Nàng đứng ở bên cạnh cô cô Tề Linh Lung hai người là hai nữ nhân duy nhất ở đây, Tề Phượng Vũ phụ trách tra xét sổ sách của Tề gia, thẩm tra bên trong địa vị rất cao.
Mà cô cô của nàng Tề Linh Lung là tiểu nữ nhi nhỏ nhất của Tề Vạn Niên gia chủ, năm nay hai mươi tuổi, mười tám tuổi đã xuất giá nhưng vì trượng phu bệnh qua đời cho nên nàng một mực thủ tiết ở nhà mẹ đẻ, phong tục của Đại Ninh vương triều cũng không kỳ thị với quả phụ chỉ cần thủ tiết với trượng phu một năm là có thể tái giá bình thường nhưng một số đại gia đình vẫn thủ tiết ba năm, Tề Linh Lung thủ tiết ba năm năm trước đã gả cho đại tộc Thôi gia.
So sánh chất nữ Tề Phượng Vũ dung mạo của Tề Linh Lung lớn hơn một chút nhưng phong thái vẫn yểu điệu thanh nhã thoát tục, càng thành thục vũ mị, thiên phú kinh thương của nàng rất cao, lại ở nhà mẹ đẻ thủ tiết nhưng nàng cũng mặc nhiên tham dự việc kinh doanh ở Tề gia phụ trách việc buôn bán son phấn.
Tề Phượng Vũ và Tề Linh Lung tuy thân phận phân biệt nhưng hai người quan hệ với nhau rất tốt cơ hồ không có gì giấu diếm nhau, lúc này trong tay Tề Phượng Vũ cầm một tờ ngân phiếu giả tờ ngân phiếu đã có dấu gạch đỏ nhưng nàng dựa vào xúc cảm của trang giấy vẫn cảm thấy đây giống hệt một tờ ngân phiếu thật, Tề Phượng Vũ cùng mọi người đều giống nhau giơ ngân phiếu lên trên cao, xuyên qua ánh sáng xem nó có màu gì, quả nhiên trước ánh sáng nó chỉ có ngũ thất thải.
Trong lòng Tề Phượng Vũ bắt đầu có sự lo lắng vì nàng biết rõ phân biệt bởi mấy màu như vậy không dễ dàng người bình thường tuyệt đối sẽ không lưu ý.
- Tất cả mọi người thấy chưa?
Thanh âm già nua của Tề Vạn Niên vang lên tràn đầy sầu lo:
- Các ngươi đã hiểu rõ nguy cơ trước mắt của Tề gia chúng ta chưa? Vĩ nhi ngươi đem mọi chuyện nói qua cho mọi người biết đi.
- Vâng phụ thân.
Tề Vĩ từ từ đứng ra cao giọng nói với mọi người:
- Mọi chuyện vốn bắt nguồn từ việc Đông Hải quận áp giải thuế ngân vào kinh.
Tề Phượng Vũ trong lòng nhảy dựng Đông Hải quân, chuyện phát sinh ở Đông Hải quận, một tháng trước nàng ở chỗ này, ánh mắt của nàng liền trở nên lo lắng chăm chú lắng nghe nhị thúc kể.
- Thuế ngân đông cung áp giải vào kinh nhưng người của Sở vương cực lực ngăn cản, thứ sử Tô Hàn Trinh dùng kế ve sầu thoát xác nghe nói dùng kẽm giả mạo bạc, vứt bỏ tại Tề Châu do Tề vương chặn đường, sau đó áp giải một trăm lượng ngân phiếu vào kinh.
- Thế nhưng mà một trăm lượng bạc này cũng là giả đúng không?
Tề Linh Lung nhịn không được cắt đứt lời của nhị ca nhưng Tề Vạn Niên khoát tay:
- Linh Lung không nên gấp để đại ca con nói hết.
- Vâng.
Tề Linh Lung không nhiều lời nữa chờ đợi nhị ca kể hết:
- Sự tình quỷ dị ở chỗ lúc đó tiền trang ở Bát Tiên kiều tại Duy Dương huyện đã nhận một trăm vạn lượng bạc thuế ngân viết ngân phiếu theo yêu cầu của trưởng sử.
- Nhị ca chờ một chút.
Lúc này lão tứ Tề Hoàn đã cắt đứt lời của Tề Vĩ, theo lời của Tề Vĩ hắn mời từ Đông Hải quận trở về, tình huống hiểu rõ hơn, liền giải thích cho mọi người:
- Không phải là trưởng sử của Đông Hải quận, Từ trưởng sử là người của Thân Quốc Cữu, đã mất tài quyền, lúc ấy hình bộ thị lang xảy ra án ám sát, Tô thứ sử bổ nhiệm hộ tào mới, do đệ đệ của hộ tào cũ làm chủ sự, một trăm vạn lượng ngân phiếu này là do một tay hộ tào này thao tác, người này ta biết ta còn mua một mảnh đất của hắn mở cửa tiệm hắn tên là Hoàng Phủ Vô Tấn.
- A!
Ở đại đường truyền tới thanh âm kinh hô tất cả mọi người đều quay đầu nhìn lại, khuôn mặt của Tề Phượng Vũ đỏ bừng vừa rồi thanh âm kinh hô vừa rồi là do nàng phát ra, Tề Linh Lung thấp giọng hỏi:
- Tiểu Vũ, con sao vậy?
- Cô cô con không sao đâu.
Tề Phượng Vũ vội vàng lắc đầu trong lòng nàng tràn đầy kinh ngạc, tại sao tên kia vẫn âm hồn bất tán, luôn luôn xuất hiện.
Tề Vạn Niên nghi hoặc nhìn Tề Phượng Vũ một cái hắn cũng không hiểu tại sao cháu gái mình lại thất thố, hắn nói với Tề Vĩ:
- Là ai đi làm ngân phiếu chỉ là một vấn đề nhỏ, ngươi tiếp tục nói đi.
- Vâng.
Tề Vĩ cất cao giọng nói:
- Sự tình quỷ dị là ở chỗ này, bọn họ không chỉ dùng kẽm ngụy trang mà còn làm gai một trăm vạn ngân phiếu giả lừa được Tú Y vệ, chính thức đem một trăm vạn lượng ngân phiếu thành công vào đông cung những chuyện này là do ta vừa nghe ở chỗ Thân Quốc Cữu.
Ở trong hành lang trở nên trầm mặc, tất cả mọi người đều nhìn nhau trầm tư, đều suy tư nơi phát hành một trăm vạn lượng ngân phiếu giả này, đây là vấn đề mấu chốt, nhị đệ của Tề Vạn Niên là Tề Vạn Quân cất tiếng:
- Ta cảm thấy trong chuyện này có phần kỳ quặc, ta biết Tô Hàn Trinh người này là người chính trực danh dự lớn lao, hơn nữa là con của tế tửu Tô Tốn, danh môn thế gia, ta cho rằng Tô Hàn Trinh làm giả ngân phiếu là không thể nào hơn nữa hắn cũng không ủng hộ, dùng kẽm giả mạo bạc thì có thể nhưng làm ngân phiếu giả ta không tin, ta chỉ sợ chuyện này ngay cả Tô Hàn Trinh cũng không được biết.
Tô Hàn Trinh ở kinh thành làm quan nhiều năm thanh danh rất tốt, trên cơ bản mọi người đều biết hắn, tất cả mọi người đều gật đầu cho rằng Tề nhị gia nói có đạo lý.
Tề Vạn Niên nghĩ nghĩ rồi lại hỏi Tề Vĩ;
- Vậy Thân Quốc Cữu có nói lần này vận chuyển ngân phiếu là ai không?
Câu nói này rất mấu chốt, nếu như Tô Hàn Trinh không biết rõ tình hình vậy người áp giải ngân phiếu tự tiện làm, ít nhất cũng biết nơi phát hành ngân phiếu này nếu như có thể tìm người này Tề gia có thể ngăn chặn, tất cả mọi người đều trông chờ mà nhìn Tề Vĩ.
- Hồi bẩm phụ thân người này Thân Quốc Cữu cũng xem trọng, danh tự con nhớ kỹ chính là Hoàng Phủ Vô Tấn.
- Lại là hắn.
Mọi người đều xôn xao, Tề Phượng Vũ nhíu bờ mi thanh tú lại, hắn thật đúng là âm hồn bất tán, trước kia quấn lấy mình bây giờ đã chế trụ Tề gia, nàng so với ai khác đều hiểu Vô Tấn hơn, một tên dê xồm háo sắc, vô lại nhưng có phần thông minh hắn cùng với lưu manh ở Duy Dương ó qua lại một trăm vạn lượng ngân phiếu giả nhất định là do hắn gây nên.