Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 981: Vạn Tướng Chi Ma

Không gian vô cùng vô tận ập tới, hiện lên trong cảm chi của Phương Vân là một thế giới rộng lớn.
Pháp tắc không gian mạnh mẽ khiến cả thế giới lạnh băng hắc ám này chia
nhỏ thành những ô vuông, mỗi một ô vuông là một vị diện, một không gian.

Mỗi một không gian lại bị một duy độ thời gian khác thống trị!

Đây là một thế giới cực kì phức tạp, nếu có đắc quả pháp tắc không gian
và pháp tắc thời gian cực cao, e là tu vi có cao hơn nữa cũng bị lạc
trong kết cấu không gian vô cùng vô tận này!

Phương Vân lắc mình, lập tức giống như đuôi cá, lao tới phía trước. Nơi
đó có hơn 30 viên tinh thể thời gian và tinh thể không gian đang tỏa
sáng như mặt trời, tỏa ra khí tức rất mạnh.

Dù ở ngoài trông vào, những tinh thể này cách mặt đất không cao, nhưng
thực ra, khoảng cách thực sự phải đến mấy chục vạn dặm. Khoảng cách này
đến Phương Vân cũng cần thời gian.

Đặc biệt là, một loạn lưu pháp tắc không ngừng cuốn theo thời gian và duy độ không gian!

Phương Vân có đắc quả không gian cao thâm hơn những võ giả khác, chỉ
thấy bóng hắn xẹt qua, trong chớp mắt đã theo kịp cường giả địa hồn đi
trước.

Người này đang toàn lực ứng đối với pháp tắc không gian hỗn loạn, đột
nhiên một cơn gió nhẹ thoảng qua, bèn cảm thấy có người ngang qua. Đầu
tiên là kinh ngạc, rồi phẫn nộ, cười nhạt nói: “Tên tiểu tử miệng còn
hôi sữa nào, dám đi qua đầu ta. Hừ! Xuống đây cho ta!”

Hắn vung bàn tay một cái, chân khí trong cơ thể phóng ra, giống như núi
lửa phun trào, nhắm tới Phương Vân. Chân khí hóa thành một đường trôn
ốc, có một lực hấp dẫn lớn khủng khiếp.

“Đa tạ rồi!” Phương Vân cười điềm nhiên, đạp mạnh chân, kết cấu không
gian tầng tầng ngưng kết dưới chân hóa thành một kết cấu mỏng như gương. Chân khí bàng bạc của cường giả này lập tức phát ra một sức mạnh khiến
tốc độ Phương Vân nhất thời tăng gấp bội, bắn thẳng lên phía trước.

“Đáng chết!” Thấy Phương Vân phóng đi, sắc mặt cường giả này vàng vọt
như gan lợn. Dốc sức tấn công, không những không làm thương đến đối
phương, mà còn trở thành bàn đạp, đúng là sự sỉ nhục!

“Bản tọa không tha cho ngươi đâu!” Nhún chân một cái, bộc phát ra sức
mạnh đáng sợ, cường giả Địa hồn này lập tức đuổi theo Phương Vân.

“Xuống đây cho ta!” Khi Phương Vân cấp tốc phóng đi, từng đạo chân khí
xuyên qua hàng nghìn tầng không gian chặn tới. Không phải là bạn thì là
thù, câu này rất đúng trong trường hợp này.

Mỗi khi có một võ giả vượt qua mình, có nghĩa là mình sẽ có được ít kho
báu hơn, tinh thể không gian và tinh thể thời gian hoàn chỉnh như vậy đủ để làm bất cứ ai điên cuồng!

Thực ra, không chỉ Phương Vân, giữa những cường giả thượng cổ khác cũng có sự đua tranh này!

Thiên địa vạn hóa chung nhảy lên trong hư không, Phương Vân cắn bản

không có ý làm căng với hắn, kim quang sáng lên, pháp tắc trong thiên
địa hội tụ, Phương Vân tránh hết đòn này đến đòn khác.

“Bình!” Từng đạo thần niệm cường hành xuất hiện, muốn khóa chặt Phương
Vân, thế mà Thiên địa vạn hóa chung chỉ chấn động trong biên độ nhỏ,
thoát ra khỏi những đạo ý thức đó.

“Không ngờ, thời cận cổ võ đạo bị vùi lấp lại còn có một võ giả như
ngươi! Uy lực tập trung trong tay ngươi có thể phát ra đến độ này, cũng
nên ngậm cười chín suối rồi!” Trong hắc ám, một giọng nói ấm trầm vang
lên, mang theo cả uy áp mạnh mẽ.

Võ học của Thương khung ma quân còn mạnh hơn nhiều so với những võ giả như Xích Mị.

Phương Vân giật thót mình, biết võ giả ra tay lần này thậm chí còn đạt
tới Địa hồn nhị trọng động thiên cấp. Nếu không không thể tạo được áp
lực lớn thế này với hắn!

“Võ giả nơi đây, không chỉ có một. Tiền bối hà tất phải làm khó ta?”
Phương Vân lớn giọng, thần thái điềm tĩnh, hắn lắc mình, xuyên qua vị
diện vuông, tiếp tục phóng đi.

“Nếu ngươi có oán ngôn ắt cũng không ra tay với ta. Xưa nay cá lớn nuốt cá bé, nghìn năm không thay đổi!”

Vừa dứt lời, một bàn tay khổng lồ tỏa ra sương khói cuộn lên ấp xuống Phương Vân.

Hai vai Phương Vân rung lên, cánh cửa không gian hình vòm lại xuất hiện
chụp lấy hắn. Phương Vân không nói gì, cũng lật bàn tay lại, huyễn hóa
ra một bàn tay khổng lồ đập tới: “Ai cũng vậy, nếu đã muốn ngăn cản, thì Đao thần Vệ Trường Thanh và Sát Liêu tông chủ đáng chặn hơn sao. Chặn
một võ giả Truyền kỳ cảnh giới như ta thì có tác dụng gì?”

Ầm! Ầm! Hai bàn tay đập vào nhau rồi lập tức bật ra, Phương Vân lắc lư, nhưng tuyệt đối không phải thế bại.

Cánh cửa không gian có thể tiêu hao phần lớn sức mạnh, đối phương tuy
lớn mạnh, nhưng đối diện với Phương Vân có cánh cửa không gian vẫn khó
có thể thành công.

“Vệ Trường Thanh là Vệ Trường Thanh, Lý Phùng Đạo là Lý Phùng Đạo, hau
người này ta không có năng lực chặn bước, cũng không phải là đối thủ của họ, ngươi đừng trách ta!”

Người này trả lời thẳng thắng khiến người đối diện không nói được gì.

“Như vậy, đành đắc tội rồi!” Quang mang trong mắt Phương Vân sáng lên,
cũng không nói nhiều. Khi hắn phát thần niệm, ý thức mạnh mẽ quét qua hư không phía trên. Bọn Lý Phùng Đạo lại biến mất, Phương Vân vô tình theo đúng hướng của chúng, thực ra, nơi này vẫn còn rất nhiều nguy hiểm,
trước khi nắm bắt chân tướng thì không nên mạo hiểm ra tay!

Sự tranh đoạt này không chỉ là ai tranh được, cứ cho là ai cũng đơn giản như vậy, Phương Vân ít nhất cảm thấy, còn có 3 người như hắn mai phục
trong hư không!

Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đợi sẵn. Mấy cường giả ẩn mình này có ý gì, chỉ cần nghĩ chút là ra!

Còn về mấy người Phương Vân, Phương Vân cho họ đi qua, cũng có ý ném đá dò đường, xác định không cosnguy hiểm mới ra tay.


Cơ thể Phương Vân biến thành bất định, còn đối thủ hiển nhiên đối với
pháp tắc không gian cũng có đắc tạo cao độc đắc. Tuy không ngại Phương
Vân, nhưng đủ để mơ hồ nắm được vị trí của Phương Vân.

Lại kết hợp với kinh nghiệm chiến đấu phong phú, thường có thể đuổi theo kịp Phương Vân.

Ngộ thấu Ức vạn không gian thuẫn hình, tiến hóa thành cánh cửa không
gian, Phương Vân chắc chắn có thua về thân pháp, mà đối phương lại dùng
một phương pháp ngốc nghếch mà lại vô cùng hiệu quả.

Sự tấn công không phân định rõ phạm vi này tất nhiên sẽ lãng phí năng
lượng, nhưng lại có thể thành công đánh trúng Phương Vân. Cho dù bị cánh cửa không gian tiêu hao năng lượng, đã không đủ để lo lắng, nhưng lại
kéo chân được Phương Vân.

Giữ chân, đúng vậy, đây chính là mục đích chính mà những người kia chưa lộ diện!

Hai người không ngừng giao thủ trên đường, huyễn hóa ra hai bàn tay lớn. Nhưng hai người trong lúc giao đấu vẫn có thể lao về phía trước với tốc độ chóng mặt.

Nếu là người bình thường bám thế này thì chắc chán chường lắm rồi, nhưng Phương Vân lại khá thong dong, không kinh ngạc không lo sợ! Phương Vân
và đối phương đều hiểu rằng, hai người muốn quyết đấu sinh tử là không
thể được. Sức sống của một võ giả Địa hồn rất mạnh, không thể dễ dàng
gục ngã được. Hơn nữa, phương thức chiến đấu của Phương Vân nhắm chắn
đối phương có công lực cao đến mấy cũng không thể lợi dụng được hắn.

Hai người chỉ có thể cầm chân nhau, tranh giành cơ hội. Mục đích cuối cùng vẫn là kho báu nơi này!

“Khó được tiền bối xem trọng Phương Vân như vậy, không tiếc bỏ những
đồng đạo thượng cổ khác, chăm sóc nhiều đến hậu bối cận cổ như ta. Cái
gọi là đã gặp là có duyên, không biết quý danh tiền bối là gì, có thể
cho biết được không?” Phương Vân ung dung ra một chưởng nói.

“Ha ha ha, hóa ra ngươi chính là quán quân hầu! Tê n của ngươi ta đã
nghe qua, nhưng đây là lần đầu tiên gặp mặt. Ngươi muốn biết tên của ta, ha ha, ta cũng không sợ ngươi báo thù, lão phu người thời thượng cổ Vạn tướng chi ma. Thời thượng cổ không ai có thể biết, cứ cho là ta đứng
trước mặt ngươi, đến lần sau ngươi cũng không nhận ra ta. Lần này vốn
không định hiện thân, không ngờ nhất thời có hứng, lại có dịp đấu với
tiểu bối như ngươi!”

Cường giả trong hắc ám cười ha ha, giọng nói thay đổi, giọng nói vốn trầm đục lại trở nên già nua vô cùng, mang theo sự tự ngạo.

Phương Vân kinh ngạc, lập tức biết đây là nhân vật giả cừu ăn thịt sói.
Người này tuyệt đối không hiện chân tướng. Giống như mình, hắn đang chờ
nước đục thả câu.

“Vạn tướng chi ma” Phương Vân lẩm bẩm, nói lại mấy lần. Nhân vật này
trông rất lạ, nhưng nếu có tình điều tra thì chắc chắn là tìm được.

“Tiểu bối, chúng ta lần sau gặp nhé. Kho báu lần này lão phu đành cười
nạp rồi!” Vạn tướng chi ma vừa hiện thân, lập tức không che giấu chân
khí nữa, chuẩn bị đánh rớt Phương Vân.

“Ha ha ha, câu này phải là ta nói mới đúng. Tiền bối, tạm biệt!” Đúng
lúc này, Phương Vân chợt ngẩng đầu lên, miệng cười giảo hoạt, vừa dứt
lời, hắn úp bàn tay xuống, pháp tắc không gian chi lực chợt xuất hiện
trong hư không.

“Ha ha ha …, tiểu bối muốn đối phó ta, chút sức mạnh này e là không đủ!” Vạn tướng chi ma cười lớn, không hề để tâm.

“Bình!” Đúng lúc này, Phương Vân ra tay, không gian chi lực bắn ra, Vạn tướng chi ma được một màn sương bao phủ toàn thân, lập tức bị văng ra,
rơi vào một ô không gian khác.

Khoảng cách như vậy với cường giả Địa hồn chưa đủ để sợ.

Thậm chí có thể nói không có chút ảnh hưởng nào, nhưng khi Vạn tướng chi ma rơi vào ô vuông không gian mà tinh thể không gian chia ra, mặt hắn
lập tức biến sắc gào lên: “Ngươi …”

Vạn tướng chi ma chưa dứt lời, lập tức bị loạn lưu thời gian chôn vùi. Sòng thời gian trong không gian nhỏ bé đó rất hỗn loạn.

Chỉ thấy một hắc ảnh xẹt qua, Vạn tướng chi ma dưới tác dụng của loạn lưu thời gian ném ra xa hàng vạn dặm.

“Ngươi hiểu nhầm rồi, ta chỉ tiễn ngươi một đoạn mà thôi!” Phương Vân nhìn xuống, tươi cười phóng đi.