Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 975: Kho Báu Lớn (2)

Nhưng Phương Vân cũng cảm
thấy một chuyện kỳ lạ khác, đó là cường giả nguy bác quan đới trong khu
vực phạm vi đều định cách bất động, yên tĩnh trong hư không, bất động.

Không chỉ cơ thể họ, thậm chí đến tà ào và tóc tai cũng định cách trong
hư không. Tư thế ra tay của mấy người này tuy trông hùng dũng, nhưng
trên người họ, Phương Vân không cảm thấy bất kì sức sống nào.

Rất hiển nhiên, những người này đều đã chết rồi, chết trong khu vực thời gian ngừng lại, còn pháp khí pháp bảo họ để lại thì thành báu vật lới
với người đến sau.

Khiến cho vô số cường giả, lớp sóng sau thay lớp sóng trước, tiến vào
vực sâu bi thương! Hơn nửa biến nơi này thành cấm địa nổi tiếng!

“Lần này phải dựa vào bản lĩnh của mỗi người rồi! Tinh thể thời gian và tinh thể không gian, ta phải có được!”

Mắt Phương Vân sáng lên, chân khí trong cơ thể sôi sung sục, sẵn sàng ra tay bất kì lúc nào. Thứ này không phải lúc giữ thể diện. Dù đối thủ là
Đao thần thượng cổ và Sát liêu tông chủ, Phương Vân cũng không chịu lùi
bước.

Thực lực võ đạo, Phương Vân có lẽ không bằng họ, nhưng Phương Vân lại
không có ý định chiến thắng họ. Chỉ cần tránh được họ, lấy được tinh thể thời gian và tinh thể không gian với tốc độ nhanh nhất là được.

Bảo vật tự cổ chỉ có người có năng lực mới có thể chiếm hữu, bảo vật nơi này có thể lấy được không thì phải xem tạo hóa và bản lĩnh của từng
người. Tin rằng Đao thần thượng cổ và Sát liêu kiếm tông tông chủ cũng
có cách nghĩ này!

“Đợi đã!” Đúng lúc Phương Vân định ra tay thì đột nhiên, khí linh của Thiên địa vạn hóa chung lên tiếng ngăn cản.

“Cái gì?!” Phương Vân ngạc nhiên, mọi việc hắn làm đều là vì sự thăng
cấp của Thiên địa vạn hóa chung. Theo lý mà nói, trước mặt xuất hiện
nhiều tinh thể không gian và tinh thể thời gian thế này, Thiên địa vạn
hóa chung phải cấp thiết hơn mình mới đúng. Sao bây giờ lại ngăn cản
mình.

Phương Vân thu nhiệt huyết đang cuộn lên trong người, nhanh chóng bình
tĩnh lại. Hắn biết mỗi lần Thiên địa vạn hóa chung hành động tuyệt đối
không phải là không có mục đích. Nó đã làm vậy, hơn nữa là khác thường
thì phải có nguyên do.

“Tại sao?” Phương Vân chỉ hỏi mỗi câu này, không nói gì nữa.

Thiên địa vạn hóa chung im lặng,giống như đang chìm trong suy tư: “Tin
tôi đi chủ nhân! Mê hoặc của những thứ này với tôi còn lớn hơn với chủ
nhân nhiều! Nhưng … có gì đó không đúng! Nơi này có gì đó không đúng!”

“Đây không thể trở thành lý do, thứ vô lý quá nhiều rồi. Cơ hội lần nào của chúng ta cũng đầy nguy hiểm, lại có lần nào hợp lý đâu. Nói đi, rốt cuộc ngươi cảm thấy cái gì mà lại phản ứng thất thường vậy”

Phương Vân khó có được cơ hội này, nên hắn kiên quyết sự khắc chế và bình tĩnh.

“Có một cảm giác thân thuộc … tôi đang nói, nơi đây khiến tôi có cảm
giác thân thuộc rất xa rất xa về trước. Xa xưa đến mức, có thể còn lâu
hơn thời gian mà chủ nhân biết, tôi cảm thấy nơi đây có một thứ mà rất
lâu trước đó tôi đã từng được tiếp xúc qua … một thứ gì đó rất tốt!”

Thiên địa vạn hóa chung từ từ nói, vừa nói vừa cố nhớ lại.

“Kí ức rất xa về trước …” Phương Vân lờ mờ hiểu, cái này liên quan đến
lai lịch của Thiên địa vạn hóa chung, không phải là thứ hắn có thể hiểu. Nhưng, câu cuối cùng của Thiên địa vạn hóa chung lại khiến hắn tỉnh ra: “Là Tà thần chăng? Nơi đây phải chăng là có liên quan đến Tà thần?”

“Không phải!” Thiên địa vạn hóa chung phủ nhận chắc nịnh phán đoán của
Phương Vân: “Nếu là thuộc hệ Tà thần thì không giấu được cảm ứng của
tôi, chúng chính là dưỡng liệu của tôi, là nguồn năng lượng của tôi,
không uy hiếp được tôi! Nhưng, thứ này, … nó khiến tôi cảm thấy uy hiếp
nặng nề!”

“Hả!” Phương Vân giật mình, nếu gặp sét đánh, từ khi hắn có được Thiên
địa vạn hóa chung đến nay, pháp khí này gần như có năng lực không có gì
không làm được, trở thành cánh tay đắc lực và niềm tin lớn nhất cho
Phương Vân. Thậm chí kể cả Vô cưu đế cung, uy lực tấn công mạnh hơn
Thiên địa vạn hóa chung, nhưng trong lòng ơv, Vô câu đế cung vẫn không
bằng được Thiên địa vạn hóa chung!

Phương Vân từng thấy nó nuốt trôi Tà thần, thấy nó trấn áp ma vật, thấy
nó trấn áp cường giả một phương, nhưng đây là lần đầu tiên nghe nó nói,
mình cảm thấy sợ.

Điều này đối với Phương Vân, tính chất hoàn toàn khác. Bộ óc xưa nay
bình tĩnh tỉnh táo lúc này đang phát huy tác dụng. Khiến hắn thoát khỏi
hoàn toàn sức hấp dẫn lớn của kho báu trước mặt!

Phương Vân hít sâu vào, trong đầu xuất hiện những ý tưởng, nhanh chóng
phân tích tình hình trước mặt. Sau đó, cuối cùng nói: “Chúng ta đi thôi! Nếu thứ này làm ngươi sợ thì chúng ta đi là tốt hơn!”

Phương Vân tuy cũng động lòng trước mệ hoặc trước mặt, nhưng không hoàn
toàn mất đi lý trí, với hắn, rung động chỉ là tạm thời, lý trí thì lúc
nào cũng phải giữ vững.

“Hay là … đợi thêm đi!” Thiên địa vạn hóa chung chần chừ: “Thứ này uy
hiếp tôi, nhưng chưa đến mức khắc chế tôi, cũng không hoàn toàn vượt ra
khỏi phạm vi khống chế của tôi. Chỉ cần chúng ta cẩn thận chút, chưa
chắc có thể thể khiến nó chú ý. Nhưng nếu giờ rời vực sâu bi thương, tôi e là lập tức khiến nó chú ý!”

Phương Vân suy tư không nói, Thiên địa vạn hóa cung nói cũng có lý, pháp khí này theo mình lâu rồi,cũng bắt đầu nhiễm thói quen bình tĩnh suy
nghĩ của mình rồi @@

Đúng là kẻ tiên phong dễ ăn đòn! Nếu mình ở cùng với những người này, mà không khiến họ chú ý, nhưng một khi mình rời đi, vì quá đặc biệt mà bị
chú ý. Đây giống như hai cánh quân xung phong, bao nhiêu người đứng
trong hàng, đứng đúng hàng sẽ không nổi bật, nhưng nếu có một người tự
nhiên quay đầu chạy thì lập tức bị chú ý ngay!

“Vậy thì đợi thêm vậy, đợi những người này giao thủ, có người cao tay
xuất hiện, chúng ta thừa loạn chạy khỏi đây!” Phương Vân nói.

Khi quân đội xung phong, một người tháo chạy sẽ bị chú ý, đốc quân tùy
hành sẽ thấy và cho một tên xử chết. Nhưng khi quân đội đại loạn, thừa
cơ rời đi, thì không ai chú ý tới.

Nếu những gì Thiên địa vạn hóa chung nói là thực thì những cường giả này giao thủ chỉ là chuyện sớm muộn!


Cường giả Địa hồn không phải là vạn năng, còn rất nhiều thứ chưa biết.
Giống như trong Ma nguyên thư, sinh vật thần kỳ mà Tâm hoàng phù triện
trấn áp không phải bất kì cường giả Địa hồn nào trong số này có thể đối
kháng được! Chính khi Phương Vân áp chế được tham vọng trong lòng mình
để bình tĩnh lại, thì ở một hướng khác, ở một nơi vô cùng thâm sâu ẩn
mật, cha con Minh tông tông chủ cũng chú ý đến kho báu này của vực sâu
bi thương!

“Phụ thân, đây đúng là trời ban! Bao báu vật thế này, đúng là phần
thưởng mà ông trời bao cho Minh tông ta!” Minh vương thái tử nhìn khu
báu phía trước, liếm môi nói, sắc mặt hắn vẫn trắng bệch, trông có vẻ
bình tĩnh, nhưng mái tóc bay ngược ra phia sau thì thấy chứng tỏ họ đang rất kích động.

“Không phải thứ chúng ta có được thì chúng ta không nên lấy!” Minh tông tông chủ mặc minh bào chớp chớp mắt, hắn bắt hai tay ra phía sau, thần
sắc bình tĩnh vô cùng, dường như thứ trước mặt không hấp dẫn đượchắn:
“Minh Nhi, về sau con tiếp nhận đại quyền của Minh tông, có một chuyện
nhất định phải nhớ rõ. Cái gì cũng có cái giá của nó, chỉ là ít hay
nhiều mà thôi. Những thứ trước mắt này không dễ lấy đâu. Nếu dễ như vậy
thì mấy vạn năm trước đã ra khỏi đây rồi, cũng không xuất hiện trước mắt chúng ta nữa đâu”

“Phụ thân, ý người là …” Minh vương thái tử lặng người, dè chừng hỏi.

“Chi tiết ta cũng không có cách nào nói cho con được, nhưng có một
chuyện con phải nhớ kĩ, ngoài những thứ liên quan đến Minh tông chúng
ta, nhưng thứ khác, con không được động vào! Đụng vào mấy thứ đó, không
ai cứu được con đâu, kể cả ta!”

Minh tông tông chủ điềm đạm nói, khi nói những lời này, ánh mắt hắn
xuyên qua từng tầng không gian, nhìn vào một động huyệt nhỏ phía sau khu vực thời gian ngưng đọng. Sau động huyệt có một thứ nhỏ bằn năm đấm, hô ứng với chân khí Minh tông trong hắn.

Ở thứ ẩn trong hắc ám mà dùng mắt thường không thể nhìn thấy được, Minh
tông tông chủ cảm thấy một sự cảnh cáo yếu mà rõ đến lạ thường. Đây chỉ
là một sóng ý thức yếu ớt, thậm chí còn không được bằng ý thức. Nội dung cảnh cáo cũng không bằng văn tự, nhưng Minh tông tông chủ lại cảm nhận
thấy rõ ràng.

Mọi cảnh cáo đều tụ lại không một câu: Không được động đến những thứ này, nếu không sẽ mất mạng!

Cho dù không nhìn thấy, thậm chí còn không biết là thứ gì, nhưng Minh
tông tông chủ lại tin tưởng sự tồn tại có cùng nguồn gốc này. Vì đó là
thứ của Minh thần!

Thu hoang xa xôi, khi thông đạo vào trung tâm vực sâu bi thương mở ra,
khikho báu lớn nhất bạo lộ, một tồn tại to lớn không thể hiểu được thức
tỉnh. Ánh mắt nó xuyên qua tầng tầng không gian, nhìn thấy vực sâu bi
thương!

“Lại có người đi rồi sao? Võ giả ngu xuẩn! Nơi thần bí đó, đến ta còn
cảm thấy uy hiếp, nhưng võ giả nhân loại lại hết lượt này đến lượt khác
đến! Kính sợ, hai từ đơn giản này mà không có người nào có thể học
được!” Ý thức lớn mạnh này âm thâm quan sát hư không, lại từ từ trầm
tịch xuống, đối với sự tồn tại này, sát phạt không phải là tất cả, vẫn
còn chuyện quan trọng hơn phải làm.

“Đây là …” Ngoài đại điện Tứ cực ma tông, cả cơ thể Tứ cực ma tông chủ
ẩn giấu trong hắc ám âm thầm tu luyện thất kinh, từ tọa bảo đi xuống,
gương mặt vô cùng biểu cảm: “Đây là khí tức của lão tổ tông, sao lại đột ngột thức tỉnh, xảy ra chuyện gì mà có thể kinh động đến ngài!”

Lão tổ tông Thu hoang ắt là Tứ cực khung vũ đại đế tiềm phục bất động
cách đây rất lâu rồi. Tứ cực ma tông tuy chưa từng gặp, nhưng hắn lại
cảm nhận được pháp khí trấn phái trong tông!

Khí tức này lớn đến đáng sợ!

Đồng thời,trong Tử khí điện trong kinh thành, trong tử khí đằng đằng có
một tiếng cười ghê rợn tà ác vang lên: “Ha ha ha, vực sâu bi thương lại
có người mở ra! Lại có một lũ ngu xuẩn chết rồi!”

“Yên lặng!” Giọng nói điềm đạm để lộ ra uy áp của hoàng thất, chấn động cả Tử khí điện. Không có trấn áp bá đạo, nhưng giọng nói này lại như
sét giáng, lập tức trầm xuống, một chữ cũng không nói,giống như hoàng
mệnh ban chết vậy!