Kim nguyên Chí Tôn biết sinh, rất nhiều con cái của hắn cũng đồng dạng biết sinh!
Người khác không tính, nhưng bảy Cửu Tinh Thần Vương này sinh hạ con nối dõi lại há có thể không hưởng thụ đãi ngộ tu luyện tốt nhất?
Con nối dõi của Kim nguyên Chí Tôn quá nhiều, người huyết mạch yếu kém như Nhạc Thường Côn, bồi dưỡng đến Thần Vương cảnh là không hề phí tâm tư gì, trông nom quyền hành trong tộc hoàn toàn giao cho bảy con cái xuất sắc nhất kia.
Điều này sẽ đưa đến tài nguyên tu luyện chếch đi, Nhạc Thường Côn là nhi tử Chí Tôn đạt được tài nguyên còn so ra kém cháu hắn, chỉ có thể mắt nhìn thấy nhóm người như Nhạc Minh Huy cái sau vượt cái trước!
Đương nhiên, hậu bối như vậy cũng không có mấy, hơn nữa bối phận tuy thấp, nhưng niên kỷ chân thật chưa hẳn nhỏ hơn hắn bao nhiêu, thậm chí còn có so với hắn lớn hơn.
Bởi vậy khi Nhạc Minh Huy châm chọc hắn cảnh giới "thấp kém", Nhạc Thường Côn tự nhiên tức giận đến tạc ngực, nếu không phải tài nguyên tu luyện phân phối bất công, hiện tại dù cho hắn không đạt được Cửu Tinh Thần Vương, nhưng Thất Tinh Thần Vương lại không thành vấn đề!
Đây cũng là nguyên nhân hắn không tiếc dùng Khôi Lỗi Thụ đến nịnh nọt Lâm Lạc, hắn rất cần ngoại lực như vậy, mà Khôi Lỗi Thụ tuy có thể bảo vệ tánh mạng, lại không thể tăng cường tu vi của hắn!
Nhạc Thường Côn thật sâu hấp khẩu khí, đã bình ổn cảm xúc phẫn nộ kia nói:
- Hung thú trấn thủ nơi đây là ta giết chết, lúc này các ngươi tới chặn ngang một cước, không biết là quá mức sao?
- Ha ha ha, Thất Thập Tứ thúc thật đúng là khoác lác, chỉ bằng các ngươi cũng làm thịt được đầu hung thú cấp bậc Thất Tinh Thần Vương kia?
Nhạc Minh Huy cười ha ha, mà sáu người phía sau hắn cũng cười đi theo.
Liễu Bán Yên, Nguyệt Nguyệt đều là khí tức không lộ ra, như vậy trong mấy người còn lại cảnh giới cao nhất là Nhạc Thường Côn, khó trách bọn hắn căn bản không tin tưởng Nhạc Thường Côn nói.
- Ngươi …
Nhạc Thường Côn rất muốn nói Lâm Lạc chính là yêu nghiệt có được lỗ đen pháp tắc, chiến lực cường đến không hợp thói thường! Nhưng ai có thể chưa từng thấy tận mắt sẽ tin tưởng có Thần Vương có thể sử dụng lỗ đen pháp tắc?
Đó căn bản là nói chuyện hoang đường viển vông!
Nếu Nhạc Thường Côn nói thật mà nói, chỉ sợ sẽ lọt vào bọn người Nhạc Thường Huy cười nhạo càng thêm không chịu nổi.
- Thất Thập Tứ thúc, nói như thế nào ta cũng là vãn bối, có lợi đương nhiên không thể quên hiếu kính trưởng bối một phần!
Nhưng Nhạc Minh Huy lại đột nhiên ý nghĩ xoay chuyển, trên mặt lại lộ ra biểu lộ âm tà nói:
- Nghe nói trước đây ít năm Thất Thập Tứ thúc vừa nạp mỹ thiếp, quốc sắc thiên hương, nếu chia xẻ cho tiểu chất chơi đùa, cái gì kia cũng có thể thương lượng!
- Sách, còn có tam mỹ nhân này, khó trách tu vi Thất Thập Tứ thúc chậm chạp, nguyên lai tinh lực toàn bộ lãng phí ở trên bụng nữ nhân!
- Tam nữ này tiểu chất cũng muốn!
Lâm Lạc cùng Nhạc Thường Côn chỉ có gặp mặt một lần, tự nhiên không muốn xen vào việc của người khác, huống hồ vẫn là việc nhà người ta.
Nhưng Nhạc Minh Huy rõ ràng đem chủ ý đánh tới trên người Liễu Bán Yên chúng nữ, cái này để cho hắn không thể không nộ, ít nhất ở trên danh nghĩa Hư Hải Quỳnh là thê tử của hắn, về Liễu Bán Yên thì là hắn đang theo đuổi, đã bị hắn coi thành một thành viên trong hậu cung.
Con dâu nhà mình bị người lôi ra ô nhục, Lâm Lạc là tuyệt đối sẽ không nhẫn.
Hắn giẫm chận tại chỗ mà ra nói:
- Thu hồi lời nói vừa rồi, hơn nữa xin lỗi!
- Ha ha ha, ngươi là ai, dám cùng bản thiếu gia nói như vậy?
Nhạc Minh Huy căn bản không có đem Lâm Lạc để vào mắt, ngược lại hướng Nhạc Thường Côn nhìn sang.
- Thất Thập Tứ thúc, ngươi từ nơi nào tìm được loại hạ nhân chẳng phân biệt được tôn ti này?
Tại Chí Tôn gia, Thần Vương cũng chỉ là hạ nhân mà thôi!
- Không che đậy miệng, đây là khách quý của ta!
Nhạc Thường Côn lạnh lùng nói ra, lực lượng mười phần.
Liễu Bán Yên, Hư Hải Quỳnh, Nguyệt Nguyệt là phân biệt đại biểu cho Tam Đại Chí Tôn, bản thân Liễu Bán Yên hai nữ càng là Cửu Tinh Thần Vương, có những người này đứng ở phía sau hắn, hắn lại có cái gì phải sợ?
- Ha ha ha, đó cũng là hồ bằng cẩu hữu a!
Nhạc Minh Huy không có thu liễm hung hăng càn quấy chút nào, mà tiếp tục hướng về Nhạc Thường Côn ép hỏi nói:
-Thế nào, Thất Thập Tứ thúc, tam mỹ nhân này ngươi có bằng lòng cho hay không? Phải biết rằng đây chính là Khôi Lỗi thụ, muốn phân cho Thất Thập Tứ thúc một phần, tiểu chất cũng rất đau lòng!
- Hừ!
Lâm Lạc dưới chân bắn ra, tật hướng Nhạc Minh Huy vọt tới.
- Chỉ là Tứ Tinh Thần Vương, cũng dám ở trước mặt bản thiếu gia làm càn!
Nhạc Minh Huy tay phải khẽ nâng, muốn ở Lâm Lạc bổ nhào vào cho hắn một kích.
- Xem phân lượng Thất Thập Tứ thúc, bản thiếu gia lưu ngươi một mạng!
XÍU...UU!, Lâm Lạc phát động không gian thuấn di, thân hình lóe lên đã xuất hiện ở trước người Nhạc Minh Huy, tay phải xiết chặt, thiết quyền bỗng nhiên oanh ra.
Nhạc Minh Huy không khỏi biến sắc, hắn không ngờ rằng Lâm Lạc vậy mà nắm giữ Không Gian Pháp Tắc, nhưng nói như thế nào hắn cũng là lục tinh Thần Vương, thực lực bày ở đàng kia! Bởi vậy, hắn không vội đẩy tay phải ra, có mười thành nắm chắc có thể nhẹ nhõm cầm xuống Lâm Lạc.
Nhưng mà đúng lúc này, sắc mặt Nhạc Minh Huy đột nhiên biến đổi!
Động tác của hắn chậm lại!