Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 948: Điều Khiển Cự Nhân

Phương Vân cuối cùng đã
hiểu, vực sâu bi thương tại sao lại khiến cho nhiều võ giả nhìn mà sợ
hãi. Cự nhân phong bão trước mặt này đủ để khiến tuyệt đại đa số cường
giả trên thần châu trung thổ biến thành tro bụi. Đây mới chỉ là một phần dư ba mà hắn vén lên…

Vực sâu bi thương mênh mông vô tận, mà nơi đây mới chỉ cách bờ có một
đoạn, nhưng vẫn không phải là khu vực trung tâm của vực. Một khu vực
ngoài rìa đã có một cự nhân thế này trấn thủ, đây đúng là cấm địa của võ giả”

Phương Vân phản ứng khá nhanh, thế mà chưa đợi hắn phản ứng thì một trận cự lang cuộn lên từ dưới chân cự nhân. Trận cự lang này vô cùng vô tận, không hề có góc chết, không thể ngăn cản được.

"Không hay rồi!" Phương Vân kinh ngạc, kim quang ngoài cơ thể ánh lên,
thu lại, hóa thành một lớp bụi nhỏ chui vào trong Thiên địa vạn hóa
chung. Đồng thời, Thiên địa vạn hóa chung cũng thu nhỏ lại như hạt cải,
cố gắng tránh xung kích đang tới.

"Rầm rầm!" Trước khi Phương Vân kịp làm xong những việc trên thì cự lang cho cự nhân phong bão này vén lên cuối cùng đã đập mạnh vào Thiên địa
vạn hóa chung. Đòn tấn công này, trời long đất lở, Phương Vân ẩn mình
trong Thiên địa vạn hóa chung cảm thấy cả cơ thể mình dường như bị xé
tan ra. Sự xung kích mạnh này, dù Phương Vân có thu lại nhỏ như hạt đậu
cũng không thể tránh được.

"Đấu chuyển tinh di, tứ tương biến hóa!"

Phương Vân chỉ lên đỉnh đầu, thực hiện pháp quyết, sâu trong Thiên địa
vạn hóa chung, ma vật bị Phương Vân trấn áp lập tức gầm lên, một nguồn
năng lượng lớn thoát ra từ trong cơ thể hắn, tràn vào Thiên địa vạn hóa
chung, rồi lại hóa thành năng lượng mà Phương Vân đã quen thuộc, đối
kháng với sinh vật khổng lồ ngoài Thiên địa vạn hóa chung.

"Ahh! Đáng chết, đáng chết!~~ Ngươi nhớ lấy, đợi khi ta thoát điền ra
ngoài, nhất định sẽ băm ngươi thành trăm mảnh! Băm thành trăm mảnh!"

Tiếng gào dữ dội phát ra từ sâu trong Thiên địa vạn hóa chung, ma vật
khổng lồ đó điên cuồng giãy giụa gào thét! Cách đoạt năng lượng theo
kiểu giết gà lấy trứng của Phương Vân đau đớn hơn những lần trước, đau
đến mức nó phải gào lên!

"Đợi khi ngươi có năng lực đi ra thì hãy nói đi!"

Phương Vân nói dửng dưng, lúc này, hắn không có tâm trạng đâu mà để ý
đến sự uy hiếp của ma vật kia. Cự lang phong bão cự nhân dấy lên, trở
thành mối nguy hại trực tiếp, từng đạo cự lang dai dẳng không dứt, cứ
như là không ngừng nghỉ vậy. Ở nơi thế này, chân khí lại không thể trực
tiếp bổ sung, Phương Vân hao tốn quá nhiều, bí quá phải rút năng lượng
của ma vật kia.

"Hả! Tức chết đi được! Tức chết đi được! Ta sẽ giết ngươi!"

Thái độ này của Phương Vân càng khiến cho ma vật đang bị trấn áp sâu
trong Thiên địa vạn hóa chung điên tiết hơn. Thế nhưng, dù có phẫn nộ
thế nào thì sự khắc chế của Thiên địa vạn hóa chùn với hắn dường như
không thể kháng cự được.

Hàng nghìn hàng vạn huyền tơ xuyên qua tâm của ma vật đen sì này. Những
huyền tơ quy tắc này, với tốc độ kinh người, hấp thu năng lượng trong cơ thể ma vật tà ác này, trong chớp mắt, ma vật này co rút người lại. Ba
cánh tay vừa mới mọc ra liền thu lại thành khí tức mờ ảo, chỉ còn lại
một trái tim đen ngòm, lơ lửng trong không trung, không còn sức lực để

phẫn nộ và chửi mắng nữa.

Bình! Bình! Bình!

Một cự lang chắc như thực chất đâm mạnh vào vỏ ngoài của Thiên địa vạn hóa chung.

Mức độ kiên cố của cự lang này mạnh hơn bất kì thứ gì Phương Vân đã từng biết, gần như tương đường với một hành tinh, với tốc độ sấm chớp, không ngừng tấn công.

Nhưng, có năng lượng của ma vật trong Thiên địa vạn hóa chung hỗ trợ,
những đợt tấn công của cự lang hủy diệt này cuối cùng cũng được Phương
Vân chống đỡ được, sức mạnh xung kích đã giảm hơn nhiều.

Ầm, ầm!

Đúng lúc đó, cự nhân phong bão trên phong chi uông dương lại nhấc chân
lên tiến tới, hắn bước đi như thể không cảm nhận thấy sự tồn tại của
Phương Vân.

Lúc này không đi thì còn đợi lúc nào!

Phương Vân cảm nhận được sự xung kích yếu đi của cự lang trong Thiên địa vạn hóa chung, bèn điều khiến Thiên địa vạn hóa chung phá lang mà đi,
muốn thuẫn đi thật xa. Trong khoảng không đen kịt trên phong chi uông
dương, một sức mạnh pháp tắc nguy hiểm đang xoáy tròn, khiến phía trên
trở thành tử địa còn đáng sợ hơn.

Thiên địa hối ám bất định, cự nhân phong bão khổng lồ phát ra lôi quang
toàn thân, trong bóng đêm, hiển nhiên rất bắt mắt, mỗi bước đi của hắn
giống như sấm vang vậy.

Đáng nhẽ ra, ắt đây là cơ hội tránh đi càng xa càng tốt, nhưng không
hiểu sao, khi nhìn thấy quái vật khổng lồ này, pa lại nảy ra một ý định.

“Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất. Cự lang mà phong bão cự
nhân này gây ra lớn đến đáng sợ, nhưng bản thân lại không hề có sát ý,
nếu có thể dựa vào người hắn thì không chừng có thể tiết kiệm được không ít năng lượng, vượt qua được nơi phong chi uông dương này!”

Phương Vân nhận thấy, giống như người tóc trắng lúc này, là cường giả
sống trong vực sâu, dường như rất kính phục phong bão cự nhân này. Nếu
mượn uy thế của phong bão cự nhân này thì có thể tránh được nhiều phiền
phức.

Hơn nữa phong chi uông dương mênh mông vô tận, nếu chỉ dựa vào sức của
mình, không ngừng đối kháng với sức mạnh uông dương thì không biết phải
tốn bao thời gian mới có thể đi qua. Còn nếu mượn sức mạnh của cự nhân
này thì lại dễ dàng hơn nhiều.

Phương hướng mà cự nhân này đang tiến lên chính là trung tâm của vực sâu, không hẹn mà gặp với mục tiêu của mình.

Phương Vân vẫn duy trì độ lớn của bụi trần, phá lang đi nhanh như chớp,
đuổi theo cự nhân kia, trong quá trình bay đi, Phương Vân khống chế
Thiên địa vạn hóa chung, che lấp khí tức của mình, đồng thời tế khởi Ngũ ngục cốt hoàng trong Thiên địa vạn hóa chung, chuyển hóa toàn bộ sức
mạnh ngũ hành trong đó thành phong nguyên tố, tạo nên mối liên hệ mong
manh giữa mình và uông dương, qua mắt cảm giác của phong bão cự nhân.

Thiên địa vạn hóa chung di chuyển như chớp trong hư không, hướng tới
phong bão cự nhân, đúng lúc này, phong bão cự nhân dường như cảm thấy gì đó, bất chợt dừng lại, miệng phát ra tiếng khà khà, con mắt khổng lồ
nhoằng nhoằng ánh điện cảnh giác quan sát xung quanh.


Phương Vân không hề nghi ngờ, không vì phản ứng của cự nhân mà do dự,
đúng lúc cự nhân cảnh giác thì hắn lại vận khởi Ức vạn không gian thuẫn
hình, tăng tốc đột ngột. Trước lúc hắn phát hiện ra khác lạ thì chui vào đầu gối hắn, nép vào lớp da hắn rồi không động đậy gì.

Phong bão cự nhân sau hồi cẩn thận quan sát uông dương không phát hiện
ra điều gì liền quay đầu lại, chau mày kêu xùy xùy, rồi lại tiếp tục
tiến lên.

Từng mảng cự lang mang theo sức mạnh hủy diệt bắn ra từ chân cự nhân,
cuộn lên tứ phía, thế mà mọi cự lang đập vào đầu gối của hắn đều yếu đi
rất nhiều, và chính điều này đã che lấp đi sự tồn tại của Thiên địa vạn
hóa chung.

“Quả nhiên, xunh quanh phong bão cự nhân thì nguy hiểm tột độ, nhưng xung quanh bản thể của hắn thì lại an toàn!”

Phương Vân ẩn mình nơi đầu gối của cự nhân, trong lòng thầm thở phào. Ý
thức mạnh mẽ của hắn cảm nhận được rõ ràng, phong bão cự nhân tuy có thể gây ra cự lang, nhưng cự lang lại không thể nào tiếp cận hắn được.

Và vô hình chung đã giảm đi sự nguy hiểm mà Phương Vân phải đối mặt.

Phương Vân không dám hành động tùy tiện, yên lặng dựa vào người cự nhân, lắc lư theo chuyển động của cự nhân, cho đến khi cự nhân đi được mấy
trăm dặm mới ngã ra, trượt theo cơ thể cự nhân.

Lúc đó, phong lang nhỏ hơn đôi chút…

“Ào, ào, ào!”

……

Đúng lúc cự nhân biến mất nơi đường chân trời thì cự lang nổ ra, cái
người tóc trắng thần bí lại xuất hiện trong cự lang, ánh mắt hắn nhìn
theo hướng phong bão cự nhân biến mất, rồi quay lại tìm kiếm

“Phong bão cự nhân này, đến ta còn phải kiêng nể vài phàn, cái người
lại xông vào đây chắc bị cự lang đập thành trăm mảnh rồi, tiếc qua,
thanh kiếm đó!”

Người đàn ông tóc trắng lắc đầu, vẫn không cảm thấy khí tức của Phương
Vân, cuối cùng rung mình, huyết nhục cả cơ thể ào ào tán ra, mọi máu
thịt dường như bị thiêu đốt, hóa thành một đám tro biến mất.

Bộ xương trong lớp thịt đó loạng choạng rồi hóa thành một đống xương
trắng, rải ra đất rồi bị cự lang cuốn đi, lập tức biến thành tro bụi.

Cát bụi lại trở về với cát bụi, mọi thứ dường như trở về với hình dạng ban đầu vậy!

Cự nhân này lại là hợp thể của vô số oan linh!

Trong phong chi uông dương, Phương Vân ngồi trên vai cự nhân như một
thành trì mà thở dài, hắn đã ngồi trên này hơn mười tiếng rồi, ngâm cứu
kĩ phong bão cự nhân này.

Thời viễn cổ đã qua lâu rồi, các ma thân đã thành thần thoại, ngoài tiểu thế giới viễn cổ, ma thần viễn cổ bị Tam hoang phong ấn, đến này,
Phương Vân không biết còn có ma thần nào khác tồn tại không. Nếu có thì
đó cũng là vô cùng hi kì.

Trong hư không này lại xuất hiện một sinh vật khổng lồ giống ma thần,
bất giác khiến người ta kinh ngạc. Sau khi xác nhận cự nhân này không
cảm thấy sự tồn tại ‘bé nhỏ’ của mình, Phương Vân mới yên tâm hơn, bắt
đầu ngâm cứu bản nguyên của cự nhân phong bão này.

Kết quả cuối cùng khiến Phương Vân kinh ngạc, sinh vật không lồ Hậu
thiên uấn dục này, trong ý thức lại là những mảnh vụn ý thức. Chính hàng nghìn hàng vạn mảnh ý thức này đã tạo nên ý thức cho phong bão cự nhân!

Kết luận này không khỏi khiến người ta kinh hãi nghĩ đến cái tên Vực sâu bi thương. Phương Vân đã lờ mờ hiểu lai lịch của phong bão cự nhân.

Trải qua hàng nghìn hàng vạn năm, trong phong chi uông dương, ý niệm của vô số oan linh, nhờ một cơ duyên nào đó, đã kết hợp lại với nhau, dần
dần sinh ra một sinh vật mới trong mảng uông dương này.

Đây chính là phong bão cự nhân!

Bản thể của phong bão cự nhân, không mạnh mẽ nhưng uy lực mà nó thể hiện ra, đặc điểm của nó nằm ở thiên chất của nó. Cự nhân này sinh ra đã có
thể thao túng phong chi uông dương. Nói cách khác, chúng có thể huy động được sức mạnh cả uông dương mang phong nguyên tố này!

Sức mạnh khổng lồ này căn bản không phải bất kì võ giả nào cũng có thể đối kháng được!