Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 989: Vẫn Diệt ( Hai )

Minh Vương thái tử không
phải là hạng người nhát gan, ngược lại hắn là người rất có đảm lượng.
Nhưng gan lớn cũng không nhất định phải hành động thiếu suy nghĩ. Sinh
vật tà ác trước mắt này lai lịch không rõ, lại mạnh mẽ đến mức nghịch
thiên. Nếu không chạy trốn thì chỉ có con đường chết mà thôi. Ngay lúc
Minh Vương thái tử cơ hồ không nhịn được muốn một mình rời đi thì Minh
tông tông chủ cũng có hành động.

Không có công kích gì, công kích trước sinh mệnh siêu cấp kia chỉ là đi
tìm tử lộ. Chỉ thấy Minh Tông tông chủ y bào rung động, từng bước từng
bước tiến về phía trước trong hư không, đồng thời phóng thích ra khí tức bản thân mình.

Một cỗ khí tức âm trầm, hắc ám cũng thuộc loại lực lượng tử vọng hóa
thành mây đen cuồn cuồn phóng ra từ cơ thể hắn. Cỗ chân khí đặc thù của
Minh Tông như có sinh mệnh tự mình chuyển động. Nhưng chân khí của hắn
chỉ phun ra nuốt vào trong vòng hai thước xung quanh thân thể.

Sự khống chế đối với chân khí của Minh Tông tông chủ cơ hồ đã đạt đến
cảnh giới xuất thần nhập hóa, giống như Sát Liêu tông chủ Lý Phùng Đạo,
đều là cấp bậc tông sư. Bên ngoài hai thước không có một chút khí tức
nào thoát ra.

Minh Tông tông chủ ngẩng đầu lên, thần sắc bình tĩnh. Hắn yên lặng nhìn
chằm chằm không trung, trong mắt xẹt qua một tia hào quang kỳ dị.

Đối với hung vật này hắn lại tựa hồ hoàn toàn không có tư thế đối kháng. Sự buông tha không chống cự này như là mọi thứ hắn đã nắm chắc trong
tay.

“ Oanh long!”

Chân khí chí âm chí ám chí tà phô thiên cái địa đánh về phía phụ tử hai
người Minh Tông tông chủ. Mắt thấy hai phụ tử này sẽ táng mệnh đương
trường thì dị biến nổi lên. Đột nhiên trong lúc đó cỗ lực lượng bàng bạc kia lại dừng lại trên đỉnh đầu hai người mà không hạ xuống.

“ Loại khí tức này….hừ hừ! Thì ra các ngươi là con cháu của nó.”

Thanh âm âm lãnh để lộ ra một cỗ uy áp cường đại truyền đến trong đầu phụ tử hai người Minh Tông tông chủ.

“ Các ngươi đã đi vào nơi này…vì nó cho các ngươi.”

Hắc ám mãnh liệt bắt đầu khởi động, tà vân tách ra, một con mắt màu
trắng to cỡ nắm tay lộ ra một cỗ khí tức quỷ dị đột nhiên bay ra, hướng
về phía phụ tử Minh Tông.

“ Đa tạ tiền bối!”

Minh Tông tông chủ dường như sớm đã biết trước, tiến lên một bước, tay
áo phất nhẹ đem con mắt thật lớn kia thu vào không gian. Đồng thời thần
sắc cung kính khom người nói cảm tạ.

“ Hiện tại cút đi.”

Thanh âm ù ù, như hải triều cuồn cuộn nổ tung bên tai hai người. Lập tức hắc ám phô thiên cái địa co rút lại, biến mất không thấy.

“A!”

Ngắn ngủi chỉ một cái chớp mắt nhưng đối với Minh Vương thái tử mà nói
lại giống như vừa vượt qua quỷ môn quan, sắc mặt hắn trắng bệch.

“ Phụ thân, vừa rồi là….”

“ Đừng hỏi. Chờ sau khi rời khỏi nơi này ngươi tự nhiên sẽ biết.”

Minh Tông tông chủ phất phất tay, cắt đứt câu hỏi của Minh Vương thái tử.

Ở một nơi khác, âm phong gào rít, mây đen cuồn cuộn, chỉ sau vài chiêu,

võ giả tiến vào Ai Hào Đại Thâm Uyên lớp chết lớp bị thương. Trong vòng
trăm trượng xung quanh tà vật hắc ám không có một bóng người.

Bên trong mây đen lóe lên điện quang, một đôi mắt huyết hồng nhìn chằm
chằm về phía trước, một thiếu niên đang nhanh chóng chạy trốn.

“ Ông!”

Hai mắt trong mây đen chợt lóe hàn quang, ngay sau đó mây đen cuồn cuộn tập trung lại, “ Sưu” một tiếng đã biến mất không thấy.

“ Oanh!”

Một độc thủ thật lớn vươn ra trong hư không mãnh liệt đuổi theo Phương
Vân, một quyền trùng trùng điệp điệp phách lên người hắn…trên “ Không
gian chi môn”.

“ A a a ….”

Hai mắt Phương Vân co rút lại, hét thảm một tiếng, thân hình bị đánh bay ra ngoài. Không gian đứt gãy được hắn tụ tập tầng tầng ở bên người chỉ
chống đỡ được trong chốc lát đã bị phá khai.

Lực lượng của đầu hung vật này quá mức khủng bố. Không gian chi môn của
Phương Vân ảo diệu vô cùng, cơ hồ làm cho hắn luôn luôn đứng ở thế bất
bại. Nhưng đối mặt với đầu sinh vật này lại chỉ chống đỡ được trong chốc lát. Trên người sinh vật này Phương Vân cảm giác được Hắc ám không gian pháp tắc so với mình còn cường đại hơn vô số lần.

“ Không gian chi môn” của hắn chỉ có thể đối phó với người khác chứ không thể sử dụng với sinh vật hắc ám này.

“ Không tốt! Bị nó chú ý rồi.”

Phương Vân trong lòng kinh hoàng nhưng cũng không bị thương nặng. Lúc
này lực lượng xâm nhập thân thể hắn không thể tạo thành lực phá hoại
cường đại như trước, thậm chí còn có một bộ phận năng lượng tà ác bị
chân khí vạn hóa của hắn cắn nuốt.

Cho dù Phương Vân đã hiểu rõ huyền bí của năng lượng tà ác nhưng cho dù
như thế, loại chân khí tà ác này vẫn là một loại năng lượng cực kỳ cao
cấp. Chân khí vạn hóa cần tiêu phí một thời gian rất dài mới có thể hấp
thu được nó. Quá trình hấp thu này là cực kỳ chậm chạp.

“ Ông!”

Phương Vân cực lực đề khí đan điền, thúc dục ý niệm, muốn từ trong trảo
thủ thoát ra ngoài. Nhưng thực lực giữa hai bên quá mức chênh lệch, hầu
như là cách biệt một trời một vực.

“ Ca sát!”

Tà trảo như đã bày ra một tầng cấm chế cực mạnh trên người Phương Vân, giống như kìm sắt kiếm chế hắn chặt chẽ trong hư không.

“ Ngươi rốt cuộc là ai?”

Thanh âm ù ù giống như ma thần vang lên. Tà trảo thật lớn, huyết nhục
khổng lồ vặn vẹo run run rồi nhanh chóng một lần nữa tụ hợp lại thân
hình mới. Trong nháy mắt, thân hình khổng lồ của sinh vật đã xuất hiện
trước mặt Phương Vân, thiết trảo thật lớn chặt chẽ cầm giữ hắn.

“ Sinh vật nhỏ bé sao lại có khả năng có được khí tức cổ xưa như vậy…”

Sinh vật tà ác đáng sợ đứng từ trên cao hung hăng nhìn chằm chằm Phương
Vân. Trên người nó tản mát ra khí tức diệt thế khủng bố, uy áp cường đại ép tới khiến hắn cơ hồ như không thở nổi.

“ Nói, năng lực ngươi hiển lộ trước đó rốt cuộc là học được từ đâu?”

Thanh âm ong ong giống như lôi minh vang lên trong đầu Phương Vân. Sinh
vật kia không hề che giấu sát khí của bản thân. Sát khi cuồng bạo giống
như trăm ngàn thần binh lợi nhận cuồn cuộn bên người hắn, dường như lúc

nào cũng có thể đem hắn cắt thành từng mảnh nhỏ.

Phương Vân bình tĩnh nhìn đầu sinh vật hắc án đến từ thâm uyên này. Tại
thời khắc gặp phải nguy cơ diệt vong hắn lại trở nên cực kỳ bình tĩnh.

Đây là một hung vật toàn thân tràn đầy khí tức giết chóc và hủy diệt.
Không người nào biết lai lịch của nó, cũng không ai biết được tại sao nó lại bị phong ấn ở nơi này. Đôi mắt nó tràn ngập khí tức hắc ám cuồng
bạo, giống như trên người nó là cả một vực sâu hắc ám bí hiểm.

Thoạt nhìn thì cực kỳ sự hung ác, hơn nữa lại tràn đầy sát khí nhưng từ
sâu trong mắt nó Phương Vân lại nhìn thấy một cảm xúc sâu đậm, chính là
sự khiếp sợ, kinh hãi cùng mê hoặc.

Hung vật cường đại giống như thần linh lại tràn ngập sợ hãi, điều này
thật bất khả tư nghị. Nhưng Phương Vân suy nghĩ một chút cũng biết bản
thân đã làm cho nó sinh ra cảm xúc này, chính là “ chân khí vạn hóa” mà
ngay cả hắn cũng không biết rõ lại lịch.

“ Thiên Địa Vạn Hóa Chung chính là ta may mắn đoạt được khi ở tây giao
săn bắn, là di lưu của một vị Kim giáp tướng quân. Người tướng quân này
có thể là cố võ hầu hoặc võ tướng cái thế của một triều đại nào đó. Cái
gì có thể làm cho đầu sinh vật này sinh ra cảm giác sợ hãi mãnh liệt như vậy? Thậm chí còn xuất hiện trạng thái tâm thần thất thủ khi đối diện
với công kích đồng loạt của tất cả võ giả? Chẳng lẽ nói Thiên Địa Vạn
Hóa Chung trong tay hắn có liên hệ gì với sinh vật này? Hay là vị Kim
giáp tướng quân trong động quật kia cũng giống hắn, ngẫu nhiên là người
thừa kế Thiên Địa Vạn Hóa Chung?”

Phương Vân thay đổi suy nghĩ thật nhanh, cố gắng từ trong hoàn cảnh này
mà tìm ra một con đường thoát thân. Chỉ là cho dù hắn cố gắng nghĩ ra
cách gì đi nữa thì cửa thông đạo đã bị đóng lại, cơ hồ là không có khả
năng rời đi. Mà đầu sinh vật trước mắt này cũng không hề có chút ý muốn
nào buông thả cho hắn thoát thân.

“ Ngươi đang sợ hãi!”

Phương Vân nhìn sinh vật bốn cánh to lớn, bình tĩnh nói.

Đồng tử sinh vật tà ác co rút lại, ánh mắt lóe lên hàn quang, điềm nhiên nói:

“ Không cần cố gắng làm ta tức giận, như vậy ngươi sẽ chết rất thảm đó.”

Phương Vân nghe vậy ngược lại nở nụ cười: “ Như thế nào? Muốn bầm thây
vận đoạn ta sao? Võ giả thân hình có thể tùy ý mà tụ hợp, tứ phân ngũ
liệt căn bản không hề có tác dụng.”

“ Hừ ta sẽ cho linh hồn ngươi vĩnh viễn đắm chìm trong hắc ám và băng
lãnh, chịu nghiệp hòa dày vò, mãi mãi cũng không thể tỉnh lại.”

Sinh vật tà ác cười lạnh nói. Linh hồn bị thương quả thật so với thân thể bị xé rách còn đau đớn hơn gấp ngàn vạn lần.

“ Thật không? Được, ngươi muốn biết thì ta nói cho ngươi.”

Ngoài dự liệu, Phương Vân lại dứt khoát đáp ứng.

“ Thật lâu trước kia, có một lần ta đi vào một tòa thâm sơn cổ lâm, đột nhiên lúc đó xuất hiện một vị kì nhân…”

“ Hắn nói ta có tư chất cực cao, nói là có một môn công pháp muốn đưa cho ta…”

Ngay sau đó, một câu chuyện kỳ dị, khúc chiết cổ xưa, theo khuôn sáo gặp kỳ ngỗ cũ kỹ từ trong miệng Phương Vân nhất nhất tự thuật lại. Trong đó còn xen kẽ rất nhiều lần gặp kỳ ngộ không hề liên quan gì đến bản thân
hắn nói lại hồ đồ một hồi.

Bốn phía im ắng, ngay cả đám người Lý Phùng Đạo, Vệ Trường Thanh đang
tranh thủ thời gian điều dưỡng thương thế nghe thấy Phương Vân hồ ngôn
loạn ngữ như vậy cũng không khỏi kinh ngạc há hốc mồm.

Kỳ ngộ bậc này cho dù từ thời thượng cổ đến nay cũng không một người nào có thể có được. Cường giả có năng lực chân chính làm sao tin được những lời nói này. Võ giả rất nặng truyền thừa và cấp bậc sư đồ, tuyệt đối sẽ không xuất hiện tình huống tùy ý tiếp nhận đồ đệ như vậy.

“ Tiểu tử này thú vị thật, sắp chết đến nơi rồi còn dám ở đó hồ ngôn loạn ngữ.”

Ân Vô Ngân thầm khen một tiếng, trong lòng cũng không khỏi giơ ngón cái
lên khen ngợi. Loại chuyện này cho dù là hắn cũng tự hỏi không làm được. Ngay cả tiểu hài tử cũng biết xác suất hắn gặp được những kì ngộ đó là
vô cùng thấp.

Nhưng không ngờ quái vật kia lại chăm chú đứng nghe như nuốt từng chữ một, hơn nữa lại cực kỳ an phận.

Mặc dù đối với Phương Vân có mấy phần không chào đón nhưng Ân Vô Ngân
cũng không thể không âm thầm cảm tạ. Giờ phút này hắn bị thương khá
nặng, rất cần thời gian để điều dưỡng thương thế. Hiện tại là thời khắc
sinh tử tồn vong, hắn cần tranh thủ từng chút để khôi phục lực lượng,
nghĩ biện pháp tiêu diệt hung vật này.

Chỉ cần có thể kéo dài thời gian, khôi phục được thực lực, hắn có biện
pháp tiêu diệt đầu quái vật khủng bố này. Tất cả hắn cần là thời gian.
Ân Vô Ngân hận không thể đem thời gian Phương Vân kể chuyện kéo dài càng lâu càng tốt.

“ Tiểu tử, trông cậy vào ngươi rồi! Sinh tử của tất cả mọi người chỉ nhờ một lần hành động này.”

Ân Vô Ngân hạ quyết tâm, chân khí lưu chuyển không ngừng khu trừ tà lực trong thể nội.