Từ Viễn trầm tư một chút rồi nói:
- Hôm nay Tô Hàn Trinh đã bổ nhiệm đệ đệ của Hoàng Phủ Duy Minh tạm thay chủ sự hộ Tào, không muốn giao chức này cho người khác. Việc này lại liên quan tới bạc thuế của Đông cung. Ta sợ rằng Tô Hàn Trinh sẽ không nhượng bộ đâu.
- Đệ đệ của Hoàng Phủ Duy Minh sao?
Cao Hằng nhướng mày.
- Đệ đệ của hắn là ai? Có tư cách đảm nhiệm chức chủ sự hộ Tào sao?
- Đệ đệ của hắn đạt huân quan là Vân Kỵ úy, lại là đệ tử của gia tộc Đông Hải Hoàng Phủ, dựa theo lục điển của triều đình thì hắn có thể đảm nhiệm được.
Cao Hằng chỉ thuận miệng hỏi mà thôi. Hắn cũng không hứng thú với đệ đệ của Hoàng Phủ Duy Minh. Hắn lại nói tiếp:
- Ta biết Tô Hàn Trinh nhất thời sẽ không đáp ứng. Chúng ta không cần nóng nảy. Trước tiên gây cho hắn chút áp lực đã, làm hắn cho rằng Hoàng Phủ Duy Minh sắp vào kinh. Dưới áp lực hắn hiển nhiên sẽ phải cầu tới chúng ta!
- Cao! Đại nhân thật sự là cao tay!
Từ Viễn giơ ngón tay cái lên khen. Hai người nhìn nhau, đều nở nụ cười ngầm hiểu.
Từ Viễn đi rồi, Cao Hằng ngồi trên ghế thái sư, vết thương của hắn có hơi mở ra lang y đã xem qua cho hắn vết thương này không đáng ngại tối đa chỉ cần điều dưỡng nửa tháng là được, nhưng trong lòng hắn dù sao cũng không cảm thấy thoải mái, loại chuyện nhỏ nhặt này khiến cho hắn phải làm khổ nhục kế, trả cái giá quá lớn.
Một hồi tiếng bước chân vang lên, Tiếu Cơ đi vào phòng dọn chén trà cho hắn, Cao Hằng híp mắt dò xét nữ nhân yêu mị này hắn rất hài lòng về nàng, thực tế ở trên giường tư vị của nữ nhân này không tệ chút nào, cho hắn một cảm giác không ngán.
Hắn thấy Tiếu Cơ muốn cất cái hộp làm bằng ngà voi đi thì liền nói với nàng:
- Cái hộp kia ngươi đừng động tới, ta sẽ tự mình cất, ngươi cất những cái khác là được rồi.
Tiếu Cơ mấy ngày nay đau khổ không thôi nam nhân này mấy hôm nay mỗi đêm đều tra tấn làm nàng rất đau khổ nàng sợ hắn như sợ hổ mỗi lần nhìn hắn là phát run, nàng đang định cất cái hộp bằng ngà voi thì Cao Hằng không cho nàng đụng vào nàng đành buông ra tiếp tục quan sát cái bàn.
Bỗng nhiên thân thể của nàng cứng lại, bàn tay tà ác kia đã luồn vào quần của nàng, chạm vào vết thương hôm qua nàng toàn thân run rẩy, sợ hãi nói:
- Lão gia... thương thế của lão gia... còn chưa tốt.
Cao Hằng căn bản không để ý tới nàng hắn nhìn chằm chằm vào tay của Tiếu Cơ, làn da trắng nõn, lửa dục của Cao Hằng bỗng nhiên bốc lên, đôi mắt nhỏ như máu.
Hô hấp của hắn trở nên dồn dập, trầm giọng nói với nàng:
- Cởi quần áo ra!
Tiếu Cơ vô cùng sợ hãi nàng bỗng nhiên quỳ xuống dập đầu liên tục với hắn:
- Lão gia để cho nô tì tĩnh dưỡng hai ngày, sau đó nô tì sẽ hầu hạ lão gia, nô tì van xin lão gia.
Cao Hằng nâng cằm nàng lên, trong mắt hiện lên nụ cười dâm đãng:
- Ngươi cho rằng ta đối đãi với ngươi chưa đủ dịu dàng sao?
- Không có...
Cao Hằng cười hắc hắc hắn híp mắt lại dùng một ngữ khí nói nhỏ bên tai Tiếu Cơ:
- Sau khi trở về kinh ta sẽ cho ngươi nếm thử tư vị của Thân Quốc Cữu, vậy ngươi sẽ biết ta kỳ thực rất ôn nhu, ôn nhu như gió xuân, khi đó ngươi sẽ rất nhớ tới ta.
Tiếu Cơ toàn thân run lên, ánh mắt của nàng tràn ngập sợ hãi,hắn còn định đưa mình cho ác ma đáng sợ hơn sao, không! không!
Tiếu Cơ từ từ lui về phía sau, nàng định chạy ra ngoài, Cao Hằng không hề hoang mang, sau khi nàng chạy tới cửa hắn liền từ từ nói:
- Ta biết ngươi còn cha mẹ bị mù mắt có phải không?
Tiếu Cơ dừng bước nàng từ từ quay người lại, trong lòng xuất hiện một loại tức giận chưa bao giờ có, hắn là quan lớn trong triều sao? Không hắn là một tên cầm thú một tên mặt người dạ thú, nàng nhìn chằm chằm hắn mà nghiến răng nghiến lợi nói:
- Ngươi hèn hạ vô sỉ.
Đôi mắt của Cao Hằng hiện lên vẻ hưng phấn, hắn thích cái cảm giác uy hiếp nữ nhân này.
- Ta hạ lưu cũng thế, hèn hạ vô sỉ cũng thế... những cái này không quan trọng ngươi ngoan ngoãn nghe lời ta, cởi quần áo ra đi tới trước mặt ta, nghe chưa?
Tiếu Cơ liền cảm thấy trong lòng đau khổ vạn phần, chẳng lẽ đây chính là vận mệnh của nàng sao? Nghĩ đến cha mẹ của mình bọ họ ở trong bóng tối không nhìn thấy mình bị lăng nhục, đây là vận mệnh của mình, nàng chính là một nữ nhân để người khác làm nhục, Tiếu Cơ đành phải rưng rưng nước mắt từ từ cởi đồ ra.
Vô Tấn cùng với Lý lao đầu sắp xếp phương án vượt ngục tỉ mỉ cuối cùng thất bại vì Duy Minh không chịu phối hợp, điều này khiến cho Vô Tấn uể oải không thôi tuy nhiên hắn cũng hiểu được quyết định của đại ca, hắn không muốn mất đi công danh và tiền đồ, cứu đại ca ra tuy giữ được tính mạng nhưng phải trả giá lớn là cả đời phải mai danh ẩn tích còn mang theo tội danh ám sát quan lớn.
Trong lòng Vô Tấn cảm thấy rất bất đắc dĩ, hắn muốn dùng phương thức của mình cứu đại ca cuối cùng cũng không thể không dùng phương án của Trần Trực,. Hiện tại cần phải năm được điểm yếu của Cao Hằng mới có thể uy hiếp được hắn thả Duy Minh ra.
Dựa theo lời nói của Trần Trực, Cao Hằng từng đảm nhiệm chức vụ hình tào ở Đan Dương quận cùng với huyện úy Đan Đồ quê quán của hắn ở Giang Ninh phủ..
Lúc cuộc họp kết thúc, Trần Trực ra lệnh cho hắn, theo lex thường đi Đan Dương hoặc Giang Ninh phủ điều tra là không thực tế, muốn có chứng cứ ít nhất phải mất nửa tháng, không nhất định có thể có được kết quả gì dù có thể lấy ra một chứng cứ nhỏ cũng không uy hiếp được Cao Hằng mấu chốt là khi về thì mọi chuyện đã xong.
Là một ngự sử trung thừa kinh nghiệm phong phú Trần Trực làm sao không biết được điều này, chỉ có thể giải thích là Trần Trực muốn điều mình đi, sau đó muốn ra tay giết đại ca để diệt khẩu.
Vô Tấn lần đầu tiên có cảm giác bất lực, cứu đại ca ra hắn có thể làm nhưng điều này cũng không có ý nghĩa gì, hiện tại phải làm cho hình bộ thị lang rút án, cách duy nhất có thể thực hiện là thứ sử Tô Hàn Trinh có thể khiến cho hắn nhượng bộ hay không.
Đại ca đã không chịu phối hợp vượt ngục, Vô Tấn ở trong đại lao cũng không có ý nghĩa, hắn tìm Lý lao đầu, dặn dò hắn phải bảo vệ cho đại ca, sau đó quay người đến Hoàng Phủ phủ, hắn không yên lòng về đại tẩu và Đóa Đóa, ít nhất hắn biết rõ đối phó với đại ca biện pháp hữu hiệu nhất là dùng đại tẩu và chất nhi chất nữ của hắn.
Hắn dám khẳng định đối phương nhất định sẽ bắt đại tẩu và hài tử.
Cho dù hắn đã nhờ Trần Anh tới bảo hộ nhưng trong lòng vẫn lo lắng, sau khi rời khỏi đại lao hắn liền chạy về Hoàng Phủ Phủ ngay lập tức.