Ơi những ngày tháng Giêng nắng vàng như lụa...
Một cách tình cờ, tôi tìm được trong thư viện địa phương bản dịch tiếng Anh - The Little Prince từ nguyên văn tiếng Pháp°. Tôi sung sướng như tìm gặp lại người thân yêu nơi chốn quê người. Kỳ lạ, tôi quên bẵng đi rằng The Little Prince đã được dịch sang hơn năm mươi thứ tiếng khác nhau.Tôi cũng có hai bản dịch tiếng Việt - Cậu Hoàng Con của Bùi Giáng và Hoàng Tử Bé của Vĩnh Lạc.
Tôi hớn hở mang quyển sách mới mượn vào sở làm, khoe với mấy bạn đồng nghiệp. Họ lắc đầu giương mắt nhìn tôi, bà Betty còn bảo rằng truyện cho con nít! Tôi kinh ngạc vì chưa từng ai đọc qua quyển sách này, quyển sách yêu mến của tôi. Ngay cả ông sếp của tôi, người hiểu biết lịch lãm, du lịch nhiều nơi, không có gia đình nên ngoài giờ làm việc chỉ chăm sóc cho mấy chú mèo cưng; hoặc làm đủ thứ bánh đem vào đãi chúng tôi và dĩ nhiên là ông đọc nhiều sách. Vậy mà ông nhướng mày khi tôi khoe với ông: "Úy, quyển sách cho trẻ con hả?" Tôi đem cất sách, chẳng khoe với ai nữa.
Giờ rảnh, thấy tôi thỉnh thoảng loay hoay với giấy bút, bà Betty hỏi:
- Cô lại viết nữa hả?
- Ừa, tôi muốn viết về tình yêu của tôi với Hoàng Tử Bé.
- Cho tôi đọc với.
- Tôi viết bằng tiếng Việt, bà đọc sao được?
- Thì cô dịch sang tiếng Anh cho tôi đọc.
Tôi tròn mắt:
- Trời, bộ bà tưởng tôi giỏi vậy sao?
Betty khẩn khoản:
-Tôi đọc được mà. Cô dịch ra sao tôi cũng đọc được hết.
- Nhưng bà không biết Cậu Hoàng Con, bà hiểu gì đâu chớ! Tôi thoái thác.
Vậy là tôi cho Betty mượn cuốn sách của tôi. Suốt buổi chiều chẳng thấy Betty làm việc, bà cứ say sưa đọc. Mang trả lại sách cho tôi tuần sau đó, Betty nài nĩ:
- Tôi nhứt định muốn đọc "nó".
- Tôi sẽ dịch sang tiếng Anh cho bà nhưng tôi không hứa khi nào đâu. Hơn nữa, tôi sẽ dịch dở ẹt. Và bà đừng mong đó là câu chuyện vui nghe!
Tôi biết Cậu Hoàng Con lần đầu tiên khi tôi còn bé lắm, chỉ mới bập bẹ tập đánh vần. Quyển sách bằng tiếng Pháp của ba tôi với những hình vẽ dể thương đã gợi lên trong tôi bao sự tò mò trẻ thơ. Thấy tôi cứ mày mò tập đánh vần mà chẳng ra chữ gì, chị tôi bảo đó không phải là tiếng Việt mà là tiếng Pháp. Tôi đành bỏ cuộc.
Nhiều năm trôi qua, lên trung học, một lần tình cờ vào thư viện trường, tò mò cầm quyển sách có in hình cậu bé ăn mặc như người quý tộc ngày xưa, vai mang áo choàng, tay cầm gươm báu, dáng cậu đứng trông lẻ loi đến tội. Tôi lại gặp những bức hình dễ thương ngày xưa. Quá khứ xa xăm hiện về mồn một. Cơ duyên của tôi và Cậu Hoàng Con là từ ấy.
Ở tuổi mười bốn, mười lăm đầy mơ mộng đó, các bạn của tôi còn mải đạp xe rong chơi trong gió chiều Sài Gòn và ăn quà vặt; hoặc còn bận thương cảm cho những nhân vật của tiểu thuyết Quỳnh Dao, của những quyển Hoa Tím lén lút chuyền tay nhau sau giờ học. Chẳng có ai có thì giờ để đọc quyển sách của tôi.
Tôi say mê Cậu Hoàng Con với cuộc hành trình lẻ loi. Tôi vui với niềm vui của cậu, tôi buồn với nỗi buồn của cậu, tôi cười với từng câu hỏi ngây thơ của cậu, tôi khóc khi cậu từ giã ra đi... Cậu Hoàng Con ra đi đã làm tôi xúc động suốt thời niên thiếu, trong nhiều năm dài…
…Cậu Hoàng Con ngã xuống diụ dàng như một cái cây, không hề gây ra tiếng động nào, bởi vì chung quanh toàn là cát...Nhưng tôi biết rõ lắm là em đã trở về tinh cầu của mình, bởi vì lúc trời sáng, tôi không thấy tấm thân em ở đâu. Tấm thân ấy chẳng có chi nặng lắm... Và tôi thích lắng nghe tinh tú ban đêm. Ấy cũng như là năm trăm triệu chiếc chuông con lấp lánh dịu dàng reo...°
Tôi khóc dưới bầu trời sáng những vì sao. Tôi khóc vì trái tim dịu dàng, tinh khiết như pha lê của Cậu Hoàng Con đã chinh phục tôi, làm phong phú tâm hồn tôi. Tôi khóc cho những giấc mơ nhỏ bé của chính mình vụt cánh bay. Và tôi khóc cho cái đẹp thánh thiện, thơ ngây sao ngắn ngủi, phù du quá, đến rồi đi như mây bay gió thoảng.
Tôi yêu mến Cậu Hoàng Con như yêu những giấc mơ, những ước vọng về phương trời xa xăm không bao giờ với tới. Ngày đó, tôi luôn nghĩ đến Cậu Hoàng Con như một sứ giả của những vì sao, xa vời, dịu dàng, lấp lánh… một lần đến rong chơi chốn này...
Cậu Hoàng Con dẫn tôi đến những tinh cầu xa xăm huyền thoại. Đêm đêm, khi phố phường đã say sưa trong giấc ngủ im lìm, tôi thường ra đứng ngoài bao lơn, nhìn lên bầu trời xa thăm thẳm, lấp lánh hàng triệu vì sao. Tôi thường tưởng tượng đến hình ảnh một cậu bé con với nụ cười bẽn lẽn, đôi mắt thẹn thùng pha chút giận hờn, chút nũng nịu dể thương. Tóc cậu óng vàng hơn tia nắng buổi sớm mai, môi cậu tươi hơn sắc thắm hoa hồng và mắt cậu xanh tựa sóng biếc đại dương. Rồi tôi thì thầm lời cậu nói… Khi bạn yêu một bông hoa ở trên một ngôi sao, thật là êm ái, ban đêm khi bạn nhìn lên bầu trời, bạn sẽ thấy tất cả các ngôi sao đều nở hoa...°
Tôi cũng vậy, tôi yêu mến Cậu Hoàng Con nên tôi yêu cả bầu trời thăm thẳm kỳ diệu kia. Tôi vẽ lại nhiều tấm hình Cậu Hoàng Con lên những trang giấy học trò, những tấm hình cậu đứng nghẹo đầu bẽn lẽn, mái tóc bồng trong gió. Bên dưới những tấm hình đó, tôi chép lại những đoản văn, những câu nói của cậu mà tôi yêu thích. Rồi tôi đem tặng cho mấy chị em trong nhà, cho đám bạn gái ồn ào thân thiết. Ngày ấy, cho đến hôm nay, tôi vẫn ngờ rằng mọi người vui vẻ nhận món quà kỳ lạ của tôi vì lòng yêu mến tôi, hơn là bận tâm đến sự ngưỡng mộ của tôi đối với Cậu Hoàng Con.
Tình yêu của tôi với Cậu Hoàng Con vốn vẫn không thể chia sẻ như thế!
Con gái tôi thấy mẹ say mê Cậu Hoàng Con, trên tủ đầu giường lúc nào cũng là hai quyển sách ấy, giờ lại thêm quyển sách mượn ở thư viện, nên tò mò lắm. Theo thói quen mẹ đọc sách, kể chuyện cho con trước giờ đi ngủ, con bé “muốn mẹ kể chuyện Cậu Hoàng Con”.
Lật qua những hình vẽ, tôi kể: "... Hoàng Tử Bé ở trên một ngôi sao nhỏ, xa lắm trong bầu trời thăm thẳm kia. Một ngày kia, cậu đi phiêu lưu qua những ngôi sao. Ở ngôi sao này, cậu gặp cái người này, đây là hình vẽ cái ông đó. Rồi cậu đi sang một ngôi sao khác và gặp cái ông đây, giống như trong cái hình vẽ này. Rồi cậu đi tiếp, đi hoài, qua nhiều ngôi sao, cho đến một hôm cậu rớt xuống trái đất của mình. Hoàng Tử Bé vào nhà mình làm con của ba mẹ, làm em của con. Đến chừng đó năm tháng, đến lúc phải trở về ngôi sao của mình, Hoàng Tử Bé giã từ ba mẹ và con để trở về ngôi sao của cậu rồi, Quỳnh ơi!"
Con bé ngước nhìn xa xăm. Trong đôi mắt buồn ngơ ngác chợt ánh lên những tia sáng sao dịu dàng quá đỗi: "Ôi, thiệt là vậy hở mẹ! Mình vẫn thường gọi em là Hoàng tử nhỏ ha mẹ!" Tôi biết Quỳnh đã đủ lớn để hiểu sự ẩn dụ của tôi. Tôi bảo khi nào con lớn, lớn hơn chút nữa, đọc quyển sách yêu thích của mẹ, con cũng sẽ yêu thích như mẹ.
Hoàng Tử Bé của tôi với nụ cười bẽn lẽn thẹn thùng. Hoàng Tử Bé của tôi với ánh mắt ngượng ngùng thoáng chút giận hờn, chút nũng nịu trẻ thơ. Hoàng Tử Bé của tôi đã từng phiêu lưu qua những vì sao không? Nhưng đêm đêm, trong ánh sáng dịu dàng của ngọn đèn bên giường ngủ, con đã phiêu lưu vào những thế giới diệu kỳ, thần tiên trong những câu chuyện cổ tích tôi đọc bên gối. Đó là thế giới của những bông hoa nhảy múa theo điệu luân vũ của Bầy thiên nga; của Nữ hoàng Băng giá ngự trị trên đỉnh núi tuyết lấp lánh ngàn năm; của bầy thỏ nhảy nhót quanh những Cây thông trải dài xanh thắm đến tận chân trời. Thế giới của Những con thuyền nhỏ với cánh buồm nhuộm sắc tà dương, chu du trên những dòng sông trắng bạc, ầm ì tuôn về biển cả; của những Kim tự tháp huyền bí ở xứ Phi châu và những đoàn lạc đà đi xuyên qua sa mạc nóng bỏng. Thế giới của Chú lính chì với trái tim yêu bất diệt như lời con một lần thỏ thẻ... "Love heart của con là dành cho mẹ forever nhe mẹ..." Thế giới của mặt trăng tỏa sáng vĩnh hằng, dịu dàng, âu yếm...
- Mẹ thương con xa đến mặt trăng rồi quay trở lại...
- Con thương mẹ xa đến chỗ những con khủng long, xa lắm mẹ, đi không bao giờ tới...
Hoàng Tử Bé của tôi thường mơ về thế giới của loài khủng long. Cái thế giới xa như tới vô tận mà loài người trên trái đất này mãi mãi không ai còn tới được nữa. Cũng như cái thế giới kỳ ảo, xa xưa đó, tình âu yếm của con đối với tôi phải chăng đã bắt đầu từ triệu triệu năm trước và mãi mãi sẽ vẫn còn là huyền thoại cho đến triệu triệu năm về sau!
Hoàng Tử Bé của tôi ra đi, mang thế giới kỳ ảo của loài khủng long theo với mình, để lại tôi với những đêm dài thao thức. Nhẹ nhàng như mây, vô tư như gió rời xa tôi, con chẳng một lần trở về, dù chỉ là trong giấc mơ của tôi, đầy trăn trở.
Mùa Noel năm ấy, cùng với một món đồ chơi, bé Quỳnh còn xin ông già Noel hãy giữ Hoàng Tử Bé ở lại. Sau đêm Giáng sinh, Quỳnh nhận được món quà ưa thích nhưng rồi ông già Noel đã không giữ được Hoàng Tử Bé. Mùa Noel sau đó, Quỳnh thôi không xin đồ chơi nữa, con chỉ cầu xin ông già Noel một điều... "mà con biết ông già Noel không làm được đâu mẹ!..."
Những đêm Giáng sinh với giấc mơ êm đềm về những chú reindeer và chiếc xe huyền diệu chất đầy quà của ông già Noel, chạy trong ánh sáng lấp lánh của những hoa tuyết trắng phau, chạy theo tiếng hát thơ ngây của Hoàng Tử Bé...Rudolph the red nose reindeer, had a very shiny nose…, And one foggy Christmas Eve, Santa came to say… ho ho ho …; những buổi mai thức giấc sung sướng chạy ào ra phòng khách, chị em ríu rít mở quà dưới gốc cây thông Giáng sinh, đã âm thầm rời xa những ngày thơ ấu của Quỳnh như thế.
Nhưng tôi ngờ rằng ông già Noel sẽ vẫn quay trở lại, lặng lẽ làm tròn sứ mạng của mình với hai món quà nhỏ mỗi đêm Giáng sinh. Cho đến một ngày kia khi bé Quỳnh sẽ lớn, con sẽ biết ông già Noel chỉ là huyền thoại. Liệu khi ấy, ông già Noel sẽ có còn viếng thăm và để lại chỉ một món quà nhỏ - cho Hoàng Tử Bé - dưới gốc cây thông mòn mõi những ưu phiền?
Tôi gom góp, nhặt nhạnh đâu đó nơi góc nhà, trong đáy tủ những món đồ chơi rơi rớt của Hoàng Tử Bé đem cất giữ vào một nơi, như gom góp những giấc mơ nhỏ bé của chính mình, rớt rơi đâu đó, nhưng cất vào đâu, ơi những giấc mơ bé nhỏ của tôi! Những khi ấy tôi ngồi khóc, bé Quỳnh đi vào ngơ ngác nhìn mẹ, rồi con bé quỳ xuống, áp mặt mẹ vào ngực mình, hai mẹ con ôm nhau hồi lâu, không nói.
Tôi và bé Quỳnh thường săm soi, ve vuốt những món đồ chơi xinh xinh bé nhỏ. Những món đồ chơi đã từng theo Hoàng Tử Bé của tôi vào giường ngủ hằng đêm, nằm êm dưới gối, mang con rong chơi vào những giấc mơ thơ trẻ êm đềm. Những món đồ chơi nằm ngoan trong năm ngón tay xinh đẹp nắm chặt không rời, ngay trong giấc ngủ say sưa nhất. Giờ nghĩ đến chúng sẽ bơ vơ với ngày tháng trôi qua hờ hững, lặng lẽ kể chuyện vui buồn với tháng năm, lòng tôi đau nhói và bé Quỳnh ngồi trong lòng mẹ len lén lấy tay chùi nước mắt.
Cậu Hoàng Con ngã xuống dịu dàng như một cái cây, không hề gây ra tiếng động nào, bởi vì chung quanh toàn là cát… Cái cây con ấy, cái cây con của tôi đã ngã xuống! Và cái ngã ấy nhẹ nhàng lắm, dịu dàng lắm! Một cái cây con ngã xuống là một sự việc đi ngược lại tiến trình của thiên nhiên, của quy luật cuộc sống, là một sự vô lý quá đỗi! Ôi, cậu ngã xuống dịu dàng như một cái cây...
Cái cây con ấy, cái cây con nhỏ bé của tôi với những mầm non hồng hồng vừa mới nhú, với những chiếc lá non xanh nõn dịu dàng trong nắng sớm và những chú cánh cam nho nhỏ rụt rè bò men theo cuống lá. Cái cây con của tôi vô tư với trời xanh mây trắng bao la ươm đầy mơ ước, với gió mát trăng thanh thì thầm những câu chuyện kỳ diệu phương xa. Cái cây con của tôi với những nhánh lá bé bỏng chưa đủ cứng cáp cho đôi chim sâu nhỏ làm tổ trên cành. Cái bóng mát nhỏ xíu dịu dàng của nó cũng chẳng đủ làm dù che chắn cho những bông hoa dại yếu ớt dưới chân. Cái cây con ấy chưa từng có cơ hội để đơm hoa, kết trái hiến dâng cho cuộc đời. Giã từ những cơn mưa đầu mùa mát rượi, giã từ nắng ấm buổi sớm mai, cái cây con ấy của tôi đã ngã xuống rất dịu dàng... Ngày mai đây, không ai còn thấy cái cây con nhỏ bé đó nữa, mọi người sẽ quên rằng nơi ấy đã từng có một cái cây con. Người chưa gặp sẽ không hề biết và người đã gặp sẽ quên.
Một ngày tháng Giêng nắng vàng như lụa, bé Quỳnh vẽ hình Hoàng Tử Bé của chúng tôi lên bức tường nơi góc sân, phía sau nhà. Hình vẽ cậu bé với tấm áo choàng sau lưng, mái tóc bay trong gió, chỉ thiếu cây kiếm báu. Cây kiếm báu ấy, khi ra đi Hoàng Tử Bé đã để lại nơi góc phòng, cạnh những món đồ chơi nho nhỏ xinh xinh. Hình vẽ của Quỳnh lớn như người thật và sống động như người thật, y hệt như Hoàng Tử Bé của tôi nhưng lại cũng không khác gì nhân vật trong sách. Những buổi chiều dịu êm, ngồi nhìn bức vẽ nơi góc sân sau nhà - màu áo của Hoàng Tử Bé như những cánh hồng vàng cuối xuân, nhàn nhạt, dìu dịu, rưng rưng trong nắng - tôi cảm thấy con như gần mình hơn một chút, bớt xa mình một chút. Tôi như chơi vơi trong cảm giác thương yêu gần gũi, như trò chơi trốn tìm rồi sẽ qua đi, như tất cả chỉ là giấc mơ dài, tôi sẽ được thức giấc với tiếng cười vang vang của hai con bên cạnh, để thấy niềm hạnh phúc bình thường, nhỏ bé của mình vẫn còn ở đó.
Nhưng nào tôi có bừng thức giấc để thấy mình vẫn được hạnh phúc gì đâu. Hay con đến với tôi chỉ là giấc mơ? Để rồi con xa tôi cũng là một giấc mơ tiếp nối? Có phải tôi bừng thức giấc và thấy là mình mất mát, rồi đau khổ vì một giấc mơ hạnh phúc? Hay chính nỗi đau này cũng là một giấc mơ? Và cuộc đời này cũng là giấc mơ nốt? Tôi tin là có những giấc mơ hạnh phúc và người ta vẫn luyến tiếc sau khi thức dậy. Nhưng còn nỗi đau? Nỗi đau trong mơ có lớn và sâu hút như vầy không? Tôi xem phim, đọc sách, thấy khi người ta đau khổ vô cùng trong giấc mơ là lúc họ bừng tỉnh để vui mừng vì tất cả chỉ là ảo tưởng. Còn tôi, cơn lốc xoáy cuốn tôi xuống tận đáy sâu của niềm đau, hun hút, mà nào tôi có bừng tỉnh giấc gì đâu!
Một quãng đời của tôi đã khép lại, từ dạo Hoàng Tử Bé ra đi. Ngày lại ngày qua, xa xăm quá, mùi hương dần cũng nhạt, ảo ảnh sẽ mờ phai, chỉ còn lại cát bụi và nỗi bàng hoàng khôn dứt.
Đêm nằm, buồn buồn gối đầu lên vai mẹ, Quỳnh hỏi: "Mẹ ơi, tại sao?" Tôi nhìn tấm ảnh Hoàng Tử Bé, đôi mắt con tư lự, đăm chiêu: "Tại sao vậy hở mẹ?" Tôi biết trả lời sao khi trăm ngàn lần tôi cũng tự hỏi mình như thế. Suốt đời còn lại, tôi sẽ chẳng bao giờ có được câu trả lời cho con, cho mình. Quỳnh lại hỏi: "Mẹ có nghĩ là em hiểu hết những lời mẹ nói trước lúc em ra đi không mẹ?" Con bé có biết đâu câu hỏi của mình đã làm òa vỡ trong tôi những ngọn sóng bạc đầu. Và tôi, tôi đã có dặn dò, chuẩn bị đủ cho con để con đi vào cuộc hành trình dài, đơn độc ấy?
Nhưng tôi biết trong hành trang con mang theo có bốn mùa hạnh phúc của những năm tháng êm đềm. Có tiếng chị em cười vang vang trên lưng ba làm ngựa, những tối mùa Đông gió lồng lộng thổi mái hiên ngoài. Sáng hôm sau, chị hà hơi làm mờ lên ô cửa. Em bỡ ngỡ ngón tay xinh, theo chị, tập tễnh viết tên mình. Có những ngày Xuân nắng đẹp dịu dàng, chị em ra sân hái hoa trắng hoa vàng, kết thành vòng hoa riêng tặng mẹ. Có tiếng chim lảnh lót sau cơn mưa mùa Hạ, chị nắm tay em ùa chạy vào nhà, ríu rít tiếng chim non: "Mẹ ơi, ngoài kia có con chim họa mi, Con chim họa mi trong sách của mẹ…" Có một sớm heo may về lành lạnh, nhìn cây phong nhỏ nơi cửa sổ phòng mẹ, áo thay màu, con hỏi: "Có phải mùa Thu tới rồi không hả mẹ?" Ơi, mùa Thu! Sinh nhật con mỗi độ Thu về. Cây phong nhỏ trước cửa sổ phòng mẹ sẽ vẫn âm thầm thay lá, tuổi đời chồng chất tháng năm. Nhưng con sẽ mãi mãi ở lại với thế giới tuổi thơ, thế giới của Peter Pan vô tư ngàn năm, trẻ mãi không già.
Trong hành trang con mang theo có mặt trời hồng hồng trên biển buổi hoàng hôn, em chạy theo chị trên bãi cát dài, nhặt vỏ ốc để bên tai, tưởng về tiếng hát của Nàng Tiên cá. Có những buổi mai thức giấc ríu rít tiếng chim ngoài cửa sổ, mẹ con tíu tít chuẩn bị cho một ngày, em xách chiếc túi nhỏ phần mình, bước chân nhỏ líu ríu chạy theo sau: "Mẹ ơi, chị ơi, chờ em với...” Có những buổi trưa vắng lặng, chiếc phong linh reo điệu nhạc của gió, con chim cu đất gù gù buồn bã đâu đó bên kia hàng rào, cầm điện thoại con nói khẽ: "Bà ngoại ơi, sao bà ngoại chưa đến thăm con?" Có bóng đêm êm ả, vòng tay nhỏ dịu dàng choàng qua cổ mẹ: "Nếu con sống đến một trăm tuổi, con vẫn cứ thương mẹ nhiều như bây giờ. Mẹ ơi, sao mẹ khóc..."
Hành trang con mang theo đong đầy những niềm vui của tháng ngày chị em bên nhau trìu mến. Ngày đầu tiên ba chở chị vào thăm mẹ và "Em". Chị chưa hiểu gì, tần ngần nhìn con búp bê nằm cuộn trong cái mền nhỏ xíu, biết uống sữa, biết nhắm mắt mở mắt. Mang bong bóng vào thăm em, chị lắc đầu không chịu, chỉ muốn giữ lại đem về. Hôm sau vào thăm em, chị nhoẽn cười sờ vào lòng bàn tay em nhỏ xíu. Rồi bật cười khanh khách khi tay em ngọ nguậy, nắm chặt ngón tay chị xinh xinh. Trên đường về nhà hôm ấy, chị không líu lo như mọi khi nữa, mở cửa xe ba bồng xuống, chị khóc òa: "Sao ba không chở mẹ với "em" về nhà cho con?" Ngày em về nhà, chị sung sướng mang hết đồ chơi ra cho em, cho em nôi của chị, cho em mền của chị, cho em gối của chị, cho em luôn mẹ của chị, chị sang ngủ với ba. Lớn lên chút chị em đi nhà trẻ, trưa nằm nôi chớ chị, chưa biết nói em nước mắt chảy dài. Thương quá, cô giáo bồng em sang giường chị, cho chị sung sướng nằm nghiêng sát mép ngoài, chừa phần rộng cho em. Dụi đầu vào cổ chị, em ngủ say trong hơi ấm vòng tay chị thương yêu như người mẹ nhỏ.
Cứ vậy, chị em theo ngày tháng lớn lên bên nhau, quấn quýt không rời, chưa một lần giận hờn cãi vã, dù chỉ là những giận dỗi trẻ thơ... Ngày cuối cùng em rời nhà, một sớm tháng Giêng, chị ngơ ngác nắm tay mẹ chạy với theo chiếc xe màu trắng, lạnh lùng, dửng dưng mang em rời xa chị! Tôi vẫn thường nghĩ, phải chăng như loài chim có thể biết trước những cơn mưa, như loài ong loài bướm có thể tiên đoán sự thay đổi của thời tiết, sâu xa từ trong tiềm thức, các con đã linh cảm được rằng thời gian chị em bên nhau ngắn ngủi lắm, yêu thương nhau không đủ, có đâu bỏ phí thời gian để giận dỗi vu vơ.
Hành trang con mang theo còn có trái tim của mẹ - phần âu yếm nhất, có niềm lưu luyến khôn nguôi của chị, có tình yêu của ba với những giọt nước mắt lặng lẽ chảy ngược vào tim, có tình thương nỗi nhớ của ông bà nội, ngoại và hết thảy mọi người! Trong cuộc hành trình ấy, trái tim thánh thiện và can đảm của con sẽ hướng dẫn con về nơi an lành, như tôi hằng cầu nguyện đêm đêm. Và cho dù con có đi đến chốn nào, cõi nào đi nữa, tâm hồn tôi, trái tim tôi vẫn mãi hoài dõi theo con!
Nhẹ nhàng như mây, vô tư như gió, nào có vướng bận gì đâu, Hoàng Tử Bé đến với tôi như một cơn gió thoảng, như một giấc mộng đẹp không chút ưu tư phiền não. Tôi thức giấc là tan biến hết, chẳng còn lại gì ngoài những hồi tưởng mong manh. Cái duyên cái nghiệp của con và tôi chỉ có thế. Nhẹ nhàng như mây, vô tư như gió, mãi mãi Hoàng Tử Bé là giấc mơ hạnh phúc, là kỷ niệm êm đềm nhất cuộc đời của tôi!
Nhưng bé Quỳnh vẫn không thôi mơ ước! Con hỏi tôi có bao giờ khóc vì hạnh phúc không. Tôi vẫn hoài nghi nếu trên đời này có niềm hạnh phúc nào lớn đến nỗi tôi có thể khóc. Quỳnh bảo: "Con biết nếu một ngày kia em trở về, mẹ sẽ khóc vì sung sướng!" Con bé vẫn mơ đến một buổi chiều dịu êm nào đó, có tiếng gõ nhẹ nhàng nơi cửa... và rồi con và tôi sẽ òa khóc vì hạnh phúc! Đêm nằm để ngửa lòng bàn tay, Quỳnh nhắn nhủ: "Nếu em về thăm chị, nhớ để bàn tay em vào đây cho chị nắm!" Sáng dậy, mắt con lóng lánh niềm vui: "Mẹ ơi, tối qua em về thăm! Em để tay em vào tay con, con nắm tay em lâu lắm. Con không dám mở mắt, sợ chỉ là nằm mơ, mà là thiệt đó mẹ!" Tôi ôm con vào lòng: "Mẹ biết, em lúc nào cũng thương con nhiều nhất. Mẹ nhớ em hay gọi... Chị ơi, chị ở đâu?”
Tôi cứ để cho Quỳnh được mơ như thế. Nhưng còn tôi, thao thức những đêm về sáng, tôi cố lắng nhìn, lắng nghe, gắng cảm nhận. Nhưng tôi không nhìn thấy gì, nghe thấy gì, cảm thấy gì hết. Nhẹ nhàng như mây, vô tư như gió rời xa tôi, con chẳng một lần trở về, dù chỉ là trong giấc mơ của tôi, những đêm sâu, đầy trăn trở. Giờ đây, tôi vẫn thao thức đêm đêm nhưng tôi thôi không đợi chờ con nữa.
Nơi sân ga lòng quạnh quẽ này, những đêm về sáng, tôi vẫn thường tự hỏi, chuyến tàu duyên nghiệp một lần mang con đến với tôi, giờ lại mang con đi đến đâu, về đâu? Tôi nhớ tha thiết cái cảm giác được vuốt ve đôi bàn tay bé nhỏ, xinh đẹp của con lần cuối cùng, nhớ tha thiết cái cảm giác được vuốt ve lên mớ tóc mai mềm mại của con lần cuối cùng! Tôi ước sao mình có thể đi cùng trời cuối đất, nếu được gặp con, dù chỉ một lần. Nhẹ nhàng như mây, vô tư như gió, phải chăng linh hồn bé nhỏ của con giờ ở trên cao kia, nơi những vì sao, đêm đêm lấp lánh? Ngày nào đó, khi đến phần mình, tôi sẽ biết mình sẽ đi đến đâu, về đâu! Nhịp thổn thức cuối cùng của trái tim tôi sẽ đưa tôi tìm đến con. Và khi đó tôi cũng sẽ biết con đã đi đến đâu, về đâu!
…Ban đêm, chị sẽ nhìn những ngôi sao. Chỗ của em bé quá không thể chỉ cho chị xem đâu là ngôi sao của em được. Ngôi sao của em, đối với chị sẽ là một trong các ngôi sao kia... Như thế, chị sẽ thích nhìn tất cả các ngôi sao. Và rồi em sẽ cười trên một trong những ngôi sao đó, đối với chị tưởng chừng như tất cả các ngôi sao đều cười. Chị sẽ có được những ngôi sao biết cười như năm trăm triệu chiếc chuông nhỏ lấp lánh, dịu dàng reo…°
Giờ đây, bé Quỳnh với đôi mắt to, thăm thẳm chất chứa bao điều không nói, dõi theo những ánh sao vằng vặc đêm hè. Con bé giờ đây lại cũng giống như mẹ năm xưa - nhưng bé hơn nhiều so với mẹ thuở ấy - cầm trên tay quyển sách có in hình cậu bé đứng lẻ loi với mái tóc bay trong gió. Dáng Quỳnh ngồi nhỏ xíu, lọt thỏm trong chiếc ghế dựa ở sau hè. Tôi vẫn ước sao con hãy cứ vô tư hơn chút nữa và ít sống nội tâm hơn chút nữa!
Nhưng bé Quỳnh vẫn không thôi mơ ước! Niềm ước mơ của con thầm lặng nhưng bền bĩ, rằng một ngày kia, Hoàng Tử Bé - dưới một hình thức nào đó - sẽ quay trở lại!
Bạn tôi ơi! Một ngày nào đó, ở một nơi nào đó trên hành tinh này, nếu bạn gặp một cậu bé với nụ cười bẽn lẽn thẹn thùng, với ánh mắt ngượng ngùng thoáng chút giận hờn, chút nũng nịu dễ thương, làm bồi hồi trái tim bạn…
...Bạn sẽ biết ngay đó là ai! Đừng để tôi phải buồn quá thế này, viết thư nhanh cho tôi, nhắn cho tôi biết rằng Hoàng Tử Bé đã trở lại…°
Xuân Vinh
Tháng Giêng 2007
Chú thích
Nguyên bản: Le Petit Prince (1943) của Antoine de Saint-Exupéry (1900-1944)
Bản dịch tiếng Việt: Cậu Hoàng Con (Bùi Giáng); Hoàng Tử Bé (Vĩnh Lạc)