Hoàng Phủ Cương chắp tay đi đi hắn cũng đang suy nghĩ điều gì đó, cuối cùng dừng bước lại chăm chú nhìn Vô Tấn:
- Ngươi đã đáp ứng gia nhập chúng ta vậy thì chúng ta đi bước thứ hai, hơn nữa bước thứ hai này cùng với tình thế nguy hiểm trước mắt của ngươi có quan hệ.
- Lão vương gia cứ nói.
Hoàng Phủ Cương mở một cửa sổ ngầm ở trên tường dùng chìa khóa mở khoá sắt, lấy từ trong đó ra một công văn đem công văn đặt ở trước mặt Vô Tấn, Vô Tấn thấy công văn màu giấy đã vàng, ít nhất phải có lịch sử trên hai mươi năm.
- Đây là gì vậy?
Hắn khó hiểu mà hỏi.
- Đây là chứng minh ngươi sinh ra, trên thực tế Duy Minh cũng có một bản nhưng phần của hắn đã vô dụng hiện tại chỉ còn phần này của ngươi.
- Chứng minh sinh ra của ta?
Vô Tấn ngạc nhiên hắn sinh ra ở Đông Hải quận mới đúng tại sao lại ở chỗ này? Hắn ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Hoàng Phủ Cương nghi hoặc nhìn hắn.
Hoàng Phủ Cương biết rõ hắn đang suy nghĩ điều gì liền giải thích cho hắn biết:
- Đông Hải quận chứng minh của ngươi theo lý là thật nhưng chúng ta năm đó cố ý động tay động chân người có tâm mà tra sẽ phát hiện ra chứng minh đó thật ra là giả, hơn nữa lúc đó ta còn cố ý hối lộ cho họ tào Duy Dương huyện, hắn cũng vẫn cho là hắn làm giả, mà trước mắt những chứng minh này theo lý là giả nhưng chúng ta biến nó thành thật ngươi hiểu chưa?
Vô Tấn thở dài:
- Vương gia ông nói rõ ra đi, ta cũng hồ đồ rồi.
- Được rồi để ta nói rõ, từ nay về sau ngươi không còn là Đông Hải Hoàng Phủ đệ tử thân phận của ngươi là con riêng của ta, ngươi lúc mới sinh ra ta đã mang tới Đông Hải Hoàng Phủ thị nuôi dưỡng, hiện tại ta muốn cho ngươi nhận tổ quy tông, trở thành thận phận cháu ruột của ta, cho ngươi thân phận tôn thất chính thức hiểu chưa?
Điều này khiến cho Vô Tấn kinh ngạc hắn thật sự không ngờ đến nó.
- Ngươi yên tâm tất cả chúng ta đã sắp xếp xong xuôi kể cả tổ phụ của ngươi cha mẹ trên danh nghĩa của ngươi chính là con trai lớn Hoàng Phủ Hồng và một nữ tử khác bọn họ đều đã qua đời. Mười chín năm trước Hoàng Phủ Hồng đảm nhiệm chức đô đốc thủy quân Sở Châu, quyết định cưới một nữ tử họ Thẩm ta kiên quyết không thừa nhận, nữ tử họ Thẩm về sau sinh được một đứa con chính là ngươi bọn họ không dám nuôi dưỡng vụng trộm phó thác cho tổ phụ ngươi, thế nào câu chuyện này có chân thật không?
Vô Tấn vỗ vỗ trán thở dài:
- Ta nghe giống hệt như thật.
Hoàng Phủ Cương ha ha cười rộ;
- Mọi chuyện là thật kể cả chuyện con ta muốn lấy nữ tử họ Thẩm cũng là thật, vốn lúc đó cũng sắp sinh một đứa nhưng vì khó sinh mà chết đi, cũng vào lúc đó ngươi sinh ra, con của ta cũng mua một đứa bé tới Hoàng Phủ phủ, giả vờ thay đổi Hoàng Phủ phủ cũng có rất nhiều người biết, bọn họ có thể chứng minh tất cả đều không chê vào đâu được.
- Thế nhưng mà... đại ca của ta thì sao? Vương gia không phải nói huynh ấy cũng có một phần chứng minh sao? Nếu như mọi người đã chọn Duy Minh thì tại sao không làm tròn chuyện này?
- Nếu như chọn Duy Minh thì càng đơn giản bởi vì năm đó Duy Minh sinh ra ở trong phủ của ta, nhưng hiện tại chúng ta không muốn nữa.
Vô Tấn thở dài một tiếng:
- Ta thật sự bội phục các người thủ đoạn đã sắp xếp từ lâu thậm chí còn đặc biệt cho con mình tới Sở châu nhậm chức, không tiếc sắp xếp cho y cưới một người phụ nữ khác, ta thật sự bội phục.
Hoàng Phủ cương vỗ nhẹ vai của Hoàng Phủ Vô Tấn:
- Chúng ta bốn mươi năm thời gian đã phí tâm tư, cũng chính là vì huynh đệ hai người các ngươi, hiện tại bước đầu tiên là biến ngươi thành cháu ruột của ta tiếp theo chính là mượn thân phận chắt trai của Lương vương trở thành hoàng thất chính thống, sau đó lợi dụng thân phận này tranh đoạt thiên hạ.
- Vậy... đại ca ta thì sao?
Vô Tấn phát hiện vấn đề trong đó.
Hoàng Phủ Cương bất đắc dĩ thở dài:
- Không có cách nào, Duy Minh vẫn là cháu của Đông Hải Hoàng Phủ Bách Linh, các ngươi không còn là huynh đệ ruột nếu như ngươi thất bại thì cứ để hắn kéo dài huyết mạch Thiên Phượng đi!
Mọi chuyện quá đột ngột để cho hắn và đại ca không còn tình huynh đệ cho dù hắn ở cái thế giới này không lâu nhưng cứ như vậy cải biến thân phậ khiến cho Vô Tấn nhất thời khó có thể tiếp nhận.
- Lão vương gia để cho ta suy nghĩ một lúc.
Hoàng Phủ Cương có thể hiểu được tâm tình của hắn liền cười nói:
- Kỳ thật ngươi cũng không cần quá lo lắng đây chỉ là quyền lợi mà tính mà thôi, một khi thành công sẽ khôi phục thân phận nguyên vẹn của ngươi đây cũng là tâm nguyện của chúng ta, ngươi hãy suy nghĩ thật kỹ.
Đúng lúc này từ cửa ra vào truyền tới tiếng bước chân, quản gia ở ngoài cửa bẩm báo;
- Lão gia bên ngoài có hai cô nương họ Tô tới tìm Vô Tấn công tử.
Vô Tấn sững sờ, không tốt, đây nhất định là tiểu lạ lỵ và Cửu Thiên, cái này không được bên ngoài có người đang giám thị, nếu như Hoàng Phủ Hằng hoặc Thân Quốc Cữu biết được các nàng có quan hệ với mình thì thật nguy hiểm.
Hắn ngay lập tức nói với Hoàng Phủ Cương:
- Mong vương gia giúp một chuyện, để cho Bảo Châu dẫn các nàng rời khỏi không thể để người giám thị hoài nghi ta và các nàng có quan hệ.
Hoàng Phủ Cương mỉm cười:
- Không sao, ta để cho Hoàng Phủ Cương đưa bọn họ ra khỏi phủ không ai dám làm điều xằng bậy.
- Thế nhưng mà...
Vô Tấn lại nghĩ tới Trần Anh.
Hoàng Phủ Cương bỗng nhiên lý giải được sự khó xử của Vô Tấn, hắn nở ra nụ cười:
- Như vậy đi ta để cho Bảo Châu mang các nàng đến Tề Lỗ trà lâu chờ ngươi ngươi chờ một lát rồi gặp các nàng, về sau Hoàng Phủ Hằng sẽ càng coi trọng ngươi, ngươi không cần quá lo lắng.
Vô Tấn cũng cảm giác giống như mình lo hão rồi hắn gật đầu nói:
- Đa tạ vương gia quan tâm.
Lúc này đã là hoàng hôn, Cửu Thiên và Tô Y đều lo lắng đợi ở ngoài cửa Lan Lăng quận vương các nàng tìm một cái cớ ra khỏi nhà giống như Tô Y tâm tình của Cửu Thiên vừa lo lắng vừa kích động nàng thật không ngờ Vô Tấn lại vào kinh điều này khiến cho nàng bất ngờ nàng còn định mấy tháng nữa cùng đường muôi quay lại Đông Hải quân.
- Ham tỷ, Vô Tấn ca ca tại sao lại ở quận vương phủ?
Tô Y khó hiểu hỏi.
Cửu Thiên lắc đầu:
- Ta cũng không biết.
Nàng trong lòng hỗn loạn nàng không để ý nhiều tới chuyện Vô Tấn ở trong vương phủ.