Trên tinh cầu thứ hai cư trú một gã khoác lác.
– á! à! Kìa một gã ngưỡng mộ đến thăm ta! Gã khoác lác kêu lên khi nhìn thấy ông hoàng nhỏ từ xạ Bởi vì, đối với kẻ khoác lác, những người còn lại đều là kẻ ngưỡng mộ mình.
– Chào anh, ông hoàng nhỏ nói. Anh có cái mũ ngộ quá.
– Cái đó là để mà chào đấy, gã khoác lác trả lời. Để chào khi người ta hoan hô tôi. Không may là chẳng ai qua đây bao giờ cả.
– Thế à? Ông hoàng nhỏ nói, không hiểu gì cả.
– Hãy vỗ tay này vào tay kia đi, gã khoác lác liền khuyên.
Ông hoàng nhỏ vỗ tay này vào tay kia. Gã khoác lác ngả mũ chào một cách khiêm tốn.
– Coi bộ vui hơn đi thăm nhà vua, ông hoàng nhỏ nói thầm. Và em tiếp tục vỗ tay này vào tay kia. Gã khoác lác lại ngả mũ chào.
Sau năm phút tập dượt, ông hoàng nhỏ thấy chán vì sự đơn điệu của cái trò chơi ấy:
– Thế, muốn cho chiếc mũ nó rơi tuột xuống, em hỏi, thì phải làm sao?
Nhưng gã khoác lác không nghe thấy. Những người khoác lác chẳng nghe thấy gì ngoài những câu ca ngợi.
– Chú em khâm phục ta nhiều thật chứ? Gã hỏi ông hoàng nhỏ.
– Khâm phục nghĩa là thế nào?
– Khâm phục nghĩa là thừa nhận ta là người đẹp nhất, ăn mặc sang nhất, giàu có nhất và thông minh nhất trên hành tinh.
– Nhưng anh chỉ có một mình trên hành tinh của anh chứ mấy?
– Hãy chiều ta đi mà. Dẫu sao cứ hãy cứ khâm phục ta!
– Tôi khâm phục anh, ông hoàng nhỏ nói, hơi nhún vai, nhưng sao điều đó lại làm anh quan tâm đến thế nhỉ?
Và ông hoàng nhỏ ra đi.
Những người lớn chắc chắn là kỳ quặc rồi, em chỉ nói đơn giản có thế trong suốt cuộc hành trình.