Hoàng Tử Lạnh Lùng Và Cô Nhóc Lanh Chanh

Chương 89

-Này, cô mau ăn đi rồi còn uống thuốc. Ôm mãi con Pippi thì tới bao giờ mới ăn?

-Ừ, biết rồi! Từ từ ăn!

-Ăn mau đi! Không tôi mang Pippi về nhà, lúc đó đừng có khóc

-Biết rồi, tôi ăn đây. Đừng có thúc nữa!

Nó nói với giọng gắt gỏng. Mặc dù đau, nhưng bắt đầu từ hôm nay, nó sẽ tách hắn ra khỏi nó. Sẽ làm cho hắn tránh xa nó, để cho hắn không đau đớn khi mọi thứ kết thúc.

Ăn hết phần cháo và uống thuốc mà không để cho hắn có cơ hội nhắc nhở nữa. Nó lại tiếp tục cáu gắt với hắn

-Khát nước quá, mua cho tôi chai nước đi, anh ngồi đó làm gì?

-Ừ, đi mua đây, cô sắp lên chức bà hoàng rồi đấy!

Đợi hắn đi khuất, nó lôi điện thoại ra và gọi cho Quân, nó biết rằng nó thật ích kỉ khi nó chỉ tìm đến Quân những khi nó buồn, nhưng bây giờ chỉ có Quân, Quân là người duy nhất mới có thể giúp nó

-Quân ơi, Quân có thể về Việt Nam một chuyến không? Nhi cần Quân giúp!

-Nhi gặp chuyện gì à?

-Ừ, Quân có thể về trong ngày mai không?

-Được rồi, Quân sẽ sắp xếp về sớm nhất có thể!

-Ừ, cảm ơn Quân. Nhi cúp máy đây

Cúp máy, cố gắng kìm nén để không bật khóc. Mặc dù vậy nhưng một giọt nước mắt vẫn rơi xuống, thật sự thì nghĩ tới chuyện phải xa hắn, nó đau lắm. Nó hận ông trời, tại sao sinh ra con người lại còn bắt họ phải lựa chọn cho cuộc sống của mình chứ? Và bây giờ nó đã và đang hối hận vì lựa chọn của mình đến khi muốn thay đổi thì mọi thứ dường như đã muộn rồi

Đưa chai nước cho nó, hắn lại quan tâm, sờ tay lên trán nó để chắc rằng nó không bị sốt. Nhắm mắt hất tay hắn ra, nó gắt

-Tôi đã khỏi rồi, tôi không phải là con nít! Không cần anh phải chăm lo từng chút như vậy!

-Hôm nay cô bị gì vậy? Tôi quan tâm mà lại không muốn sao?

-Ừ! Tôi không thích như vậy! Tôi không cần anh quan tâm thái quá như đứa con nít đâu!

-Thôi được, tôi sẽ ngồi đây, có cần gì thì cứ gọi!

Nhìn hắn như vậy, nó cảm thấy khó chịu. Sao hắn lại chịu đựng mà không giận chứ? Nếu cứ như thế này thì việc đẩy xa hắn sẽ thêm khó khăn mà thôi. Như vậy chỉ còn một cách thôi: Cho hắn thấy rằng nó phản bội hắn!

Cả ngày hôm đó, nó chỉ nói chuyện với Mi, Lam và chơi cùng con Pippi, nó chẳng lên tiếng với hắn nếu như không cần thiết.

Sau khi nói với ông bác sĩ rằng nó sẽ trở lại để phẫu thuật, cuối cùng ông ấy cũng cho nó xuất viện.

***

Quan is Calling

-Alo

-Quân về rồi đây, Quân đang đợi trước cổng, Nhi mau ra đi!

Bỏ điện thoại xuống giường, nó mặc chiếc áo khoát vào rồi đi ra chỗ Quân, nó không muốn đi chút nào nhưng giờ chỉ có cách này thôi.

-Cô đi đâu vậy?

Ngồi trong phòng khách, thấy nó mở cửa định đi đâu đó, hắn vội hỏi. Nó không quay đầu lại, chỉ cố gắng làm giọng khó chịu

-Tôi đi với Lam

Nó vội bước đi thật nhanh, để lại hắn một sự hụt hẫng. Tiếng cãi vã nhau ngày trước chẳng còn nữa, ngôi nhà nay trở lại với vẻ vắng lặng và cô đơn như vốn dĩ của nó, hắn nhận thấy từ lúc xuất viện đến giờ, thái độ của nó đối với hắn dường như thay đổi hoàn toàn, lạnh nhạt và cáu gắt. Khi nó trở về hắn sẽ hỏi cho rõ mọi chuyện.

***

-Quân chờ có lâu không?

Nó đi đến chỗ Quân với vẻ mặt không còn chút sức sống. Nhưng Quân thì vẫn vậy, Quân vẫn nhìn nó cười ấm áp. Khẽ lắc đầu, Quân lại quan tâm đến nó

-Không, Quân vừa tới thôi, Nhi có chuyện gì buồn sao?

-Quân có thể đưa Nhi đến nơi nào đó làm cho mình cảm thấy thoải mái không?

Gật đầu, không chần chừ. Quân vặn khóa và ngồi lên xe. Nó ôm lấy ôm, lần đầu tiên nó làm như vậy. Nhưng mọi thứ đối với nó bây giờ hầu như đã vỡ vụn tất cả. Nó cần một nơi để tựa vào. Nhưng bây giờ hắn không thể làm chỗ dựa cho nó được, chỉ có Quân

Khá bất ngờ, nhưng sau đó thì Quân cảm nhận được từng giọt nước nóng hổi đang thấm vào áo cậu. Phải, nó đang khóc, không biết nó khóc vì điều gì nhưng những giọt nước mắt của nó như đang thấm vào người Quân và truyền nỗi đau đó sang cả Quân. Quân đang đau lắm

Quân đưa nó đến một cây cầu, trời đêm tĩnh mịch, ánh đèn đường làm cho mọi thứ thêm lung linh. Ở đây có vẻ vắng, chỉ có một vài người qua lại trên cầu và một vài người yêu nhau đến đây. Đúng như ý nó muốn, ở đây thanh tĩnh và gió nhẹ nó giúp cho tinh thần người ta cảm thấy ổn định hơn.

Ngồi trên thành cầu ngắm nhìn hồi lâu lúc này nó mới chịu lên tiếng

-Quân hãy nhắn tin cho Phong và kêu anh ta đến đây đi!

Khá ngạc nhiên, nhưng Quân vẫn làm theo lời nó. Chờ Quân nhắn xong, nó lại nói tiếp.

-Quân có thể giúp Nhi một chuyện không?

-Chuyện gì cũng được! Nhi nói đi

-Hãy cùng Nhi đóng một vở kịch!

-Kịch? Là sao? Quân không hiểu

-Chúng ta…… sẽ…… giả làm tình nhân!

Quân sửng sốt trước câu nói ngắt quãng khó khăn của nó, rõ ràng mọi chuyện ở đây có vẻ phức tạp hơn Quân nghĩ, điều gì đó làm nó phải lựa chọn như vậy mặc dù rất đau, ngập ngừng một chút, Quân lại nói

-Tại sao?

-Để cho Phong quên Nhi!

-Tại sao?

-Vì……. Nhi không yêu anh ta nữa!

-Tại sao?

-Quân đừng hỏi nữa! Đừng hỏi tại sao nữa, Quân có thể giúp Nhi không?

Quân dường như không thể nhịn được nữa, nhìn nó gắt lên

-Nhi không thấy mình ích kỷ sao? Lúc cần thì Nhi lại tìm đến Quân. Nhi đã chọn Phong , chưa được bao lâu lại muốn từ bỏ, Nhi thích đùa giỡn với tình cảm của người khác như vậy sao? Nhưng tại sao lại nhờ đến Quân chứ? Không yêu thì hãy nói thẳng với Phong đi! Nhi biết không, nếu là chuyện khác thì Quân sẽ giúp, còn chuyện này thì không!

Nước mắt mặt đắng rơi xuống trên gương mặt nó, nhìn Quân với anh mắt đầy đau khổ, nó lại van lơi

-Tại sao Quân lại không muốn giúp Nhi? Chỉ một lần cuối cùng, không được sao?

-Không! Vì Nhi không thành thật, lí do không phải Nhi không yêu cậu ta nữa. Hãy nói thật lí do và Quân sẽ chấp nhận!

-Được thôi, bệnh tim giai đoạn 3

-Sao?

Quân sửng sốt, cậu không thể bình thản trước việc này được vì tim cậu đang bị dằn xé bởi câu nói đó. Bệnh tim giai đoạn 3 rồi sao? Quân khó khăn buông tay để nó được hạnh phúc, cuối cùng kết cuộc mọi thứ lại tan vỡ. Quân im lặng, nỗi đau đang lớn lên một cách nhanh chóng trong cậu, Quân đang cố đấu tranh với chính mình, để cậu không phải khóc vì Quân là con trai.

-Xin… lỗi Quân… nhiều lắm!

Chợt nghe tiếng xe chạy tới, bóng hắn lấp ló. Nó kìm nén mọi nỗi đau và làm một điều không tưởng. Nó hôn Quân! Một giọt nước mắt lại lăn dài

Chỉ trong tíc tắc, nó buông Quân ra, nhanh tay gạt đi giọt lệ nơi khóe mắt và cười tươi, nói nhỏ với Quân một câu

-Vậy nhé, chúng ta sẽ diễn vở kịch này, không lâu đâu!

Rồi thúc Quân rời khỏi chốn này. Trước khi đi, nó vẫn liếc nhìn xem biểu hiện của hắn, nhưng mọi thứ nó thấy được là, hắn đang đứng chết lặng trong bóng tối. Một nỗi đau lớn cho cả 3 người…..