Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 950: Thánh Khí Tử Vong

Khách đến thăm vực sâu bi
thương, không chỉ có mấy người Phệ ma tông, ngay khi chúng bước vào vực
thì từ một hướng khác, bất chợt cuồng phong nổi lên, sấm vang chớp giật, hàng nghìn hàng vạn cột chớp to như ống nước giao nhau, hóa thành một
thụ nhãn kì lạ.

Thụ nhãn này đen ngòm một mảng, đồng tử trông chết chóc, giống như là
mắt của người chết vậy. Từng màn sương màu đen toát lên tử khí nồng nặc
không ngừng tỏa ra từ thụ nhãn đó.

“Bình!” Thụ nhãn mở ra, lộ ra một đoạn tầng, hai bóng đen dài, một trước một sau, từ từ bước ra khỏi thụ nhãn đó.

Người đứng đầu là nam nhân khoảng ba bốn mươi tuổi, gương mặt cương
nghị, cử chỉ toát lên phong thái đế vương, khiếm khuyết duy nhất là da
quá trắng, không có sắc máu, tạo cho người ta cảm giác tử khí nặng nề,
thiếu đi sức sống cần có.

Người này bước ra từ thục nhãn, vân khí dưới chân hắn tùy sinh tùy diệt, vân khí không ngừng tụ lại dưới chân hắn, biến hóa trở thành hình dạng
quỷ quái mơ hồ, giãy giụa dưới chân hắn.

Người này là Minh tông chi thủ, là Minh tông tông chủ đương nhiệm.

“Đây là vực sâu bi thương sao?” Trong giọng nói lạnh băng đó, Minh tông thái tử bước ra phía sau, ánh mắt hắn nhìn xung quanh, thu nửa hư không vào tầm mắt, chau mày lại.

“Ừm!”

Minh tông tông chủ đứng khoát tay, hơi gật đầu, Minh bào rộng thùng
thình bị gió thổi phần phật: “Vực sâu bi thương này tuy nổi tiếng lẫy
lừng trong giới tông phái là long đàm hổ huyệt, là cấm khu của võ giả,
nhưng cũng là nơi có nhiều bảo vật nhất. Chưa nói đến bảo tàng trong vực sâu, nơi này thời thượng cổ vốn chính là thánh địa luyện chế ngũ hành
pháp khí rất tốt. Trong đó địa hỏa thủy phong kim đều có. Chỉ là, muốn
hấp thu được ngũ hành trong đó thì phải vượt qua nguy hiểm trùng trùng,
không hề dễ dàng!”

“Phụ thân, chúng ta đi thế này, chắc không phải vì ngũ hành nơi này chứ?” Minh vương thái tử lắc đầu.

“Đương nhiên không phải!” Minh tông tông chủ lắc đầu: “Pháp khí ngũ
hành và công pháp của Minh tông chúng ta không tương dung. Pháp khí loại này, dù là chí báo, có tác dụng với chúng ta cũng chỉ tương đương với
pháp khí thiên nguyên phổ thông mà thôi. Hơn nữa, nguyên tố ngũ hành, có nguyên tố dường như cửu tử nhất sinh mới có thể lấy được. Không đáng
mạo hiểm! Mục tiêu của chúng ta lần này là thay con tìm một thánh khí tử vong phù hợp với Minh tông chúng ta!”

“Thánh khí tử vong?” Minh vương thải tử ngạc nhiên.

“Đúng vậy, không nhiều người biết về pháp khí này, thông tin chắc vẫn
chưa lộ ra ngoài. Cứ cho là có người biết thì cũng không quá mười đầu
ngón tay. Chỉ cần có được pháp khí này, về sau, con đường võ đạo của con sẽ thuận lợi hơn nhiều. Như vậy, ta cũng có thể yên tâm chính thức giao Minh tông lại cho con!” Minh tông tông chủ nói.

“Phụ thân…” Minh vương thái tử muốn nói gì lại thôi.

“Đi nào! Nơi này nguy hiểm trùng trùng, lấy được bảo vật không dễ.
Nhưng cũng là một trải nghiệm với con!” Minh tông tông chủ phất tay áo,
đi về phía trước.

Minh vương thái tử trầm ngâm, cuối cùng sải bước theo sau, thụ nhãn đen ngòm khổng lồ sau lưng hai người đó dần dần biến mất.


…………

“Ầm, ầm, rầm!” Một vầng thái dương lớn, tỏa ra hồng quang vạn trượng
giống như sao băng nặng nề hạ xuống hướng Tây Bắc của vực sâu bi thương, va chạm mạnh với rìa vực, tạo nên một đoạn tầng lớn như dung nham.

“Bình bình bình!” Hồng quang huyết sắc lướt qua đâu thì nơi đó phong
bão hắc ám điên cuồng bị sức mạnh chí âm chí dương bị biến thành tro
bụi.

“Chiến giáp đễ Vũ không thể mất được! Phương Dẫn, cho dù người còn sống hay chết, trẫm cũng phải đích thân tìm ra ngươi!” Ý thức mãnh liệt của
Doanh hoàng đi lại trong bóng đêm như cự lôi. Vầng thái dương đi qua để
lại những mảng kim ngân cháy phừng phừng, nhiệt lượng này thiêu chảy vạn vật, không thể ngăn lại được.

Tiếng nổ ầm ầm vẫn vang trong hư không. Còn thái dương mà Doanh hoàng
biến thành thì đã kéo một đường dài, biến mất trong bóng đêm vô tận.

…………

Lúc này, Phương Vân đang thu mình trong Thiên địa vạn hóa chung, tránh
phong bão cự nhân đang gầm gừ vén lên cuồng triều phong bão, không hề
biết còn có những người khác đang đi vào vực. Mà có lẽ cũng biết rồi,
nhưng không để ý.

Đối với Phương Vân mà nói, mục tiêu hành động lần này là tìm phụ thân, mọi thứ khác đều có thể gác sang một bên.

“Kết thúc rồi!”

Sau khoảng một tuần hương, phong bão cuối cùng đã dừng, Phương Vân thò
mặt ra khỏi Thiên địa vạn hóa chung, ngồi vắt vẻo trên vai phong bão cự
nhân. Rồi hắn lại đứng lên nhìn xung quanh, cả phong chi uông dương đã
lặng hơn nhiều, nhưng cũng chỉ là so với cuồng bão trước đó mà thôi.

Phong bão cự nhân vẫn quan sát xung quanh, sải bước đi tiếp trong phong chi uông dương, tiến sâu vào trong vực.

Đi sâu vào trong vực, khí tức đáng sợ âm u đó lại càng nặng nề hơn, rõ
ràng hơn, giống như một nhà ngục bị giam cầm lâu năm không được nhìn
thấy ánh sáng vậy.

Sau trận bão ngắn ngủi, phong chi uông dương rõ ràng là u tịch hơn rất
rất nhiều, chỉ còn có tiếng phong lang và tiếng bước chân nặng nề của
phong bão cự nhân mà thôi.

Phương Vân tĩnh tâm lại, tiếp tục dẫn từng lôi đình. Ngũ ngục cốt hoàng
dưới sự bạo kích của phong chi lôi đình thì bộ xương trắng ởn trông vẫn
vậy, nhưng độ cứng thì đã hơn, phải hơn trước đến 10 lần. Trong những lỗ hổng đó, từng mảnh vỡ không gian vô hình thành hình, dính chặt vào thân xương của Ngũ ngục cốt hoàng.

Đây là phong chi lôi đình ngưng kết trong cơ thể Ngũ ngục cốt hoàng,
hình thành nên tinh thể mới. Ngũ ngục cốt hoàng có năm nguyên tố Ngũ
hành Địa Thủy Hỏa Phong Kim, phong chi lôi đình chỉ là một trong số đó.
Khi tinh thể ngưng kết trong cốt chất của Ngũ ngục cốt hoàng, cũng tức
là Ngũ ngục cốt hoàng hấp thu nguyên tố này, và đã đạt tới ngưỡng đủ!

Thời gian chầm chậm qua đi, dù có sự ‘giúp đỡ’ của phong bão cự nhân,
nhưng vẫn tốn rất nhiều thời gian. May là Phương Vân có thể tế luyện Ngũ ngục cốt hoàng, do đó cũng có thời gian, không gấp gáp lắm.


Theo trục xoáy của vực sâu, hư không ngày càng đen tối, pháp tắc không
gian thì lại mang khí tức hỗn loạn, ngày càng lợi hại. Thậm chí trong sự hỗn loạn này có dần hình thành một loại sóng thời gian.

Loại sóng này khiến Phương Vân phải cảnh giác: “Vực sâu bi thương này, chẳng nhé đến thời gian cũng có gãy nứt!?”

Thời gian mà hỗn loạn thì phiền phức hơn không gian nhiều. Đây là sức
mạnh hoàn toàn khác, dù là võ giả truyền kì cảnh giới, nếu không có pháp khí có thể không chế thời gian, gặp đoạn tầng thời gian cũng khó mà
tránh được nguy hiểm.

Phương Vân tuy có Thiên địa vạn hóa chung, có thể thay đổi thời gian,
nhưng thay đổi bản thân thời gian thì vô cùng hao tốn chân khí và năng
lượng.

Nếu gặp đoạn tầng thời gian, năng lượng hao phí quá lớn, lại có những
nguy hiểm rình rập, thì vô cùng nguy hiểm! Trong vực sâu khó lường này,
bất kì sơ xuất nào cũng đều nguy đến tính mạng!

“Uuuuu!”

Gió gào rít trong bóng đêm, mang theo cả tiếng hải lang, nhưng chưa có
đoạn tầng thời gian nào xuất hiện. Phương Vân khẽ thở phào, Ngũ ngục cốt hoàng đã tế luyện gần xong, chỉ lát nữa thôi là Ngũ ngục cốt hoàng sẽ
hấp thu đủ phong chi lôi đình. Đến lúc đó, không cần sự trợ giúp của
phong bão cự nhân nữa.

“Ào, ào, ào!” Cũng không biết đã bao lâu, có tiếng thác đổ rõ rệt xuất hiện từ xa truyền lại. Tiếng nghe nặng nề như sấm.

“Đây là…” Phương Vân bất giác đứng dậy, nhìn ra xa, chỉ thấy phong chi
uông dương trắng trắng phía trước, một mảng đen ngòm, giống như biển
mực.

Cũng là hình thái nước, nhưng trong mảng hải thủy đen đặc này, Phương
Vân không cảm thấy khí tức phong nguyên tố, thay vào đó là khí tức
nguyên tố thủy rõ ràng.

Nơi đây rõ ràng là một đại dương do nguyên tố thủy hình thành!

Nhưng Phương Vân không chú ý đến điều này. Trong tầm mắt hắn, ở nơi
phong chi uông dương kéo dài ra hàng nghìn trượng, ‘biển’ đen kịt này
chợt xuất hiện một đoạn tầng thẳng như kẻ chỉ, giống như một dải lụa đổ
xuống nơi thâm sâu hắc ám.

Tiếng ào ào thác đổ lúc này Phương Vân nghe thấy chính là âm thanh ‘thác’ khổng lồ này đổ xuống phát ra.

“Trung tâm của vực sâu bi thương, chẳng nhẽ chính là dưới chân thác này!?”

Phương Vân kinh ngạc nghi ngờ, một chút ý thức phóng ra, muốn quan sát
cả đại dương, nhưng những gì mà ý thức thấy, chỉ là một hố sụt lớn vô
cùng vô tận, lớn hơn hắn tưởng tượng rất nhiều. Mà mặc bên kia nơi hốt
sụt hình thành thì chỉ có nước là nước.

Phương Vân sáng mắt lên, trong đầu xuất hiện vô số ý tưởng hay ho.

“Ào…Ào!” Đúng lúc này thì có dị biến, Phương Vân ngồi trên phong bão cự nhân, tiến thẳng lên trước, lại vượt qua phong chi uông dương, đi thẳng vào trong hải thủy hắc ám. Phong bão cự nhân cả người cháy trắng lên,
trong hải dương hắc ám này, trông nó quá bắt mắt.

“Ầm!” Một hòn đá gây nên nghìn tầng sóng, phong bão cự nhân vừa bước
vào hải dương hắc ám, ngay dưới mắt Phương Vân, năng lượng vô cùng hội
tụ lại, trong chớp mắt, từng thủy cự nhân xuất hiện.

Những thủy cự nhân này với phong bão cự nhân mà nói thì vô cùng bé nhỏ,
chỉ có vài trăm trượng, số ít đạt tới một nghìn trượng, nhưng bù lại, số lượng của chúng lớn.

Phong bão cự nhân vừa đặt chân vào khu vực của chúng, mọi thủy cự nhân
lập tức xông ra, gào lên, giống như lũ kiến vàng, bám lên người phong
bão cự nhân.

Thủy cự nhân màu đen này dính vào người phong bão cự nhân, lập tức phát
ra tiếng xuy xuy, từng làn khói xanh không từng tán ra từ người phong
bão cự nhân.

Cảnh tượng Phương Vân nhìn thấy khiến hắn muốn rút hết cả xương lại: “Nước này có độc!”