Hoàng Tộc

Quyển 2 - Chương 470: Đoạn Minh Nghĩa (thượng)

Dư Vĩnh Khánh chuyển động tâm niệm hắn liền đi vào trong khách đường sau khi ngồi xuống hắn đem cái rổ lớn đưa cho nàng:

- Đây là một chút tâm ý xin phu nhân vui lòng nhận cho.

- Cái này sao được... tới đây chơi là được tại sao còn mang quà thật khiến cho ta phải xấu hổ.

- Cần phải cầm sắp bước sang năm mới rồi đây là chút tâm ý xin phu nhân nhận lấy.

Khách khí thì khách khí nhưng lễ thì đương nhiên phải nhận, Đoạn Minh

Nghĩa cũng có rất ít người đến tặng lễ cho nên trong lòng phu nhân của

hắn cũng vô cùng cao hứng nàng nhanh chóng tiếp nhận cái rổ lớn, thấy

cái rổ rất nặng suýt nữa thì rớt xuống đất trong lòng nàng kinh ngạc

trong này là vật già mà nặng như vậy không phải là thịt khô và bánh ngọt đông phỉ chứ?

- Tiểu nương là ai vậy/

Lúc này một nam tử đầy mồ hôi từ trong phòng đi ra hắn là phó thừa thái kho Đoạn Minh Nghĩa.

Đoạn Minh Nghĩa nhìn thấy Dư Vĩnh Khánh thì sửng sốt người này hắn không hề biết.

- Ngươi là...

- Đoạn huynh đã quên rồi sao, tại hạ họ Dư đầu năm lúc sinh nhật năm mươi tuổi của lệnh tôn chúng ta đã gặp qua nhau.

- Họ Dư?

Đoạn Minh Nghĩa vẫn không nghĩ ra được thê tử bên cạnh của hắn hơi mất

hứng, người ta mang đồ tới tặng vậy mà trượng phu lại lãnh đạm như vậy.

- Phu quân!

Nàng thấp giọng trách một tiếng đẩy hắn một cái Đoạn Minh Nghĩa lúc này mới tỉnh ngộ hắn gãi đầu cười khan:

- Thứ cho trí nhớ của ta kém, Dư huynh mau ngồi xuống, vị huynh đệ kia cũng ngồi xuống.

Hắn cuống quít nói, Đoạn phu nhân cũng cười:

- Ta đi châm trà cho các ngươi.

Nàng mang theo rổ đi tới bên cạnh.

Hai người ngồi xuống, Dư Vĩnh Khánh cười nói:

- Hiện tại ở trên đường kiểm tra rất nghiêm ngặt lương thực ở Thục Châu

không vận chuyển tới kinh được đây là vì sao Đoạn thự thừa không biết có biết không

- Cái này ta xác thực không biết.

Đoạn Minh Nghĩa gãi đầu:

- Đúng là kỳ quái trước kia mỗi ngày đều có lương thực vận chuyển tới

hiện tại đã mười ngày rồi, cũng không biết vì nguyên nhân gì.

Lúc này vợ của hắn ở cửa ra vào nói nhỏ:

- Phu quân chàng tới đây một chút.

Đoạn Minh Nghĩa áy náy cười liền đi ra ngoài, đi tới ngoài cửa khách đường thấy biểu lộ thê tử khác lạ liền hỏi:

- Xảy ra chuyện gì rồi sao?

- Chàng mau theo ta.

Vừa rồi Đoạn phu nhân cầm cái rổ xem xét bên trong là đồ vật mà nàng không thể tưởng tượng nổi.

Nàng kéo phu quân của mình đi tới bên cạnh mấy hài tử vây quanh cái bàn

đang ăn gì đó trong giỏ xách có đồ điểm tâm tốt nhất, Đoạn Minh Nghĩa

nhìn thấy một đống lớn, có trà ngon thượng hạng còn có tơ lụa thượng

phẩm, còn có điểm tâm tinh xảo, một cái hộp tối như mực.

- Đây là đồ vật mà bọn họ đưa tới?

Đoạn Minh Nghĩa khẽ vuốt vuốt bao lá trà Sở phượng, đây là loại trà hắn

thích nhất giá cả vô cùng đắt đỏ nghe nói một lượng bạc một lượng trà

lần trước vào mừng thọ của phụ thân hắn đã đặc biệt mua nửa cân ở đây có tới hai ba cân lễ vật này đúng là không nhẹ.

- Chàng nhìn cái hộp sắt đi.

Vợ hắn hơi tức giận nói, một chút lá trà đã mê như vậy đúng là không có tiền đồ.

Đoạn Minh Nghĩa mở cái nắp ra, hắn vừa mở ra đã trừng lớn hai mắt chỉ thấy bên trong đều là vàng thỏi óng ánh.

- Trời ạ!

Hắn nuốt nước miếng hắn không phải đang nằm mơ sao.

- Ta đã đếm qua tổng cộng là hai mươi thỏi mỗi thỏi mười lượng chính là hai trăm lượng, phu quân cái này có phải là hoàng kim?

Thanh âm của Đoạn phu nhân cũng trở nên run rẩy, hai trăm lượng hoàng

kim chính là hai nghìn lượng bạc bọn họ tích lũy cả đời cũng không có

được nhiều tiền như vậy.

Đoạn Minh Nghĩa phảng phất như nằm mơ, hai trăm lượng hoàng kim điều này làm sao có thể, không được hắn không thể nhận, hắn bỗng nhiên có phản

ứng tuy nhiên vợ của hắn còn phản ứng nhanh hơn thấy biểu lộ của trượng

phu thì biết rằng chuyện xấu không hay liền đem cái hộp sắt ôm chặt vào

ngực

Nàng cảnh giác nhìn trượng phu;

- Chàng muốn làm gì mau nói cho thiếp biết mớ hoàng kim này thiếp đã định rồi đừng mơ mà trả lại.

- Ai nha...

Đoạn Minh Nghĩa gấp đến độ dậm chân:

- Ta không biết bọn hắn, bọn hắn đưa vàng tới đây nhất định là có đại sự.

- Xùy.

Vợ của hắn khinh thường mà cười lạnh một tiếng:

- Nhìn chàng kìa, sợ thành mức gì rồi, hiện tại chàng chỉ là một chức quan cửu phẩm nhỏ nhoi còn có thể xảy ra đại sự gì.

- Thế nhưng mà bọn họ không thể vô duyên vô cớ tặng tiền khẳng định là có chuyện nhờ ta.

- Vậy giúp bọn họ xử lý là được, chàng không có quyền lực thì sợ cái gì, người ta cũng không ngốc nhất định là có thể biết rằng chàng có chuyện

làm được, mới đưa hoàng kim chút đạo lý đó mà chàng không hiểu nổi sao?

Đoạn Minh Nghĩa khó xử tới cực điểm.

- Thế nhưng mà... ta vẫn cảm thấy không ổn, hiền thê nàng...

- Đừng gọi thiếp là hiền thê.

Vợ của hắn bỗng nhiên đỏ hai mắt lên, nức nở nói;

- Ta gả cho chàng mười năm rồi, ngoài chiếc váy lụa mà mẹ đẻ làm của hồi môn thì chàng cho ta được cái gì, ta sinh cho chàng hai đưa con trai,

bốn mùa mặc quần áo bằng vải xấu, ngay cả đồ trang sức trên đầu cũng

bằng đồng, chàng biết hàng xóm nói thế nào không, nói ta không bằng gả

cho Trương đồ tể bên cạnh ít nhất còn có thịt mà ăn, còn có trang sức

bằng bạc, thiệt thòi cho chàng là quan cửu phẩm mà không bằng bọn họ.

- Nàng đừng nói nữa.

Đoạn Minh Nghĩa xúc động trở lại:

- Nàng nhận lấy là được ta không cản nàng cùng lắm là phạm phải sự tình chức quan này ta không làm nữa đi làm đồ tể.

Đoạn Minh Nghĩa tức giận đi ra ngoài cửa thê tử của hắn cũng cảm thấy

mình nói trượng phu hơi quá mức nhưng nhìn thấy mấy hài tử ăn điểm tâm

như hổ đói nàng lại đau lòng cắn chặt môi lại.

Vách tường của Đoạn gia rất mỏng vợ chồng bọn họ cãi nhau Dư Vĩnh Khánh

và thủ hạ nghe rõ ràng thủ hạ của hắn che miệng cười, Dư Vĩnh Khánh

trừng mắt liếc một cái mới ngưng lại, trong lòng hắn không khỏi có một

vẻ thương cảm.

Lúc này Đoạn Minh Nghĩa đi trở về mặt hắn hơi đỏ, biết rõ bên này nghe thấy được liền thở dài:

- Để cho Dư huynh chê cười rồi.

- Không có vấn đề gì mỗi nhà đều có chuyện khó khăn mong Đoàn huynh yên

tâm ta sẽ không bắt Đoạn huynh làm chuyện trái đạo nghĩa.

Đoạn Minh Nghĩa cũng không vòng vo trực tiếp hỏi:

- Đã như vậy Dư huynh nói rõ ra đi muốn ta làm cái gì?

Dư Vĩnh Khánh cười nhạt một tiếng:

- Ta chỉ muốn biết, thái khóc òn bao nhiêu lương thực, Thường Bình kho

còn bao nhiêu lương thực quân đội một tháng tiêu hao bao nhiêu gạo, ta

biết những thứ này Đoạn huynh đều có ghi chép trong tay.

Đoạn Minh Nghĩa đại biến sắc mặt, hắn hoảng sợ nhìn Dư Vĩnh Khánh:

- Ngươi đến tột cùng là ai?

- Ta không dối gạt Đoạn huynh nữa, ta chính là đầu lĩnh tình báo của

Lương vương điện hạ ở Ung Kinh nếu như Đoạn huynh chịu phối hợp với

chúng ta thì khi Lương vương đăng cơ tuyệt đối không bạc đãi có thể cam

đoan cho huynh làm huyện lệnh.