Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 973: Trấn Áp Địa Hồn

Vô câu đế cung là màn che,
Ngũ ngục cốt hoàng là mồi nhử, sát chiêu thực sự lại là Thiên địa vạn
hóa chung của Phương Vân! Vô lân tà hoàng tuy là cường giả thượng cổ,
cường giả cấp Địa hồn, từng gặp vô số người, giao thủ với vô số cường
giả, kinh nghiệm chiến đấu vô cùng phong phú. Nhưng lần này, về mặt tâm
cơ, hắn hoàn toàn thua Phương Vân!

"Nguy rồi!" Vô lân tà hoàng khi mà trước mặt mình tối sầm lại lập tức
cảm thấy không lành. Tuy vẫn chưa thấy hậu chiêu của Phương Vân, nhưng
lúc này hắn có cảm giác bị uy hiếp, cảm giác này mạnh đến mức không gì
khỏa lấp được. Cảm giác này giống như trước đó rất lâu, khi hắn còn chưa bước vào Thần thông cảnh giới, bị một cường giả Mệnh tinh truy đuổi!

Vô lân tà hoàng cũng không ngoài, sát chiêu của Phương Vân thành từng
lượt, mỗi lượt dường như đón được phản ứng của hắn, giống như đào một
cái hố đợi hắn nhảy xuống vậy.

Khi bị Thiên địa vạn hóa chung cuốn vào, trong đồng tử đen ngòm của Vô
lân tà hoàng phản chiếu rõ ràng góc cạnh ánh mắt của Phương Vân, đó là
sự đắc ý, chê cười, sát khí. Trong lòng Vô lân tà hoàng không khỏi lạnh
giá.

Khi khôi phục thị giác, Vô lân tà hoàng nghe thấy tiếng gào hét của hàng nghìn hàng vạn yêu ma tà quỷ. Trước mắt hắn, quỷ mị si lượng vô cùng vô tận, yêu ma quỷ quái, âm ma địa phủ ập tới, chiếm cứ mọi ngóc ngách
trong tầm mắt. Cả trời đất tối sầm lại, từng đại điện khổng lồ giống như bàn cờ phân bố khắp mặt đất.

Và ngay chính giữa, một vương tọa sừng sững giữa thiên địa. Vô số dòng
máu không ngừng thẩm thấu vào vương tọa, men theo núi xương trắng chảy
vào.

Trong vòng vây của vô số quân vương huyết sắc, Vô lân tà hoàng thấy
Phương Vân cơ thể vô cùng cao lớn, ngồi trên vương tọa giống như tà thần viễn cổ!

Phương Vân lúc này hoàn toàn khác biệt với Phương Vân gặp bên ngoài.
Thần dung hắn tuấn mĩ, sắc mặt có chút trắng bệch, bóng đêm như trải dài vô tận, toát lên khí thế hủy thiên diệt địa vô pháp vô thiên!

Vô lân tà đạo thu mình lại, một hàn khí luồn từ đỉnh đầu xuống gót chân: “Tà đế quốc độ!”

Vô lân tà hoàng không phải là thằng nhóc không hiểu võ đạo, là cường giả danh tiếng thượng cổ, hắn quá hiểu những truyền thuyết tà đạo.

Hình thượng quốc độ đáng sợ trước mặt chính là Tà đế quốc độ đáng gờm nhất trong truyền thuyết tà đạo!

Thời thượng cổ, Vạn cổ tà đế quân lâm thuật chính là cấm kị và tà pháp
lớn nhất thiên địa. Chỉ là người trong chính đạo không dung, đến người
trong tà đạo cũng kịch liệt truy sát người tu luyện công pháp này. Tuyệt đối không cho phép người nào tu luyện công pháp này đến cảnh giới viên
mãn.

Nhiều thời đại trước, Vô lân tà hoàng thậm chí còn đích thân tham gia,
truy sát Tà đế thượng cổ! Vô lân tà hoàng không ngờ, cấm thuật thượng cổ này lại xuất hiện trước mặt mình.

Đệ nhất cấm thuật thượng cổ, cách bao nhiêu lâu rồi, cuối cùng lại tái hiện, đạt tới viên mãn đúng nghĩa!


“Vô lân tà hoàng!” Giọng nói sang sảng, giống như thần linh, ùa tới từ
tứ phía. Trên Tà đế vương tọa, Vạn cổ tà đế Phương Vân hóa thành tựa vào lưng ghế, từ từ đứng dậy.

“Bình!” Khi bước chân của Phương Vân đặt xuống, cả Tà đế quốc độ rung
chuyển dưới chân hắn. Ở đây, trong Tà đế quốc độ này, hắn là thần linh
thực sự.

“Hiện tại, ngươi đã biết, tại sao ta lại nói ngươi ngu xuẩn chưa!?”

Trong trời đất u ám, trong mắt tà đế mà Phương Vân hóa thành phóng ra
quang mang còn chói lọi hơn cả thái dương. Thần sắc hắn lạnh lùng, ánh
mắt nhìn Vô lân tà hoàng như người chết.

“Đáng tiếc, đáng tiếc!”

Trong chớp mắt, trong đầu Vô lân tà hoàng thoáng qua lời Phương Vân nói
trước đó không lâu. Trước đó, Vô lân tà hoàng không để ý lắm, nhưng giờ, đột nhiên phúc chí tâm linh, hắn cuối cùng cũng hiểu là cái gì đáng
tiếc. Hắn nếu là người trong ma đạo, hoặc giả người trong đạo môn, dựa
vào tu vi cảnh giới xuất sắc, hắn không sợ Phương Vân! Ít nhiều cũng là
cục diện không thắng không thua.

Nhưng hắn lại là người trong tà đạo, Tà đế quốc độ là uy hiếp chí mạng
với bất kì người nào trong tà đạo! Ai mà luyện thành Tà đế quốc độ,
người đó là quân, là đế, là vương, còn những người trong tà đạo thì lại
là thần, tay sai của hắn!

Chưa chiến mà đã biết bại!

Không biết từ lúc nào, trong cơ thể của Vô lân tà hoàng, vốn ban đầy như dòng sông cuồn cuồn chân khí tà đạo, chợt nặng nề như chữ chì đúc,
giống như không phải chân khí của mình. Hơn nữa, một sức mạnh kì lạ đang hút đi chân khí của mình!

Vô lân tà hoàng cảm thấy mình giống như một con bọ ngựa bị lột da, bị
nướng chính trên giá gỗ. Chưa chiến đấu mà Vô lân tà hoàng đã rùng mình.

“Ha ha ha … Ngươi tưởng rằng có thể khống chế cục diện thật sao? Nếu đã như vậy, ta sẽ cho ngươi biết, cái gì gọi là cường giả thượng cổ, cái
gì gọi là khoảng cách! Tiếp chiêu! Thiên địa đồng diệt!”

Thần sắc Vô lân tà hoàng chợt trở nên trịnh trọng, cơ thể hắn toát lên ý chí mạnh mẽ của cường giả thượng cổ. Hắn giậm mạnh chân, giống như ma
thần viễn cổ, thể hiện khí thế vô biên.

Mặt đất rung chuyển, thân hình Vô lân tà hoàng lắc lư, điện quang trong
tay phóng ra tứ phía, gương mặt hung dữ bổ tới Phương Vân.

Phương Vân thấy vậy mà mép bất giác nhếch lên cười mỉa mai, cơ thể bất động.

Được nửa đường, Vô lân tà hoàng chợt kêu lên quái đản, cơ thể hắn phát
ra tiếng cắc một cái, máu phun ra, một sức mạnh lớn lập tức tụ lại trên
người hắn, chính là phương pháp để kích thích tiềm năng linh hồn, tạm

thời toát khỏi khắc chế của Tà đế quốc độ.

Vô lân tà hoàng không nghĩ gì, lập tức tung một quyền vào hư không,
quyền này mang theo ô vân cũng sấm chớp vang rền, làm bộc phát ra sóng
pháp tắc. Yêu ma quỷ quái xung quanh lập tức bị chấn động dẫn đến chết.

“Muốn chạy sao!!” Giọng Phương Vân vang như chuông khánh, ấn đường hắn
toát ra sát khí thê lương. Hành động của Vô lân tà hoàng lừa được người
khác chứ không qua mắt được Phương Vân.

Người trong tà đạo hành sự thủ đoạn tàn ác, hơn nữa bất chấp cách thức.
Thế mà khi đối diện với nguy cơ sinh tử, chúng lại không khác gì người
thường, thậm chí có phần còn quá, để bảo toàn tính mạng, chúng có thể
vứt bỏ mọi thứ, bao gồm cả tôn nghiêm và kiêu ngạo của võ giả.

Phương Vân ngay từ đầu đã biết, Vô lân tà hoàng căn bản không chuẩn bị
ứng chiến với mình, hắn ngay từ đầu đã muốn chạy, lão hồ ly này khi mà
kế hoạch mất kiểm soát thì chỉ có một lựa chọn – chạy!

Chỉ là hắn đang đối diện với Phương Vân!

Vô số âm ma, bạch cốt oan linh, bạch cốt yêu linh, bạch cốt võ tướng
cùng những quan vương có thực lực khủng bố xông ra như núi lửa phun
trào, huy động sức mạnh của cả Tà đế quốc độ, tấn công Vô lân tà hoàng!

Tiếng thét chói tai, giống như những mũi đao lưỡi kiếm va vào đá, sức
mạnh vô cùng tựa phong bão ập tới. Còn sức mạnh của Vô lân tà hoàng thì
đều bị quốc độ hấp thu, trong giây lát, thần sắc thảm bại của Vô lân tà
hoàng trông như người chết!

“Phương Vân, chúng ta sẽ cùng chết!” Thiên địa vạn hóa chung như thiết
bích, không thể phá vỡ, đến đường cùng, hung tính của Vô lân tà hoàng
trỗi dậy, tập trung sức mạnh, dồn vào hai bàn tay tung ra đòn cuối.

Cả Tà đế quốc độ phát ra một chuỗi tiếng nổ kinh thiên, mỗi một tiếng nổ giống như muốn tách đôi đất trời ra. Sau khi nổ, chỉ có khói bụi bay
khắp nơi, cơ thể Phương Vân lắc lư, rồi xuất hiện trong hư không.

Đối diện hắn, Vô lân tà hoàng đã thành một đống thịt và máu cuộn lại.
Xung quanh hắn, vô số oan linh, tà linh hóa thành ô vân đang lơ lửng bao lấy hắn, không hút lấy huyết nhục hắn.

Đây chính là hình thái hiện tại của Vô lân tà hoàng, sau đòn đó, hắn
triệt để bị đánh bại, thất bại của hắn chứng minh cho truyền thuyết
thượng cổ, không có ai trong tà đạo có thể đánh bại Vạn cổ tà đế trong
Tà đế quốc độ. Thế nhưng sức sống của cường giả Địa hồn đúng là quá mạnh mẽ.

Dù đã trúng một đòn nặng nưh vậy, Vô lân tà hoàng cũng chưa chết hẳn,
hắn vẫn sống, chỉ là không có sức phản kháng. Tám sợi xích làm từ huyết
nhục kéo dài trăm dặm từ hư không đâm sâu vào linh hồn hắn, trói chặt
hắn lại trong Tà đế quốc độ.

Loại xích này có sức khống chế với mọi người trong tà đạo, là khắc chế của quân với thần, không thể phản kháng!

“Phương Vân, ngươi không giết được ta đâu! Linh hồn ta bất tử bất diệt, ngươi nhất đínhẽ phải hối hận, phải hối hận! Sẽ có một ngày, ta sẽ phá
ấn thoát ra, ta sẽ bắt ngươi phải trả giá đắt!

“Có hối hận hay không là chuyện của tương lai! Chỉ là, thật đáng tiếc, e là ngươi không có tương lai rồi!”

Phương Vân khoát tay, tám sợ xích đỏ lừ máu siết lấy Vô lân tà hoàng như một dã thú hung mãnh, đập mạnh xuống dưới đất. Dù Vô lân tà hoàng có
chống cự giãy giụa thế nào, cuối cùng cũng không tránh được vận mệnh bị
phong ấn!

Võ giả Địa hồn, sức sống rất mãnh liệt, không thể một sớm một chiều có
thể luyện hóa được, thậm chí nửa năm cũng chưa chắc luyện hóa được.
Nhưng cái Phương Vân có lại chính là thời gian!