Hoành Tảo Hoang Vũ

Chương 1119: Báo thù lửa giận (1)

- Hừ, vẫn còn si tâm vọng tưởng sao?

Lâm Lạc bay vút tới, lại là một quyền oanh xuống.

Đỗ Vô Bệnh vội vàng nâng chưởng đón chào, tay trái đã lần nữa dài ra, song chưởng oanh tới, một mảnh thạch tầng màu đen tuôn ra, ngăn ở trước mặt Lâm Lạc.

Loảng xoảng!

Nắm đấm của Lâm Lạc rơi xuống, thạch tầng lập tức nghiền nát, căn bản không có phát ra tác dụng ngăn cản mảy may.

- Ah…

Đỗ Vô Bệnh lại phát ra tiếng kêu thảm thiết, nắm tay phải của Lâm Lạc trực tiếp oanh tiến vào lồng ngực của hắn, nắm đấm ở phía sau lưng của hắn xuyên ra, dính đầy thần huyết

PHỐC, Lâm Lạc rút nắm đấm về, ánh mắt lành lạnh đến đáng sợ:

- Ngươi không có bị chết dễ dàng như vậy!

Bành!

Lâm Lạc lại là một quyền oanh rơi, một bên đầu của Đỗ Vô Bệnh bị nện đến óc và máu tươi cùng bay, trắng trắng hồng hồng một mảnh.

Yên Diệt pháp tắc! Nhất định là Yên Diệt pháp tắc!

Nếu không, cho dù thực lực của hắn cùng Lâm Lạc kém rất xa, vậy phòng ngự cũng chỉ có thể bị đánh tan, mà không phải trực tiếp biến mất như vừa rồi! Phảng phất cùng Thổ hệ pháp tắc đã mất đi cảm ứng, rốt cuộc không cách nào vận dụng!

Nhưng Yên Diệt pháp tắc không phải chỉ có Thần Vương mới có thể điều khiển sao?

Công kích cường đại nhất của Thần giới là pháp tắc, mà Thần Vương sở dĩ có thể đứng ngạo nghễ đỉnh của thế giới, là vì hắn nắm giữ pháp tắc chí cao có thể chôn vùi hết thảy! Không có pháp tắc có thể thuyên chuyển, như vậy dù cho Thượng Thiên thần thì như thế nào, nhiều nhất là Ngụy Thần hơi cường đại mà thôi!

Vì cái gì! Vì cái gì Lâm Lạc có thể có Yên Diệt pháp tắc! Chỉ là hắn có được Chủ Thần Khí cũng khó có khả năng như thế a, nếu như nói đây là Tử Đỉnh chi uy, Đỗ Vô Bệnh còn có thể miễn cưỡng tiếp nhận, nhưng rõ ràng là Lâm Lạc dùng đến, vậy thì để cho hắn tuyệt đối khó có thể lý giải!

Nhưng Lâm Lạc lại há quan tâm đối phương có thể tiếp nhận hay không, bành, hắn lại là một quyền oanh rơi, ngực của Đỗ Vô Bệnh lập tức huyết hoa văng khắp nơi, lồng ngực cứ thế mà bị đánh bay, 24 cây xương sườn gãy đi 17 căn, cốt tủy tràn đầy.

So với thần huyết, thần tủy càng thêm trân quý, đầu của Đỗ Vô Bệnh còn không có sinh ra, chỉ có thể dùng thần thức phát ra tiếng hô phẫn nộ, hướng về Lâm Lạc gào thét như sấm.

- Kêu to lên, đây cũng là một chuyện duy nhất mà ngươi có thể làm!

Lâm Lạc lãnh khốc tuyệt nhiên nói, hắn cũng không thích tra tấn người, cho rằng người chết tội tiêu, một quyền đuổi giết địch nhân có thể câu tiêu tội ác.

Nhưng Thạch Nguyệt Nha là nữ nhân tinh khiết như vậy, lại bởi vì phải cứu hắn mà vẫn lạc, Lâm Lạc thống hận chính mình nhỏ yếu, đồng thời cũng đối với Đỗ Vô Bệnh chán ghét tới cực điểm, vô cùng đơn giản một quyền đuổi giết hắn hoàn toàn không thể phát tiết phẫn nộ trong lòng.

Bành! Bành! Bành!

Từng quyền oanh xuống, toàn thân Đỗ Vô Bệnh, mỗi một cục xương đều bị gõ tán từng cái, tốc độ thân thể khép lại hoàn toàn theo không kịp bị phá hư, sắc mặt của hắn càng phát ra tái nhợt, trong ánh mắt lộ ra vô cùng sợ hãi, toàn tâm đau đớn để cho hắn cảm nhận được tử vong.

Lại tiếp tục như vậy, hắn sẽ chết!

Nghiêm khắc mà nói, chết chỉ là thân hình của Đỗ Vô Bệnh, bản thể Đỗ Bác Viễn sẽ không chịu ảnh hưởng chút nào, nhưng đặc điểm của Phân Hồn thú là chỉ có phân ra hồn phách mới có thể tiếp tục phân liệt, đạt tới tám biến cực hạn!

Nói cách khác, nếu như Đỗ Vô Bệnh chết ở chỗ này, như vậy Đỗ Bác Viễn là vĩnh viễn mất đi năng lực phân hồn chiếm cứ thân thể mới!

Nguyên bản hắn tối đa có thể có được tám thân thể, tám tánh mạng, còn đồng thời dùng tám thân thể độc lập tu luyện tám hệ pháp tắc, nhưng chỉ cần thân thể của Đỗ Vô Bệnh chết, như vậy hết thảy liền im bặt mà dừng!

Tuy Đỗ Bác Viễn là Trung Nguyên Thần, nhưng vẻn vẹn chỉ là như thế mà thôi, tuy Thượng Thiên thần ở Thần giới không nhiều lắm, nhưng Trung Nguyên Thần tuyệt đối không ít!

- Không, đừng giết ta!

Đỗ Vô Bệnh dùng miệng vừa mới sinh nói ra, tuy hắn chán ghét hướng người cúi đầu, nhưng giờ phút này lại không thể không làm, bởi vì tánh mạng của hắn có thể quan hệ lấy bảy cái nhân mạng ah.

- Khả năng sao?

Lâm Lạc cười lạnh, lại là một quyền oanh xuống, ở bên trong một mảnh thần huyết vẩy ra, mặt của Đỗ Vô Bệnh lại lần nữa hóa thành một mảnh bùn toái, nhưng hắn cũng không có sử dụng pháp tắc chi lực bóp chết thần hồn của Đỗ Vô Bệnh, để cho Đỗ Vô Bệnh có thể kéo dài hơi tàn.

- Buông tha ta, bản tọa cam đoan vĩnh viễn không tìm ngươi gây chuyện!

Đỗ Vô Bệnh chỉ có thể dùng thần thức truyền ra thanh âm.

- Không tìm ta gây phiền toái?

Lâm Lạc cười lạnh.

- Có sự tình dễ dàng như vậy sao? Hiện tại ta trước diệt một cái phân thân của ngươi, đợi đến ngày nào đó ta tiến vào Trung Nguyên Thần, là thời điểm bản thể của ngươi chết!

- Ngươi dám…

Thần thức của Đỗ Vô Bệnh rít nói, hắn hoàn toàn không thể thừa nhận cái giá lớn khi mất đi phân thân này, nếu như phân thân này đã phân liệt hồn phách mới, như vậy chết mất thì chết mất, tám mất một, hắn khẽ cắn môi cũng nhận biết!

Nhưng mấu chốt là hắn muốn chiếm cứ thân thể của Lâm Lạc, tự nhiên không có khả năng phân hồn đi chiếm cứ người khác, cái này vừa chết, sẽ chặt đứt đường lui của hắn.

- Ngươi dám giết ta, liền thừa nhận bản tọa báo thù lửa giận! Bản tọa thề, mặc kệ ngươi chạy trốn tới chân trời góc biển, nhất định sẽ tìm được ngươi, đem ngươi băm thành thịt nát! Không chỉ là ngươi, kể cả tất cả mọi người bên cạnh ngươi, bản tọa cũng sẽ cho bọn hắn sống không bằng chết!

- Ngươi miệng thúi quá, chỉ cần kêu thảm thiết, không cần nói chuyện!

Hai đấm của Lâm Lạc huy động liên tục, không ngừng nện ở trên người Đỗ Vô Bệnh, oanh hắn hoàn toàn thành thịt nát, để cho Đỗ Vô Bệnh căn bản không thể thừa nhận đau nhức, chỉ có thể kêu rên thảm thiết, rốt cuộc nói không nên lời nửa câu uy hiếp hoặc là cầu xin tha thứ.

Chỉ có cừu nhân kêu thảm thiết mới có thể tê liệt tâm linh đau thương của Lâm Lạc lúc này, hắn càng không ngừng ra quyền, thẳng đến thật lâu thật lâu không có lại nghe được thần thức của Đỗ Vô Bệnh kêu thảm thiết, lúc này mới ý thức tới đối phương đã triệt để tử vong!

Xoạt!

Trong nháy mắt, nguyên bản lực lượng mênh mông tràn đầy trong cơ thể hắn cũng như thuỷ triều rút xuống, Sơ Vị Thần Nhị trọng thiên, nhất trọng thiên... Hư Thần tam trọng thiên!

Cảnh giới của hắn lui trở về trạng thái nguyên bản.

Không có bởi vì mất đi lực lượng cường đại mà sa sút, Lâm Lạc có một loại mỏi mệt muốn nhắm mắt lại ngủ dài, nhưng nghĩ đến Đỗ Vô Bệnh nếu là một phân hồn của Đỗ Bác Viễn, cả hai tầm đó tất nhiên có liên hệ kỳ diệu, có lẽ khoảng cách quá xa không cách nào trực tiếp câu thông, nhưng một cái phân hồn tử vong tất nhiên sẽ để cho chủ thể cảm ứng được!

Từ Thượng Nguyên Thành đến nơi đây mặc dù có ức vạn dặm xa, nhưng có Truyền Tống Trận tồn tại, cái này căn bản không cần thời gian quá dài!

Lâm Lạc mãnh liệt đề tỉnh tinh thần, hắn còn có người phải quan tâm, tuyệt không có thể ở chỗ này chán chường không phấn chấn!