Hoàng Tử Lạnh Lùng Và Cô Nhóc Lanh Chanh

Chương 19: Hội chợ

Chiếc xe chạy vào bãi, mọi ánh nhìn đều hướng vào nó, chiếc siêu xe của thế giới, có thể nói hắn là một trong số ít ỏi những người có được chiếc xe này ở Việt Nam.

Các anh mắt tò mò lại càng tăng lên khi cái cửa xe bật ra, ai cũng muốn biết chủ nhân của chiếc xe là ai, người có giống xe không (người sao giống xe được trời), và quả nhiên. Hắn và Quân vừa bước xuống xe là những ánh nhìn hâm mộ trầm trồ của các cô gái.

Không ít lời bàn tán xôn xao, nó nhận được những ánh mắt khác nhau, hâm mộ có, thù gét có, hình viên đạn có,…….Nhưng một đứa lanh chanh lóc chóc như nó thì để ý gì đến mấy điều đó, nó chỉ nhìn mấy gian hàng trò chơi mà nhày tưng tưng

Chạy tới nắm tay Quân kéo đi mà nó không để ý mặt Quân đang đỏ lên.

Nó kéo Quân tới một gian hàng có tên là “Monter attack”. Nơi có các tấm bìa mang hình những con quái vật chạy qua chạy lại. Nó từng chơi trò này trên mạng rồi nên nghĩ “dễ ẹt, mình sẽ hạ hết cả đám tụi nó khakha (tự kĩ)”

-Chơi trò này đi Quân

-Ok

5….4….3….2….1…. một loạt quái vật chạy ngang qua

Đoàng…. đoàng

Nó cầm súng “nả” liên tục vào mấy con quái vật, mà khổ nổi, có 15 viên đạn thôi mà nó nhắm một con bắn hoài hổng trúng viên nào

-Ax, trò này chẳng giống trên mạng gì cả, chơi ăn gian thật, tụi bây không đứng yên thì sao mà bắn hả- nó bực mình nhìn mấy con quái vật bằng ánh mắt hình viên đạn

-Cho Nhi nè!- Quân bắn trúng đến 12 phát được ông chủ cho cái túi xách (hình như túi khuyến mãi ổng đem ra làm quà tặng á ~_~ nhưng mà nhìn cũng dễ thương lắm!). Cái túi có dây bắt chéo một bên

Nó chộp lấy và đeo vào

-Thanks Quân, hihi

Rồi chạy qua chạy lại, nó lại phát hiện ra mục tiêu mới….

-A, chơi cái kia đi Quân, cái kia nhìn vui quá

-Cái nào?…….. Nhi là con gái mà thích chơi cái đó hả?- Quân sửng sốt khi thấy nó chỉ vào trò chơi “Thử xem bạn mạnh bao nhiêu?”

Đúng vậy, đó là cái trò mà người ta cầm cái búa bự khổng lồ đập một phát và phần thưởng tăng lên theo từng cấp độ khác nhau

-Cái đó vui mà, chơi đi :D

Nó kéo tay Quân lại rồi sắn tay áo lên như kiểu sắp đi đánh nhau vậy. Cầm búa lên dùng hết sức….

-Hây……. Bụp

Ting…………Ting………….Ting……………………….

-Sao? Đập mạnh như vậy mà chỉ lên 3 nấc thôi hả? Cái máy kia, đồ lừa đảo, mày có biết chấm điểm không vậy hả……..- miệng nói, chân không ngừng đá vào cái máy vì “chấm điểm” cho nó 3/15 như vậy làm nó không vừa lòng và hậu quả là cái máy đang chịu tội (+_+)

Quân phải nhào tới kéo nó ra trước khi ông chủ nổi đóa lên vì nó phá hoại tài sản của mình rồi cầm búa đập đầu nó (Amen)

Đáng ra thì nó được thưởng mấy…… cục kẹo. Nhưng cái thành tích phá hoại tài sản của công người khác, có cho đồ ăn thì nó cũng không dám quay lại lấy mấy cục kẹo

-Thôi, chơi phóng phi tiêu đi Nhi

Quân kéo nó tới gian hàng phóng phi tiêu

-Ok

Nhưng, cảm thấy thiếu thiếu gì ấy nhỉ? À, thiếu hắn, nó quay qua hỏi hắn tức nhiên là không thể thiếu yếu tố mỉa mai và chọc cho tăng nhiệt độ.

-Anh chơi không? Sao cứ đi vòng vòng không vậy? không chừng người ta tưởng anh ăn trộm đó- mặt gian tà

-Không thích- ngắn gọn

Nó bĩu môi, phí lời làm gì với một tên lạnh lùng và đáng gét như hắn. Bắt đầu tiếp niềm vui của riêng mình, nó lấy mấy cái phi tiêu, nhiệm vụ của nó bây giờ là phải phóng trúng vào các lá bài được đặt thưa thớt trên tường

“Ax, để cách xa như vậy thì làm sao mà trúng được chứ……. A, hay là mình làm giống trên phim nhỉ? (phim Mr.Bean ý) Lấy lá bài gắn vô rồi ném là thắng chắc thôi,hehe”

Nó cười gian xảo nhưng lại được dập tắt nhanh chóng khi phát hiện ra là mình thiếu một yếu tố quan trọng

-Bài đâu mà gắn???- hét lên tức tối

-Bài ở kia kìa- Quân chỉ

-Ờ…..

Chuẩn bị tinh thần, tạo dáng(=_=), tập trung cao độ, vào thế phóng

Phập…. phập

Kết quả: HỤT…..

-Hụt hết rồi, còn một cái à, liều ăn nhiều vậy……

Nó nhắm mắt lại và phóng theo quán tính

Tập trung cao độ, cảm giác bằng tay, tai, não,…… nói chung là gì cũng được ngoại trừ mắt

Phập

-Aaaa….. trúng rồi……. Yeah, yeah- nó nắm tay Quân, nhảy tưng tưng mà nào có biết đâu lúc nó nhắm mắt lại Quân đã lấy một cái phi tiêu khác phóng trúng, chứ thiệt ra cái của nó “theo quán tính” đi đâu luôn rồi (~^-^~)

“Ngốc thật”- hắn chỉ biết lắc đầu vì sự ngu ngơ của nó, nghĩ lại thì cảm thấy, tại sao nó có thể vui trước gia đình như vậy, còn hắn thì không?

Và phần thưởng của nó (vì nhắm mắt) là một con vịt nhựa để cho nó chơi lúc đi tắm (~_~)

-Haizzz…, cái bác này thật là, làm như mình con nít không bằng….

-Cô nghĩ là mình lớn lắm sao hả đồ ngốc?- lại móc

-Hứ, kệ tôi, anh ném…. à quên, anh phi được như tôi không mà nói

-Rõ ngốc- xúc tích

“Cái tên đáng gét này, giỏi như tôi đi rồi hãy nói chứ(tưởng bở), không được nên gây sự chứ gì”- nó muốn nhào vô đập vào đầu hắn mà đâu có dám, vì hắn cao hơn nó một cái đầu và hắn “võ công thâm hậu” hơn nó.

Phát hiện mục tiêu, nó liền lên tiếng thách đấu. Mục tiêu của nó là trò ném lon. Nơi có 3 cái lon chồng lên nhau làm sao trong 3 lần chơi mà phải đổ được cả 3 và vấn để ở đây là mấy cái lon được chồng thẳng đứng chứ không chồng theo kim tự tháp. Cho nên có thể thấy, để đổ được thì rất khó

-Tôi thách anh thắng được trò đó

-Được thôi, mở mắt to ra mà nhìn

Hắn tới lấy 3 trái banh, tạo dáng (~_~), tập trung cao độ,…..

Vụt….. vụt….. vụt…….

Không gian bỗng im lặng bất thường

Ào……..ào……..ào

Nó há hốc mồm, theo sau tiếng những cái lon đổ là…..

-Hú….hú….hú “anh đó giỏi quá”….”Đã đẹp trai mà còn chơi giỏi”….. “người đâu mà hoàn hảo thấy sợ”……..- một thứ tạp âm

Nó giật mình nhìn lại, trời đất, chỗ này đã bị vây kín lại, mọi người nhào tới để xem hắn ném, hắn cứ như người nổi tiếng vậy, nhưng câu nó nghe được nhiều nhất đó là “vừa lạnh lùng, manly, hấp dẫn”……

Đúng vậy, đám con gái bị cuốn hút bởi vẻ bề ngoài của hắn, bởi vẻ lạnh lùng bên ngoài. Còn Quân thì ấm áp quá nên ít cô bám theo.

Hắn thắng được phần thưởng “lớn” nhất của trò chơi. Phần thưởng là một……. con thỏ bông “bự” bằng hai gang tay (~^-^~ giải nhất đây ư, keo quá xá). Hắn cầm con thỏ bỏ đi một mạch

Nó chạy theo

-Oa…. Cho tôi đi….. (thách cho đã rồi xin)

-Không- hắn thốt lên một từ mà nó như vỡ thành từng mảnh

“Tôi phải có được nó”

Nó chạy tới nắm lấy tay hắn lay lay

-Cho tôi đi mà…….đi mà…….đi mà……..

Hắn thoáng đỏ mặt, nhìn mặt nó dễ thương quá

-Cầm lấy đi và tránh xa tôi ra

-Hehehe, iu quá iu quá……… iu bé thỏ bông ^-^

Nó cầm con thỏ mà hí hửng, vừa đi vừa cười nhưng……mấy cô gái xung quanh cứ nhìn chằm chằm con thỏ của nó như muốn cướp vậy. Không được, nó liền lấy cất vào cái túi của Quân…..

Cứ mải chơi mà loay hoay một lúc, nó biến đâu mất tiêu…..

-Bảo Nhi đâu rồi?- Quân hỏi hắn

-Cô ta đi với cậu mà!

-Nhưng đi đâu mất rồi…..

Nghĩ rồi Quân lấy điện thoại ra gọi….

Tít……. “Thuê bao qui khách vừa gọi hiện……” chưa nói hết câu, Quân tắt máy (chắc thuộc rồi :)))

-Tôi với cậu chia nhau ra tìm đi, cô ta vừa giảm dị ứng nên vẫn còn yếu, tìm mau đi

Rồi mỗi người chia nhau một hướng……..