- Chị dâu, ngươi nên nghe lời ta, gả cho ta làm thiếp, ta định bảo vệ mẫu tử các ngươi bình an.
Chi hệ Triệu Đằng Long nói ra, ánh mắt nhìn quét qua từ đầu xuống hạ thể của Triệu Hiển Phong, ánh mắt tràn ngập sắc dục.
Thê tử của gia chủ là một đại mỹ nhân, năm đó gả cho Triệu gia không ai không thất hồn lạc phách, không nghĩ tới Triệu Hiển Phong chết đi thì bọn họ có cơ hội.
- Hừ, chị dâu, thằng này có năng lực gì chứ, phải gả cũng gả cho ta!
Lại một người nói ra.
Trong phòng khách đám người chi hệ cãi nhau, đang phân xem nữ chủ nhân này sẽ là của ai.
Đại nghĩa loại vật này có đôi khi không đáng một đồng, có đôi khi là báu vật vô giá!
Thân thể Lý Ngọc phát run, nàng đã sớm biết chi hệ dã tâm bừng bừng, nhưng không nghĩ tới trượng phu vừa chết mấy năm thì bọn chúng đã lộ gương mặt dữ tợn, ngay cả con nàng cũng không có cơ hội phát triển.
Tuy bọn chúng luôn miệng nói bảo vệ Lý Ngọc mẫu tử bình an, nhưng nếu như đồng ý thì ai bảo vệ mẫu tử các nàng.
Lý Ngọc không quan tâm chính mình, nhưng làm sao khôn quan tâm con mình?
Ánh mắt đảo qua bảy gương mặt dữ tợn kia, nước mắt giàn giụa, nàng thực sự phải ủy thân cho một trong số đó sao? Vì cái gì ông trời lại tàn nhẫn với nàng như vậy? Nàng rốt cuộc làm sai cái gì?
- Các ngươi không được khi dễ mẫu thân của ta!
Triệu Văn nâng cao lồng ngực gầy yếu đứng chắn trước mặt Lý Ngọc, trong ánh mắt vô cùng kiên định.
- Cút ngay!
Một người đánh ra một chưởng, Triệu Văn lập tức bị đánh bay ra ngoài.
- Văn nhi!
Lý Ngọc kinh hô một tiếng, lại trợn mắt nhìn qua đám người kia.
- Các ngươi còn có chút nhân tính sao?
- Cạc cạc cạc, đó là đồ chơi gì!
Bảy người kia cười rộ lên.
- Chị dâu, kính xin mau mau đưa ra quyết định!
Lý Ngọc trong nội tâm đổ máu, vì con của mình nàng không thể không thỏa hiệp.
- Quyết định chính là bảy các ngươi phải chết!
Âm thanh Lâm Tiêu Dương vang lên, thân hình cũng hiện ra.
- Tiểu tử, ngươi là ai?
Bảy người kia sững sờ một lúc, đều gào lên.
- Ta chỉ là một kẻ lang thang được tiểu Văn thu lưu, nhưng mà ta hiểu có ân tất báo, các ngươi nha, chính là một đám sói khoác da người, đều đáng chết!
Lâm Tiêu Dương hừ lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn qua Triệu Văn thì tươi cười.
- Tiểu Văn, ta thay Triệu gia thanh lý môn hộ, ngươi không phản đối chứ?
- Lâm đại ca, bọn chúng là đại ác nhân, muốn bức mẫu thân!
Triệu Văn cắn môi nói ra.
- Nhưng mà thương thế của Lâm đại ca đã tốt hơn chưa?
- Ăn dược của tiểu Văn đương nhiên tốt!
Lâm Tiêu Dương mỉm cười.
- Tiểu tử, còn muốn làm người nhân nghĩa sao, ngươi còn chưa đủ phân lượng!
Bảy người kia nhao nhao nhìn qua thực lực của Lâm Tiêu Dương, lại mơ hồ cảm giác được đối phương không dễ chọc, mà bọn họ ko muốn vô duyên vô cớ rước thêm cường địch.
Lâm Tiêu Dương điểm ra một ngón tay, phốc, một đoàn huyết hoa nổ tung, lồng ngực của người này bị xuyên thủng, sinh cơ bị xóa đi, căn bản không có cơ hội sống lại.
Trong khoảng thời gian ngắn, toàn trường hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có âm thanh máu tươi của người nọ chảy ra mà thôi.
- Các ngươi không xứng làm người, trước tiên nên học liêm sĩ, đi đầu thai đi.
Lâm Tiêu Dương đánh ra, lực lượng tinh đế bành trướng, tự nhiên một chiêu oanh sát, sáu chưởng đánh ra đã giết toàn bộ.
- Lâm đại ca, ngươi thật là lợi hại!
Hai mắt Triệu Văn sáng len, ánh mắt hưng phấn nhìn qua Lâm Tiêu Dương.
Lâm Tiêu Dương vỗ vỗ vai hắn, nói:
- Chỉ cần Tiểu Văn siêng năng tu luyện, cuối cùng sẽ có một ngày cường đại lên mà thôi.
- Ân!
Triệu Văn xoa bóp nắm đấm, hắn hận mình nhu nhược không thể bảo vệ mẫu thân.
Lâm Tiêu Dương nhìn qua Lý Ngọc, nói:
- Triệu phu nhân, tại hạ có việc cùng ngươi thương lượng!
Hắn nhìn qua Lý Ngọc đề nghị muốn dẫn hai người cùng phi thăng Thần Giới, tuy Thần Giới cũng tràn ngập đấu đá quyền lực, nhưng có Lâm Lạc che gió che mưa, có thể cung cấp nơi an toàn cho mẫu tử bọn họ.
Lý Ngọc tim đập thình thịch, Triệu gia tuy ở đây là vọng tộc, nhưng Triệu Hiển Phong không chết chỉ có tu vi kỳ ảo cảnh mà thôi, đừng nói cách thần cảnh vô cùng lớn, ngay cả ra tinh vực cũng là hi vọng xa vời.
Nếu như có thể trực tiếp tiến vào Thần Giới thì dù là nàng hay Triệu Văn cũng có hoàn cảnh tu luyện tốt nhất.
Nàng nhất định phải vì con mình mà suy nghĩ!
Bởi vậy, nàng lựa chọn trở nên rất đơn giản.
Lâm Lạc giẫm chận tại chỗ đi ra, nói:
- Tiêu Dương, nhân tình xong rồi?
- Ân!
Lâm Tiêu Dương gật gật đầu.
Lâm Lạc thò tay cuốn lấy Lâm Tiêu Dương, Sương Vô Nguyệt cùng với Lý Ngọc mẫu tử vào trong, lại đi vào Tư Không tinh.
Tinh cầu này sớm nhất cũng không gọi là Tư Không tinh, nhưng khi Tư Không gia quật khởi, lớn mạnh lại biến thành Tư Không nhất tộc một nhà độc đại, tại Tư Không tinh thì dòng họ Tư Không có thể hoành hành không sợ.
Trên phố có câu nói như thế này, nếu buổi tối Tư Không tới nhà, trượng phu tốt nhất là ngoan ngoãn đi ra ngoài, đem giường và thê tử dâng lên.
Tư Không nhất tộc bá đạo cùng cường thế có thể thấy rõ.
Lâm Lạc đi vào trong, hàng lâm Tư Không tinh, ánh mắt nhìn quét qua một hướng, lại cất bước đi vào thành chủ Tư Không gia.
Tư Không tộc nhân trải rộng cả Tư Không tinh, mà Tư Không thành chính là khu vực quần cư lớn nhất, cũng là chỗ tộc nhân trực hệ của Tư Không gia ở lại.
Đối với Lâm Tiêu Dương phát động tập sát Tư Không Thiếu chủ là người kế thừa chủ mạch, tên là Tư Không Hạo, nghe nói là Tư Không gia hậu đại dòng chính của Thượng Thiên Thần ở Thần Giới, hơn nữa có huyết mạch phản tổ, thiên tư hơn người, nghe nói được Thượng Thiên Thần dị thường quan tâm.
Bởi vậy người này ngang ngược càn rỡ ai cũng có thể tưởng tượng.
Trong mắt tên thiếu chủ này, mọi thứ trên đời đều là của hắn, hắn muốn thế nào là được cái đó, không cho phép có ai được cải lời.
Vài ngàn năm trước hắn vô tình gặp được Sương Vô Nguyệt, còn có cảm giác khắc cốt ghi tâm, nhưng Sương Vô Nguyệt cũng không muốn khuất phục hắn, làm cho hắn nổi lên hứng thu, cũng không có xuất động cao thủ gia tộc cưỡng bức, hăn một đường truy cầu, chuyện này với hắn mà nói quá mới lạ.
Nhưng việc này còn không kết quả gì, Lâm Tiêu Dương lại giết qua, một đường khiêu chiến, thanh danh hiển hách, mà Sương Vô Nguyệt vừa thấy đã yêu, hai người nhanh chóng kết thành phu thê.
Chuyện này làm cho Tư Không Hạo rất phẫn nộ, rất phẫn nộ!
Hắn không phải yêu thích Sương Vô Nguyệt bao nhiêu nữa, nhưng mà Lâm Tiêu Dương dám đào góc tường của hắn, mà Sương Vô Nguyệt tiện nhân dám phản bội hắn, chuyện này làm mặt mũi của hắn mất hết, nhất định phải lại cho hai người này trả cái giá thật lớn.
Vì vậy hắn tận dụng cao thủ diệt Lạc Nguyệt Giáo, trọng thương Lâm Tiêu Dương cùng Sương Vô Nguyệt, cũng muốn đuổi tận giết tuyệt hai người.
Hiện tại, chắc hẳn hai người này đã chết a?
Tư Không Hạo đang chơi một mỹ nhân, đây là kiều thê thúc phụ của ngươi, nhưng đã bị hắn vừa ý thì còn dám không mở chân ra sao? Nhớ tới mỹ mạo của Sương Vô Nguyệt, hắn có chút không đáng tiếc, dù sao người đẹp như vậy hắn không thấy nhiều.