Hoàng Tử Lạnh Lùng Và Cô Nhóc Lanh Chanh

Chương 79

-Anh vừa đi đâu về hả?

Vừa tới trước cửa, nó đã thấy hắn đang đứng bấm mật khẩu mở cửa

Nghe giọng nói, ngừng lại vài giây rồi quay qua nó, tuông ra một câu với vẻ bất cần không ăn nhập

-Hóa ra cô không đi với tôi là vì dành thời gian đi với cậu ta sao?

-Tôi đi với Quân thì có sao? Chẳng qua là vì tôi đã có hẹn trước với Quân rồi nên mới không đi với anh được!

-Hẹn gì? Hẹn đi chơi hay hẹn đi ôm ấp?

Im lặng một chút, thì ra hắn đã thấy nó ôm Quân. Mọi chuyện lúc nào cũng phiền phức cả, nó cảm thấy mệt, mệt vì chuyện này, mệt vì hắn cứ như vậy. Khó chịu! Nhưng có gì đó nó cảm thấy muốn thanh minh cho chính mình, nó không muốn hắn hiểu lầm.

-Thật ra tôi với Quân chỉ đi chơi để nói rõ mọi chuyện thôi!

-Chuyện gì? Chuyện tình yêu?.... Nhưng dù sao thì tôi chẳng quan tâm

Cánh cửa mở ra, hắn bước thẳng, cảm thấy tức giận khi hắn luôn suy diễn mọi chuyện khi những gì hắn thấy. Phải! Nó đã xác định được vị trí của Quân trong tim nó và một điều nữa, nó cũng đã xác định được vị trí của hắn

Chạy đến chắn trước mặt hắn

-Rốt cuộc thì anh chỉ suy diễn mọi chuyện theo ý mình thôi. Anh có nghe tôi nói không chứ? Không quan tâm sao? Cho dù anh không muốn nghe nhưng tôi vẫn sẽ nói!............. Tôi đi với Quân là vì….

-Vì cô yêu cậu ta phải không? Vậy thì đi với cậu ta đi! Biến đi là tốt nhất! Hợp đồng cũng chấm dứt rồi đấy!

Rồi hắn lại nhích qua và bước tiếp. Bây giờ nó đã hiểu cảm giác bị tổn thương là như thế nào. Thật sự những lời nói đó làm tim nó đau lắm, đau hơn cả lúc bệnh phát tác nữa. Trời không mây nhưng mưa lại rơi, mưa rơi chính lúc này, tự hỏi tại sao mưa chỉ rơi khi người ta buồn thôi chứ!

Nó đứng im, mặc cho mưa xối vào mặt. Hắn bỗng đi chậm lại, nó đang đứng ngoài mưa, nó sẽ bị cảm lạnh mất! Nhưng hắn phải dứt thôi, chân tiếp tục bước!

Chợt nước mắt lăn dài trên má, nó chưa từng nói yêu người khác, điều này đối với nó rất khó nói, thật sự rất khó. Chấm dứt, chấm dứt thôi! Tay nắm thật chặt nó quay lại dồn hết sức hét

-ĐỒ CHẾT TIỆT! TÔI ĐI VỚI QUÂN LÀ ĐỂ NÓI RÕ VỚI CẬU ẤY! VÌ TÔI VỚI CẬU ẤY LÀ BẠN VÀ VÌ……… người tôi yêu là anh!!

Giọng nó nhỏ dần, nó không biết hắn có nghe hay không nhưng nó đã nói rồi, nó sẽ không phải hối hận về sau nữa. Hắn dừng lại vài giây như để chắc rằng mình không nghe nhầm. Rồi hắn quay lại tiến thật chậm đến chỗ nó

-Vừa nói gì vậy?

-Tôi không nói lại lần thứ hai đâu đồ đáng ghét!

-Yêu tôi thật sao?

Gật nhẹ rồi nó cúi hẳn đầu xuống đất, thật sự nó rất ngượng khi phải nói những lời đó, tại sao nó lại phải ngỏ lời trước chứ? À không! Hắn mới là kẻ ngỏ lời trước, xem như đây là nó trả lời!!

Khẽ cười một cái, hắn ôm lấy nó, cúi xuống nói nhỏ

-Heo ngốc cũng biết yêu nữa sao? Nhưng dù sao thì đã nói rồi nhé! Từ nay cô là của tôi rồi đấy!

-Anh………… không thấy lạnh sao?

Tự dưng nghe nó nói một câu không ăn nhập, hắn cũng hơi bị hố. Nhưng nhận ra rằng bây giờ đang đứng dưới mưa. Nắm tay nó lôi một mạch vào nhà.

Thấy nó với hắn đi vào, hai tên Long và Duy từ cửa nhảy lên trên ghế như đang xem tivi. Đợi hắn với nó lên phòng, hai tên lập tức lôi điện thoại ra gọi hai số khác nhau nhưng lại cùng một chủ đề.

-Alo Mi hả, vừa có một chuyện tình lạm li bi đát lắm………… bla….. bla…..bla

-Lam đang làm gì vậy? Vừa xảy ra một sự kiện vĩ đại…… bô lô…… ba la……..

Trước cửa phòng nó

-Mau đi tắm đi, nhớ sấy tóc cho khô đấy! Không lại bị cảm thì tôi không lo đâu

Không thể tin được, mới vì một câu thôi mà bây giờ thái độ của hắn đã thay đối 180 độ như vậy rồi. Không ngờ mới một câu thôi mà hắn lại quan tâm nó đến độ như vậy!

-Ờ…….

Trả lời ngắn gọn, nó vội chạy vào trong thay bộ quần áo ướt ra. Mới dầm mưa một chút mà nó đã cảm thấy chóng mặt rồi. Sấy khô tóc, chợt! Một bong đèn 120V hiện lên trên đầu nó kèm theo một nụ cười đầy ẩn ý, miệng lẩm bẩm

-Có cơ hội trả thù rồi! Haha

Vội mở cửa phòng, hí hửng. Nó tung tăng xuống ngồi xem tivi. Hắn đã ngồi sẵn ở đó!

Chạy đến chỗ……. kế bên Long (tức là hắn ngồi đầu ghế và nó ngồi cuối ghế). Thật ra thì nó vẫn chưa đủ can đảm để cho mọi người biết và đặc biệt là ba mẹ nó nữa. Họ mà biết thì chắc thời kì sống của nó sẽ được rút ngắn.

-E hèm, mày đang làm kì đà cản mũi đấy Duy ạ

Tên Long quay qua nói với tên Duy rồi cả hai lại dung dăng dung dẻ nắm tay nhau đi chỗ khác. Nó vẫn còn ngây thơ lắm nên chẳng hiểu hai tên kia nói gì. Nhưng hắn thì lại hiểu, hai tên kia đã rình mò gì rồi nên mới như vậy. Nhếch môi cười một cái rồi hắn lại quay qua chỗ nó hỏi một giọng rất chi là thân mật

-Bảo Nhi à, cô đã ăn tối chưa vậy?

-Ăn tối í hả? Chưa ăn gì hết, bụng tôi đang đói meo rồi này!

Ngây thơ trả lời câu hỏi của hắn mà không nhận thấy sự khác lạ. Chợt hắn quay qua Long, Duy nói bằng giọng tỉnh bơ

-Này! Tụi bây xuống nấu ăn đi!!

-Gì? Sao mày không kêu Nhi ấy! Bình thường là cô ta làm mà!

-Mỗi lúc mỗi khác, hôm nay tao thích nhờ tụi bây được không? Cũng như tụi bây ở nhờ nhà của tao ấy!!

Duy, Long hiểu ý trong câu nói của hắn, biết rằng mình đã đắc tội nên đành ngậm ngùi xuống nấu ăn. Thật ra thì sau cái lần nấu cùng Quân thì nó đã biết nấu kha khá. Ít ra thì cũng ăn được!!

Đợi Long, Duy đi khuất hắn liền xích lại gần chỗ nó. Không ngờ hắn lại thay đổi đến vậy! Nhưng nó thì vẫn ngồi im xem tivi!! Thấy vẻ ngu ngơ của nó, hắn lại khẽ nhíu mày! Tìm cách bắt chuyện

-Đang làm gì vậy?

Hắn không thể ngờ rằng bản thân lại đưa ra một câu hỏi ngớ ngẩn khi mà lại rõ rành rành ra như vậy, vậy mà nó vẫn trả lời một cách thờ ơ

-Xem tivi!

Rồi lại im lặng một lát, nhìn cái thái độ của nó thật là khó chịu, cứ như là chưa có gì xảy ra vậy

-Này, cô đã là của tôi rồi nhé! Vậy yêu nhau mà không lẽ cứ gọi tôi với cô mãi như vậy?

-Ừ nhỉ? Tự hỏi tại sao bằng tuổi mà tôi lại kêu anh bằng anh nhỉ? Đáng lí ra thì phải kêu bằng bạn mới đúng, à không, kêu bằng mày tao hay hơn í!!

-Ya! Cái gì mà mày tao chứ? Cô đang đùa đó hả?

-Chứ sao nữa? Nếu không muốn như vậy thì tốt nhất là cứ giữ nguyên như bình thường đi, vậy nhé!

Đang nói thì tên Long lại nhào tới, chen vào giữa, mặt hí hửng

-Xuống ăn đi này!

-Mấy anh!!! Nấu theo phong cách siu nhân hả? Mới 5” mà nấu xong rồi??

-Tôi có biết nấu đâu, hì hì, hôm nay ăn mì gói nhé!! Có trách thì trách đây này!!- Vừa nói Long vừa chỉ tay vào hắn

Thật sự thì hắn cũng quên béng mất là hai tên kia không biết nấu ăn. Vậy là hôm nay phải ăn mì gói một cách oan uổng.

-Ăn mì gói sao? Vậy thì hai người nhịn đi! Một mình tôi ăn hai gòi mới đủ

-Tao cũng vậy!!

Vậy là nó với hắn chạy xuống cướp cả 4 phần, để cho tên Duy và tên Long méo mặt đi nấu nước để làm phần khác…