- Không được!
Vô Tấn không chút do dự mà cự tuyệt.
- Ngoài hãng buôn Tề Thụy ra thì nhà nào cũng có thể bán.
Hắn thật sự canh cánh trong lòng đối với tiểu thư Tề gia kia. Miếng đất phía bắc cầu đã bị nàng đoạt đi rồi, đánh chết cũng không bán cho nàng nữa. Nhưng Vô Tấn vừa mới nghĩ lại, lại cảm thấy có lợi ích khác. Với thế lực của hãng buôn Tề Thụy thì để nó tiến vào, khu phố này không thể nào bị hủy đi được. Dù hãng buôn Tề Thụy đã mua phía bắc cầu nhưng dù sao ở đó cũng mới tốn có một ngàn lượng bạc, cho dù mất đi đối với bọn họ cũng không có gì lớn, bọn họ sẽ không để ý. Nhưng nếu dùng nhiều tiền mua đám đất này của mình thì lại khác rồi. Hơn nữa hai mẫu đất mà thôi, cũng chỉ có thể mở được một cửa hàng tơ lụa, không có khả năng làm tiền trang.
Nghĩ vậy Vô Tấn liền đổi ý.
- Được rồi! Có thể bán cho hãng buôn Tề Thụy nhưng phải ít nhất là một vạn lượng bạc, thiếu một xu cũng không bán. Hôm nay phải quyết định, qua đêm ta bán cho người khác.
- Được! Ta sẽ lập tức thông báo cho hắn. Ta nghĩ vấn đề cũng không lớn đâu. Hôm qua ta cũng đưa giá một vạn lượng bạc rồi. Tề Hoàn hình như cũng đồng ý với giá này.
- Như vậy thì một vạn năm ngàn lượng đi!
Vô Tấn lập tức đổi ý. Hắn hung tợn nói:
- Một vạn năm ngàn lượng bạc, ít một xu cũng không bán!
Hoàng Phủ Quý ngẩn ra, nửa ngày sau mới cười khổ một tiếng:
- Được rồi! Ta đi thông báo cho hắn.
Hai người đi vào tiệm, trong đó đã có năm sáu người khác đang đợi, một người là thương nhân da dẻ ngăm đen, nhìn ra đúng là thương nhân đảo quốc Nam Dương. Hắn đứng ở một góc, có vẻ căng thẳng, trong tay cầm một cái rương da đỏ thẩm. Hắn thấy Vô Tấn nhìn hắn liền vội kẹp rương da vào nách, cảnh giác nhìn lại.
Lão Thất thấy ông chủ đã trở về, lập tức bước lên phía trước chỉ về phía thương nhân ngoại quốc da đen kia, thấp giọng nói:
- Ông chủ, đó là một hải thương, nói có bảo vật muốn cầm với giá sáu ngàn lượng bạc.
Hoàng Phủ Quý mừng rỡ, vội vàng tiến tới chào:
- Khách quan, xin mời vào trong ngồi.
Bên trong là phòng khách quý, chuyên để bàn chuyện làm ăn trên một ngàn lượng bạc. Hoàng Phủ Quý nhiệt tình mời thương nhân kia vào. Thương nhân nọ nói tiếng Hàn, rụt rè bảo:
- Vậy thì phiền ông chủ rồi.
Hắn mang theo cái rương da vào trong phòng Hoàng Phủ Quý, cũng thấy Vô Tấn đi bên cạnh liền cảnh giác nhìn hắn. Thân thể Vô Tấn khôi ngô cao lớn, giống như bao phủ cả thân thể hắn. Hắn ôm thật chặt cái rương da trong ngực, nghiêng người đi theo Hoàng Phủ Quý vào nhà.
Vô Tấn hơi hứng thú. Hắn muốn nhìn xem trong cái rương rốt cục là bảo vật gì. Hắn vừa muốn đi theo thì đột nhiên bên ngoài tiệm có tiếng chạy rầm rập vang lên, sau đó La tú tài chạy tới. Hắn hô to với Vô Tấn.
- Công tử!
Vô Tấn thấy hắn mệt tới thở hồng hộc, lưỡi lè ra như cẩu thế thì cũng hơi tức cười. Nhưng nhìn vẻ hoảng hốt vô cùng trong mắt hắn, vẻ tươi cười của Vô Tấn biến mất. Nhất định xảy ra chuyện rồi. Hắn bước nhanh tới đón, hỏi La tú tài:
- Xảy ra chuyện gì rồi?
- Công tử, vừa rồi ở phố thư viện phát sinh đại sự!
Phố thư viện? Trái tim Vô Tấn nhảy lên. Hắn nghĩ tới Lậu thất trai, cũng không phải là Cửu Thiên mua bán bị quan phủ tra xét ra chứ?
- Vừa rồi Thị Lang bộ Hình của triều đình tới phố thư viện bị ám sát, bị thương rồi.
Vô Tấn thoáng thở phào nhẹ nhõm. Hoàng đế bị ám sát cũng không quan hệ tới hắn, đừng nói tới một Thị Lang bộ Hình. Nhưng La tú tài lại thở hổn hển nói:
- Vấn đề là đại ca của ngươi lại là người duy nhất bị bắt đi!
- Cái gì?
Vô Tấn trợn tròn hai mắt. Hắn túm áo La tú tài, hung tợn nói:
- Sao lại bị bắt?
- Ta... Ta không biết. Thị lang bị đâm không lâu thì Duy Minh bị bắt đi rồi.
Vô Tấn đẩy hắn ra, phi thân ra đường. La tú tài hô to phía sau:
- Nghe nói Duy Minh đang bị nhốt ở huyện nha!
Vô Tấn chạy vội dọc theo đường sông, trong đầu vô số ý niệm. Tại sao lại bắt đại ca? Rất rõ ràng là bởi vì có người vì đại ca mà mất đi quyền chủ sự hộ Tào nên không cam lòng thất bại, muốn gây sóng gió.
Vô Tấn vừa chạy tới cầu, chỉ thấy đúng lúc này một chiếc xe ngựa vọt tới đầu cầu. Cạch, chỉ thấy cửa sổ của xe ngựa có người vẫy vẫy hắn:
- Hoàng Phủ công tử!
Vô Tấn chạy qua cầu, nhận ra hắn là phụ tá Dương Vi của Tô Hàn Trinh:
- Dương tiên sinh, là Tô đại nhân cho người tới đây đón ta sao?
- Đúng! Ngươi mau lên xe ngựa đi.
Vô Tấn kéo mở cửa xe, nhảy lên xe ngựa. Xe ngựa quay đầu, nhanh chóng chạy về phía thành bắc.
- Dương tiên sinh, đại ca của ta tại sao lại bị bắt?
Vừa vào trong xe, Vô Tấn trầm giọng hỏi.
- Chuyện rất bất ngờ.
Dương Vi thở dài một tiếng:
- Hôm nay Cao thị lang đi thị sát quận học, từ quận học đột nhiên có người xông ra ám sát. Cao thị lang bị thương. Thích khách bị Vương huyện úy bắt tại chỗ. Đúng lúc này thì một mũi tên độc bắn chết thích khách, trước khi chết hắn hô lên bốn chữ Hoàng Phủ Duy Minh. Cho nên Duy Minh bị bắt đi rồi.
Vô Tấn cảm thấy rất phẫn nộ. Loại vu oan giá họa này quá rõ ràng rồi. Hắn bắt buộc mình phải tỉnh táo lại, lại hỏi:
- Vậy đại ca của ta hiện giờ đang bị nhốt ở đâu?
- Nghe nói là ở đại lao của huyện nha?
- Huyện nha?
Dương Vi gật đầu:
- Là Vương huyện úy tự mình dẫn nha dịch tới bắt người! Ôi, Trương huyện lệnh tất nhiên không nghe không hỏi. Người này mấy ngày trước còn giải hòa quan hệ với lão gia nhưng lật mặt so với người khác còn nhanh hơn!
Vô Tấn không nói gì. Hắn biết Trương huyện lệnh không phải là trở mặt mà là tự bảo vệ mình. Thị lang Bộ Hình bị đâm tại Duy Dương huyện, hắn cũng không thoát khỏi trách nhiệm không duy trì được trị an. Vô Tấn không thể không thừa nhận một chiêu này của Cao Hằng rất đốc, một đá ném chết vài con chim. Đại ca hắn là chủ sự hộ Tào, Tô Hàn Trinh cũng bị nghi ngờ đứng phía sau. Còn có Triệu Kiệt Hào phụ trách trị an, Huyện lệnh Trương Dung cũng không thoát khỏi có liên quan, có thể nói là một lưới bắt hết. Khó trách Thái tử muốn phái Ngự Sử trung thừa tới. Xem ra quyết đầu quyền lực của cao tầng triều đình rất lợi hại rồi. Hiện giờ hy vọng duy nhất chính là xem Ngự Sử có thể phát huy tác dụng hay không.
Vô Tấn cảm thấy hết sức nặng nề. Trận tranh đấu lần này sợ rằng không tầm thường rồi.