Hoàng Tộc

Quyển 1 - Chương 104: Ly biệt(hạ)

Cửu Thiên hơi mờ mịt nhận phong thư. Nội tâm nàng loạn cả lên, rối như tơ vò, có hằng hà sa số đầu mối. Nàng không biết mình nên gỡ ở đâu trước? Trong phong thư hình như có rất nhiều bản thảo, nàng tiện tay rút ra một tờ, chỉ thấy trên đó viết mấy chữ to "Trư Bát Giới ở rể Cao lão trang", bên dưới là dày đặc chữ nhỏ.

Tô Y nghển cổ nhìn, con mắt lập tức sáng bừng lên:

- A! Là truyện Trư Bát Giới, ta thích nhất đoạn này!

Cửu Thiên hơi ngây dại. Những dòng chữ này viết rất ngoáy, có chỗ nét mực cũng thiếu, có vẻ như rất vội vàng. Đây rõ là tối qua hắn viết ra. Một đêm hắn không ngủ rồi. Cửu Thiên phảng phất thấy Vô Tấn đốt đèn thức cả đêm, viết từng trang từng trang những chuyện này cho nàng, dường như thấy Vô Tấn đi qua đi lại, lo lắng hết lòng mà suy nghĩ...

Nàng cắn nhẹ môi, đôi mắt không khỏi đỏ lên. Một tần sương mù ướt át mà nàng cũng không phát hiện ra bao phủ đôi mắt đẹp của nàng.

Tô Y lại rút ra một tờ khác, kinh ngạc mà vui mừng kêu lên:

- Tỷ! Là Đường Tăng thu Ngộ Không đó!

Nàng không thấy đường nói lại, không phát giác ra có gì kỳ quái liền hỏi:

- Tỷ, tỷ làm sao vậy?

- Không có gì!

Mạng che mặt Cửu Thiên nên không lộ vẻ biểu hiện, chỉ thấy nàng nói khẽ:

- Chúng ta thật sự phải đi rồi!

Nàng lại thi lễ với Nghiêm Ngọc Thư:

- Đa tạ cậu!

- Cái này có gì mà phải đa tạ chứ!

Nghiêm Ngọc Thư khoát khoát tay cười nói:

- Thư của con ta cũng đưa cho hắn rồi. Tiểu tử kia chật vật không chịu nổi. Tóc còn rối hơn cả ổ gà, con mắt đỏ hơn mắt thỏ, chắc là không định tới gặp ngươi đâu.

Cửu Thiên yên lặng gật đầu. Lời cậu nói nàng cũng hiểu. Nàng có thể tưởng tượng ra hình dáng hắn.

- Cậu, con đi đây. Cậu có rảnh thì tới kinh thành nhé!

- Ta sẽ đi chứ. Sang năm ta sẽ dọn đi. Cửu Thiên, con đi đường cẩn thận đó!

Cửu Thiên cẩn thận bỏ bản thảo của Vô Tấn vào trong túi của mình, cùng Tô Y lên thuyền. Người chèo thuyền hô to một tiếng:

- Rời cảng nào!

Thân thuyền lắc lư một cái, cánh buồn liền được kéo lên. Đội thuyền bắt đầu chậm rãi đi khỏi bến tàu. Cửu Thiên đứng ở đuôi thuyền nhìn về phía bến tàu phương xa, trong lòng có nổi ưu thương nhàn nhạt. Đây là thương cảm biệt ly. Gió thổi động váy dài của nàng, khiến tấm lụa mỏng trước mặt nàng phất phơ theo gió.

Lúc này nàng lại nhìn thấy ở thần thụ xa xa có một con chim lớn bay lên, quanh quẩn trên không trung nhưng có ai kinh động tới nó vậy. Cửu Thiên tựa hồ trông thấy trên ngọn cây có bóng một người, cũng không thấy rõ lắm, có lẽ chỉ là chạc cây thôi:

- Ôi!

Nàng thở dài một tiếng, trong nội tâm cảm thấy đầy mất mát. Hắn không ra rồi. Gió thổi phất mạng che mặt của nàng. Nàng chỉ cảm thấy gió lùa vào mắt, khóe mắt cay cay. Một giọt nước mắt không hay biết chảy xuống khuôn mặt nàng, để lại một giọt sương ban mai xinh đẹp nhất...

Vô Tấn ngồi trên chạc cây thô to nhìn chiếc thuyền đi xa xa, nhìn nữ tử xinh đẹp mặc y phục màu trắng đứng dưới đuôi thuyền. Mặt hắn lộ nụ cười nhàn nhạt. Trong đầu hắn đang nghĩ tới bức thư của nàng.

- Hy vọng lần khác tới Đông Hải Quận, ta sẽ nhớ là ở nơi nào đó còn có một bằng hữu của ta, cũng hy vọng chúng ta có thể gặp lại nhau...

- Cửu Thiên, chúng ta nhất định sẽ có lúc gặp lại. Chúc nàng lên đường bình an!

Vô Tấn thì thào nói nhỏ.

Bến tàu Duy Dương huyện dường như là một nơi bổ sung năng lượng thần kỳ. Vô Tấn sáng sớm tinh thần còn uể oải không phấn chấn, từ bến tàu đi dạo một vòng trở về lập tức thần thái trở nên sáng láng, vẻ mặt khôi phục vẻ tươi cười tự tin, ngay cả mái tóc rối mù không biết bao lâu rồi cũng được hắn chải chuốt cẩn thận. Biểu hiện duy nhất còn lại của hắn là hai chân loạng choạng, hầu như bước vào cửa hiệu cầm đồ cũng khó. Trở về hiệu cầm đồ xong Vô Tấn liền lăn ra ngủ, mãi tới sán ngày thứ hai mới hoàn toàn khôi phục được thể lực.

Sáng sớm, Vô Tấn đi vào đại đường nhưng lại không thấy Hoàng Phủ Quý, chỉ có tiểu nhị tên là Hắc Trư kia. Hắn cũng là người củ mà Hoàng Phủ Quý mang tới từ hiệu cầm đồ Dĩ Lai, hơn hai mươi tuổi rồi. Nhưng bất đồng với Lão Thất gầy nhỏ, người này vừa béo lại vừa đen, bởi thế mới có danh hiệu là Hắc Trư. Trên thực tế hắn họ Hứa, người địa phương, làm việc rất chững chạc.

- Hắc Trư, Ngũ thúc đâu rồi? Sao lại chỉ có mình ngươi thế?

Vô Tấn nhìn lướt qua đại đường rồi hỏi.

- Đi tới nhà Cổ nhị thẩm rồi. Nàng có một món đồ cổ muốn cầm nhưng không muốn ra khỏi nhà, không thể làm gì khác hơn là Ngũ thúc tự mình tới. La tú tài cũng đi theo rồi. Nghe nói Cổ nhị thẩm rất khó thương lượng đó.

- Vậy Lão Thất đâu?

Vô Tấn lại hỏi.

- Hình như đi tới miếu Lão quân rồi! Gần đây tiểu tử này mê mẩn, nghe nói tới Lão quân xem đạo sĩ.

Hắn vừa mới nói thì chỉ thấy Lão Thất giống như con chuột lẩn dọc theo tường vào. Hắn vội vàng gọi:

- Hắc Trư, mau đi xem với ta!

- Cái thằng nhãi này. Ngũ thúc không có ở đây không biết đường làm việc cho tốt đi.

Vô Tấn răn dạy hắn:

- Nếu Hắc Trư cũng đi thì ai coi cửa hàng hả? Chẳng lẽ bắt ta coi?

Lão Thất vào cửa không phát hiện ra Vô Tấn, sợ hắn tới run run, cúi đầu không dám nói tiếp nữa. Hắn cũng là người biết điều, biết Vô Tấn mới là ông chủ của bọn họ.

- Phía sau xảy ra chuyện gì vậy?

Vô Tấn không nhịn được mà tò mò hỏi.

Lão Thất lập tức khôi phục vẻ ban đầu. Hắn vội vàng đi về phía Vô Tấn thấp giọng nói vài câu. Vô Tấn nhướng mày:

- Không thể nào!

- Ta tận mắt thấy mà, lừa gạt công tử sao được?

- Vậy hiện giờ hắn đang ở đó sao?

- Hắn còn đang ở đó, không phát hiện ra ta.

Vô Tấn lập tức chạy ra ngoài hiệu cầm đồ. Bọn họ thần thần bí bí thế khiến Hắc Trư cũng tò mò. Hắn lập tức hỏi luôn:

- Chuyện gì thế!

Lão Thất lắc đầu, lộ vẻ thương xót:

- Ôi! Một người mà ngươi không ngờ được đang trốn ở một góc khóc.

...

Vô Tấn bước rất nhanh, đi vào miếu Lão quân. Dọc theo tường vây của Dương Ký tửu lâu, hắn quả nhiên nghe được tiếng khóc nhỏ. Đây là tiếng khóc của một nam nhân, tựa hồ như truyền ra từ bên ngoài tường vây của Dương Ký tửu lâu.

Vô Tấn thả chậm bước chân, bước sát theo tường vây của Dương Ký tửu lâu đi về phía trước. Hắn len lén nhìn vào, nhất thời hoảng sợ. Chỉ thấy ông chủa của Dương Ký tửu lâu đang ngồi ở ngoài cửa hậu viện, bụm mặt khóc. Ông chủ Từ năm nay đã ngoài ba mươi rồi. Người từng trải như vậy còn có chuyện gì buồn tủi lắm sao?

Ánh mắt Vô Tấn còn nhạy bén hơn Lão Thất nhiều. Hắn phát hiện ra trên người ông chủ Từ có chút không thích hợp. Trường bào của hắn cũng có rất nhiều chỗ rách nát, trên tay trên cổ đều là vết thâm. Chuyện này là thế nào? Rõ ràng là bị người đánh. Là ai làm?