Lâm Lạc hừ lạnh một tiếng, hai đấm căn bản không có một tia dừng lại, y nguyên hoàn toàn áp chế Tân Vệ hai nhà, chiến ý phóng lên trời, như là một đạo Nộ Long ở đỉnh đầu của hắn xoay quanh.
- Lâm Lạc, ngươi thật quá mức!
Đinh Đại Dung nũng nịu nói.
Rõ ràng coi lời của nàng trở thành gió bên tai, thật sự quá ghê tởm! Thằng này, thật là làm cho người ghi hận!
- Người không phạm ta, ta không phạm người!
Lâm Lạc rốt cục mở miệng.
- Bất quá, phạm đến trên đầu của ta, ta cũng không quan tâm máu chảy thành sông!
- Trong Phi Vũ thành, há có thể cho phép ngươi làm ẩu!
Đinh Đại Dung nghiêm nghị nói ra.
Lâm Lạc hừ lạnh một tiếng:
- Những lời này, ngươi sớm nên nói với người của hai nhà này!
- Nhanh chóng dừng tay, đợi ta bẩm báo Phi Vũ thiên sương đại nhân, nàng nhất định sẽ trả ngươi một cái công đạo!
- Không cần làm phiền vị đại nhân kia, thiếu nợ của ta, tự ta đến đòi lại!
Lỗ đen của Lâm Lạc đã đạt đến cực hạn, mỗi một quyền đều làm Tân Vệ hai nhà liều mạng mới có thể miễn cưỡng chèo chống.
Đinh Đại Dung tức giận đến thân thể mềm mại phát run, nàng không phải quan tâm Tân Vệ hai nhà chết sống, mà là loại thái độ này của Lâm Lạc đối với nàng!
- Đều ra tay, tách bọn hắn ra cho ta!
Đinh Đại Dung đem cổ lửa giận này phát đến trên người ngũ đại gia tộc khác.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, lại không ai ra tay!
Chuyện cười, chiến lực của Lâm Lạc có thể so với Phi Vũ thiên sương! Nếu như là bản thân Phi Vũ thiên sương hạ lệnh, bọn hắn có lẽ sẽ ở dưới uy áp kiên trì lên, nhưng Đinh Đại Dung bất quá là người phát ngôn của Triệu Uyển Bạch, mọi người chỉ có thể làm như không nghe thấy rồi!
Không lên, cuối cùng cũng chỉ là bị Triệu Uyển Bạch mắng một trận, nhưng nhảy lên, cái kia chính là đắc tội một người có được chiến lực của Thượng Thiên thần, đơn giản như vậy ai sẽ không tính toán?
Đinh Đại Dung càng thêm tức giận, nàng quay đầu lại nhìn về phía phu xe cùng thị nữ kia:
- Các ngươi ra tay!
- Phu nhân.
Xa phu cùng thị nữ đều là sắc mặt khó coi, tuy không dám đối cứng Đinh Đại Dung, thế nhưng mà dưới chân lại phảng phất đóng đinh, không chút sứt mẻ! Bọn hắn đều có đại sợ hãi, trước kia còn đã từng xem thường Lâm Lạc, hồ đồ không có coi hắn thành chuyện to tát gì, nhưng bây giờ đối phương lại nghiễm nhiên trở thành tồn tại có thể một chưởng chụp chết sự hiện hữu của bọn hắn, tương phản như vậy cũng quá lớn đi!
- Các ngươi không dám lên, ta lên!
Đinh Đại Dung hờn dỗi, thả người hướng về Lâm Lạc bay nhào mà đi.
Lúc này, tất cả mọi người bị sợ rồi!
Trước kia bọn hắn không ra tay không sao, sau đó nhiều nhất là bị trách phạt.
Nhưng nếu Đinh Đại Dung xảy ra chuyện gì, vậy đồng dạng là đắc tội chết với Triệu Uyển Bạch ah!
- Hừ, nhiều chuyện!
Lâm Lạc duỗi tay phải ra nhấn một cái, Đinh Đại Dung lập tức bị trấn áp trở về mặt đất, xa xa rời đi chiến trường.
Lúc này mọi người mới nhẹ nhàng thở ra, biết rõ Lâm Lạc cuồng thì cuồng, nhưng còn không có nổi điên, nếu không thật muốn bị thương, thậm chí giết chết Đinh Đại Dung, vậy Lôi Đình Chi Nộ của Triệu Uyển Bạch cũng không ai có thể thừa nhận!
Trong mắt Tân Bằng hiện lên một đạo tàn khốc, đột nhiên thân hình lóe lên, đã xuất hiện ở sau lưng Đinh Đại Dung, tay phải thò ra, một kích liền cầm Đinh Đại Dung xuống, giữ ở cổ của đối phương.
Đột nhiên xuất hiện biến hóa để cho mỗi người đều là bất ngờ, ngay cả xa phu cùng thị nữ càng là sắc mặt trắng bệch, nhao nhao quát mắng:
- Tân Bằng, nhanh thả phu nhân ra!
- Buông ra? Có thể!
Trong mắt Tân Bằng chớp động lên điên cuồng.
- Các ngươi đều ra tay tiêu diệt người này cho ta, ta sẽ buông ra nàng! Nếu không, ta sẽ chết, các ngươi cũng đừng nghĩ đi qua!
Tên điên! Điên rồi!
Tất cả mọi người kinh hoàng, nếu Đinh Đại Dung thực phải chết ở chỗ này, bọn hắn ai cũng đừng nghĩ trốn tránh trách nhiệm! Thế nhưng mà hướng Lâm Lạc ra tay... tất cả mọi người là trong nội tâm hoảng sợ, hướng tên sát tinh này ra tay lại có thể tốt hơn chỗ nào?
- Chỉ biết thêm phiền!
Lâm Lạc hừ lạnh một tiếng, thân hình chớp động, hướng về Tân Bằng đánh tới.
- Đừng tới đây, tới nữa ta sẽ giết nàng!
Tân Bằng quát to, hắn dù sao là bất cứ giá nào rồi, chỉ cần tránh được một kiếp hôm nay, hắn lập tức cao chạy xa bay, xa xa rời khỏi Phi Vũ thành, thậm chí Liệt Hỏa Thần Quốc.
- Giết liền giết, nàng cũng không phải là gì của ta!
Lâm Lạc thuận miệng nói ra, ngữ khí không hề có một tia quan tâm chi ý.
- Lâm Lạc, ngươi tên hỗn đản này!
Nếu không phải bị Tân Bằng nắm bắt chỗ hiểm, lúc này nàng nhất định là xông lại cắn hắn rồi.
Tân Bằng sững sờ, Đinh Đại Dung đã là một cây cỏ cứu mạng cuối cùng của hắn, cho dù hắn chết cũng phải kéo nàng đệm lưng! Tin tưởng ngày sau Triệu Uyển Bạch chắc chắn động Lôi Đình Chi Nộ, vô luận là Lâm Lạc thêu dệt chuyện, hay là những người khác khoanh tay đứng nhìn, đều không có quả ngon để ăn!
Nếu có nhiều người chôn cùng như vậy, hắn bị chết coi như là đáng giá!
Trong mắt của hắn toát ra điên cuồng chi sắc mãnh liệt, năm ngón tay xiết chặt, siết về cái cổ trắng ngọc của Đinh Đại Dung, dùng lực lượng của hắn, có thể lập tức để cho Đinh Đại Dung hương tiêu ngọc vẫn!
- Hừ!
Lâm Lạc hừ nhẹ một tiếng, thần thức hóa mũi tên, hướng về Tân Bằng đâm xuyên mà đi.
Trong tay Tân Bằng lập tức dừng lại, mà Lâm Lạc đã dùng không gian thuấn di đến sau lưng, một quyền oanh lên hậu tâm của hắn. Hắn còn muốn dùng sức, nhưng lại như thế nào cũng sử dụng không ra nửa điểm khí lực, sau đó ý thức mơ hồ, lập tức hóa thành một mảnh tro bụi!
- Lâm Lạc, ngươi cái hỗn đản chết tiệt này!
Đinh Đại Dung không hề có cảm kích chi ý, như là một con mèo hoang nổi giận muốn bắt chết hắn.
- Ta không thể không thừa nhận, tuyệt không thích phương thức cảm kích của ngươi!
Lâm Lạc thở dài.
- Quỷ mới cảm kích ngươi!
Đinh Đại Dung đanh đá kêu lên.
- Trước yên tĩnh mà đợi ở một bên, đừng thêm phiền cho ta!
Lâm Lạc tiện tay thu Đinh Đại Dung vào Dưỡng Tâm hũ, thân thể lại tự động hấp thu năng lượng rời rạc mà Tân Bằng mới chết phóng xuất ra, ánh mắt tràn ngập sát ý quét về phía những người còn lại của Vệ, Tân hai nhà.
Bị ánh mắt của hắn đảo qua, tất cả mọi người ai cũng trong nội tâm lo sợ, có một loại đại sợ hãi khó nói lên lời.
- Đều lên đường đi!
Thân hình Lâm Lạc lại động, sát phạt tái khởi.
Khốn thú chi đấu có thể kiên trì bao lâu, Lâm Lạc càng đánh càng hăng, bành bành bành, liên tục mấy trăm lần oanh kích, trận pháp phòng ngự của Vệ gia tuyên cáo nghiền nát, hắn không chút lưu tình mà giết giết giết, thần huyết vẩy ra, chỉ chết không thương!
Tâm linh của hắn đã bị lệ khí tràn ngập, không giết sạch những người đáng ghét kia, hắn tuyệt không có khả năng thu tay lại.
Tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên, nguyên một đám Trung Nguyên Thần ngã xuống, thật giống như võ giả Hậu Thiên của hạ giới, bị chết một cái gọn gàn sạch sẽ, tuyệt không đáng giá, làm mọi người chung quanh ai cũng câm như hến, ngay cả thân thể cũng nhẹ nhàng run rẩy.