Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 5: Huynh Đệ Tình Thâm

- Tứ Phương hầu thông địch phản quốc, tội không thể tha. Nhân hoàng thủ lệnh, mọi người ở Tứ Phương hầu phủ, toàn bộ cầm tù, kẻ nào dám phản kháng, giết không cần chờ lệnh!

Cửa lớn Tứ Hầu phủ mở rộng, một lão thái giám giọng nói the thé tuyên đọc thánh chỉ, ánh mắt của hắn âm độc giống như mắt rắn, phía sau hắn, là đám cấm vệ quân đang thủ thế chờ kẻ địch.

- Mang người liên can, bắt toàn bộ!

Ra lệnh một tiếng, cấm vệ quân áo giáp bóng loáng như cá ùa vào, như hổ nhào rộng lượn.

- Mẹ!

Giữa chính sảnh hầu phủ, đột nhiên truyền tới tiếng hét kinh hãi.

- Mẹ!

Hai mắt Phương Vân đỏ ngầu, quỳ rạp lên mặt đất, tuyệt vọng nhìn lên trên. Cuối ánh mắt của hắn, là một mỹ phụ hoành kiếm tự vẫn, thân hình ôn nhu tựa vào tường rồi yếu ớt ngã xuống, trên cần cổ trắng ngần như tuyết là màu đỏ tươi chói mắt.

...

-A!

Phương Vân đột nhiên từ dưới mặt đất ngồi dậy, trên trán đổ đầy mồ hôi lạnh, hô hấp của hắn dồn dập, phải thật lâu sau mới bình ổn lại được.

- Thiếu gia, ngài đã tỉnh.

Bên tai vang lên tiếng nói của một cô gái, thanh thúy như chim sơn ca.

- Phu nhân nói, chờ khi thiếu gia tỉnh lại thì mời thiếu gia tới sương phòng nghỉ xả hơi, trời bên ngoài rất lạnh.

Cô gái cúi đầu, nhẹ giọng nói.

Lúc này Phương Vân mới phát hiện trên người có thêm một cái áo choàng thực dày, được làm bằng da hồ ly, buổi sáng như thế này, là những lúc lạnh nhất. Ở tại Thượng Kinh thành, cuối thu qua đi, tiết trời liền chuyển lạnh, ngày càng lạnh.

- Biết rồi, ngươi trở về đi.

Phương Vân xua xua tay.

- Dạ, thiếu gia.

Thị tỳ sau khi rời khỏi, Phương Vân cũng chưa đứng lên trở về phòng. Hắn ngẩn ngơ ngồi dưới đất, trong đầu nhớ tới rất nhiều hình ảnh "kiếp trước". Trong ký ức của hắn, sự chăm sóc của mẫu thân, luôn luôn rất cẩn thận, nhưng không để cho người khác dễ dàng cảm thấy. Trong hồi ức của Phương Vân, khí độ của mẫu thân vẫn luôn kiên cường như vậy, mãi tới thời điểm mẫu thân ngã xuống, Phương Vân mới phát hiện, thì ra mẫu thân cũng có mặt nhu nhược.

Thông thường mẫu thân dùng cánh để che chở, nhưng đến khoảnh khắc nàng ngã xuống rồi, Phương Vân mới phát hiện, mẫu thân cũng cần một người đến che chở. Một phụ nhân, ở Thượng Kinh thành nguy cơ bốn phía, giống như đang đi trên phiến băng mỏng a!

Hai kiếp làm người, Phương Vân mới hiểu được, mẫu thân vẫn không thay đổi!

- Mẹ!...

Trong mắt Phương Vân ướt át, cảnh tượng trong mộng khi nãy dường như xuất hiện lần lượt ở trước mắt, khiến cho sóng mũi của Phương Vân cay cay.

- Mẫu thân, tin tưởng ta, từ nay về sau, sẽ không tiếp tục khiến cho người lại chịu ủy khuất!

Phương Vân đứng dậy, lau đi nước mắt. Hắn cũng không trở về sương phòng nghỉ ngơi, mà là ở trong cơn gió lạnh lùng, tiếp tục bắt đầu tu luyện võ đạo.

- Ta không có phúc duyên rung trời, cũng không có người cường lực ủng hộ. Thứ duy nhất mà ta có thể dựa vào, chính là trí nhớ hơn một kiếp người, cùng hai đấm tay của bản thân.


Phương Vân sâu sắc hiểu rõ nguy cơ mà bản thân phải đối diện, trí nhớ hơn một kiếp làm người cũng không giúp cho hắn có được thêm bao nhiêu ưu thế. Muốn sở hữu sức mạnh cường đại, sức mạnh đủ để thay đổi vận mệnh, hắn chỉ có thể khổ tu, so với người khác càng thêm khắc khổ tu luyện!

Thời gian nửa tháng, Phương Vân đều ở trong vườn Tử Long tu luyện. Hoa dương phu nhân cũng đã thay hắn xin nghỉ phép nửa tháng, trong nửa tháng này, ngoại trừ cần phải ăn uống, thời gian còn lại Phương Vân đều dùng để tu luyện.

Cường độ tu luyện cao như thế, khiến cho Phương Vân một ngày cố gắng, tương đương với người thường tu luyện năm ngày. Phải biết rằng, một ngày có mười hai canh giờ, thời gian người thường dùng để tu luyện nhiều nhất cũng chỉ có hai, ba canh giờ. Mà thời gian còn lại thì dùng vào việc cơm ăn, áo mặc, xã tạo, ngủ nghỉ.

Phương Vân chịu khó luyện công, đích xác có thể dùng hai chữ điên cường để hình dung. Phương Lâm cùng Hoa Dương phu nhân thấy vậy, vừa lại lo lắng, vừa lại vui sướng. Thời gian tu luyện trong một ngày cả Phương Vân, gần như đến mười một canh giờ, ăn cơm cùng ngủ, cùng lắm chỉ mất một canh giờ. (DG: thần a!)

Phương Lâm cùng Hoa Dương phu nhân mới đầu còn lo lắng, sợ Phương Vân tu luyện với cường độ cao như vậy sẽ khiến cho thân thể suy sụp, vì thế có khuyên nhủ vài lần. Sau lại phát hiện khuyên nhủ không có hiệu quả, hơn nữa Phương Vân cho dù một ngày chỉ nghỉ ngơi nửa thời thần, nhưng ngày hôm sau vẫn long tinh hỗ mãnh như trước, giống như một người bình thường ngủ đủ năm canh giờ, liền cảm thấy yên lòng.

Mười lăm ngài sau, lúc tối.

- Mãng ngưu xuất động!

Phương Vân thu quyền vào bụng, bỗng nhiên bắn lên, ở dưới chân trong phạm vi ba bước, khí lưu khuấy động, phát ra tiếng vù vù, giống như bị roi quất trúng. Khóa thối tiến thân, Phương Vân tiếp tục đánh ra thức thứ hai Mãng ngưu quyền.

- Mãng ngưu bôn dã!

Hai đấm tay của Phương Vân vọt ra, đánh vào trong hư không, mảng lớn không khí bùng nổ, tạo ra một trận liệp phong trong phạm vi nhỏ. Thuân thế nhấc chân tiến thân, Phương Vấn dốc sức đấm ra hai quyền, tạo thành thức thứ ba:

- Mãng ngưu Phân Tấn!

Phương Vân quát một tiếng, cách người bốn thước, không khí như biến thành một làn sóng biển, giống như mãng ngưu khi đang lao tới, lông bờm trên lưng tung bay.

Vào lúc này thì sự khác biệt giữa người bình thường cùng Nguyên khí cảnh. Người bình thường sức mạnh dù lớn, nhưng cũng không có thể đánh ra một dòng sóng biển trong không khí rõ ràng đến như vậy. Nhưng Phương Vân khắc khổ tu luyện, hơn nữa tư chất của hắn vốn không tệ, thời gian nửa tháng, lượng nguyên khí có được tương đương với người bình thường hấp thu ba bốn tháng.

Lúc này đây, mỗi tất thịt trên cơ thể của Phương Vân đều có nguyên khí truyền vào, luận sức mạnh thân thể, Phương Vân so với người bình thường chí ít mạnh hơn đến tám lần. Sức mạnh như vậy, mới có thể tay không ở trong không trung đánh ra một quyền tạo thành luồng sóng rõ ràng đến như vậy.

Mười tám thức Mãng ngưu quyền, từng chiêu từng chiêu được Phương Vân thi triển ra. Bầu không khí quanh thân thể Phương Vân ngày càng kịch liệt, tiếng va chạm giữa không khí vang lên bùng bùng, tựa như sóng biển nhấp nhô liên tục. Tới sau cùng, quyền phong cư nhiên vang ra tiếng bò rống to như tiếng trống.

- Mãng ngưu quyền, thức thứ mười tám, Mãng ngưu Trùng Chàng!

Phương Vân đạp chân liên tục, từ thức thứ nhất đánh tới thức thứ mười tám, song chưởng chấn động, như rồng rời khỏi nước, hướng tới phía trước oanh xuất.

Ca! Ca!

Chỉ nghe được hai tiếng vang cùng lúc, cách đó ba bước, ở giữa hai gốc cây mai gồ ghề đều bị chặt đức, tán cây run rẩy, một bên ngã xuống.

- Hảo!

Phương Lâm mừng rỡ, kêu một tiếng hảo, chạy nhanh tới chổ Phương Vân luyện công, bộ Mãng ngưu quyền này đã có thể xem như luyện thành. Từ quyền phong mà xem xét, nguyên khí tụ hội trong cơ thể Phương Vân đã đạt tới cảnh giới Nguyên khí cảnh cao cấp. Còn thiếu, chỉ là tích lũy nguyên khí trong cơ thể, đồng thời chuẩn bị đột phá đến Chân khí cảnh.

Con đường luyện võ, mỗi bước đều khó khăn. Không có khắc khổ tu luyện, rất khó đại thành. Phương Vân tuy rằng thiên tư hơn người, lại gần như ngày đêm tu luyện, thế nhưng nửa tháng sau, nói cho cùng vẫn còn thiếu. Nếu muốn đạt tới cảnh giới Chân khí cảnh, dù có mất ba tháng cũng chưa chắc đã thành công. Nhưng mà, phải biết rằng, ba tháng của Phương Vân, liền tương đương với người thường khổ tu cả một năm.

- Tiểu đệ, Mãng ngưu quyền ngươi đã luyện thành xông. Về sau mỗi lần luyện bộ quyền pháp này, chỉ cần tích lũy nguyên khí là ổn.

Sự hưng phấn trong mắt của Phương Lâm không chút nào dấu diếm, cười đến miệng đều muốn toét ra. Phương Vân trong khoảng thời gian ngắn, tu vi đại tiến, quả thực so với chính bản thân Phương Lâm bước vào tu vi Khí tràng cấp còn cao hứng hơn nhiều.

- Đó cũng là do đại ca tận tâm dạy dỗ, ta mới có thể trong khoảng thời gian ngắn nắm bắt được tinh túy của bộ quyền pháp này.

Phương Vân thu công, sắc mặt trông rất nhợt nhạt. Chiêu mãng ngưu trùng chàng này, rất hao tổn thể lực, cho dù Phương Vân đã khổ tu cả nửa tháng, nhưng quyền này vừa xuất, cũng gần như lâm vào tình trạng kiệt sức. So với tu luyện quyền pháp cả một ngày còn muốn mệt hơn.

- Được rồi, chúng ta là anh em ruột, không nên giống như người ngoài nói những lời đó.


Phương Lâm ôm chặt bả vai Phương Vân, dùng sức ôm lấy hai bên, cực kì hưng phấn.

Hai huynh đệ cùng nhau hàn huyên về võ đạo một lát, Phương Lâm rốt cuộc nói:

- Tiệu đệ, núi Thiên Xà bên đó đã triệu tập ta được mấy ngày. Ngày hôm qua, ngay cả Mãnh hổ Đại tướng quân cũng ra mặt. Không thể tiếp tục ở lại. Chỉ sợ, trận quyết đấu giữa ngươi cùng Dương Khiêm với Lý Bình, ta không ngăn nổi.

- Đại ca, hay là ngươi trở về núi Thiên Xà đi. Pháp lệnh Đại Chu như núi, tuy rằng núi Thiên Xà chỉ là trường huấn luyện bình thường, không thuộc quân đội, nhưng tốt nhất vẫn không nên vi phạm quân lệnh. Về phần Dương Khiêm, Lý Bình, đại ca không cần phải lo lắng. Tuy rằng hai gia đình của bọn họ có tiếng là bác học uyên thâm, nhưng quá tài giỏi nên đâm ra kêu ngạo, tự cao tự đại. Con đường võ đạo, ý chí cùng tín niệm, thiếu mất một thứ cũng không được. Chỉ bằng tâm tính tu vi của hai người bọn họ, có một trăm năm nữa, cũng không thể thành công, không đáng để lo nghĩ!

Phương Vân nói ra lời này có hơi lớn tiếng một chút, nhưng mà nói rất có đạo lý. Phương Lâm nhớ lại con đường võ đạo của mình, ý chí cùng tín niệm quả thực quan trọng hơn cả thiên phú. Trong quân đội Đại Chu, phàm là người có quyền cao chức trọng, thì có kẻ nào không phải là người có ý chí kiên cường.

- Nếu ngươi đã nói như thế, đại ca liền tin vào ngươi, không để ý tới hai tên chỉ biết nhảy nhót tấu hài kia.

Màn đêm an tĩnh, đêm tối lạnh lẽo khiến cho lòng người ra sinh ra cảm xúc. Phương Lâm nhìn tiểu đệ của mình (-.- éc éc, đừng nói anh là đoạn tụ nha!), cảm thấy chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, đệ đệ dường như trưởng thành hơn rất nhiều (^^ à, thì ra hiểu lầm, sr lâm đại ca). Trong lòng tương đối cảm khái, thở dài một tiếng, nói với Phương vân:

- Tiểu đệ, Phương gia ngoại trừ mẫu thân ra thì chỉ có ba người ta, ngươi và phụ vương. Tuy rằng người ngoài nhìn thấy chúng ta làm hầu làm tướng, phong quang vô cùng, nhưng chỉ có người trong cuộc, mới hiểu rõ gian nguy trong đó. Phụ thân nhiều năm sinh sống ở bên ngoài, trong quân đội lại bị xa lánh. Bình Đỉnh hầu, Trấn Quốc hầu, bọn chúng từ sớm đã muốn phụ thân mất đi quyền lực, nên khiến người bị quân đội xa lánh. Phụ thân nhiều năm tọa trấn mọi Man, thứ nhất tự nhiên là thay mặt triều đình trấn áp biên cương, mặt khác còn không phải là muốn bảo vệ mẫu thân cùng chúng ta sao.

- Công danh lợi lộc tuy rằng mê người, nhưng một khi đắm chìm vào nó, liền rất khó có thể thoát ra. Thái độ làm người của phụ thân thẳng thắng, không biết đã đắc tội bao nhiêu người. Một khi quân quyền của phụ thân bị tước, đến khi đó thì chỉ có nước chờ tai ương giáng xuống Phương gia!

Lúc Phương Lâm nói chuyện, hai mắt sáng ngời, đầy khôn khéo, làm sao có nửa điểm lỗ mãng như ngày thường. Phương Vân trừng to đôi mắt, khiếp sợ tột đỉnh. Cái này cùng với trí nhớ của hắn hoàn toàn không phù hợp.

Phương Vân cũng không biết rằng, hắn lần nữa luyện tập võ đạo, đã khiến cho sự tình phát triển lệch ra khỏi trí nhớ.

- Đại ca, ngươi...

Phương Vân há miệng thật to. Căn cứ vào trí nhớ kiếp trước, Phương Vẫn vẫn luôn cho rằng, đại ca tính cách lỗ mãng, nên hắn mới xâm nhập vào mọi Địch (1), cuối cùng bị cường giả mọi Địch ở phương bắc phế bỏ một thân võ công. Bây giờ xem ra, đại ca hiển nhiên là giả heo ăn thịt hổ, che dấu bản thân.

(1) mọi Địch, một giống man rợ ở phương Bắc.

Phương Lâm nháy một con mắt, giảo hoạt cười:

- Sao hả, có phải cảm thấy rất kỳ lạ hay không. Ha ha, kỳ thật chỉ cần ngươi ngẫm lại liền hiễu được. Nếu ta thực sự lỗ mãng đến như vậy, thì làm sao có thể bước vào Cương khí cấp đỉnh phong như hiện tại.

Phương Vân nghe vậy liền thoải mái. Đúng vậy, một người có thiên tư võ đạo trác tuyệt, sao có thể là một anh chàng lỗ mãng.

- Đại ca, ngươi thật lợi hại!

Phương Vân ngẩng đầu lên, trong lòng cực kì cao hứng. Hắn quả thực không biết, nếu không phải hắn xem trọng võ đạo, những lời này, Phương Lâm vĩnh viễn sẽ không nói với hắn.

Dùng sức vỗ vỗ vai Phương Vân, Phương Lâm nói:

- Tiểu đệ, chúng ta đi tới bước này thì đã không còn đường lui. Sự việc ngày trước, ngươi cũng thấy rõ. Ngay cả mấy đứa ranh con của Bình Đỉnh hầu, Trấn Quốc hầu, cũng dám ở tại hầu phủ của chúng ta, nhục mạ mẫu thân. Ta dù biểu hiện khôn kheo, nhưng cũng không nhịn được lửa giận trong lòng, làm ra hành động như ngày hôm đó. Phụ thân không ở, ta chính là nam nhân trong nhà, phải gánh vác trách nhiệm che chở mẫu thân.

Phương Lâm nhớ tới ủy khuất trước kia mẫu thân phải chịu đựng, trong lòng không khỏi đau xót. Người ngoài chỉ nói bọn họ phong hầu bái tướng, phong quang vô cùng, nhưng làm sao biết rằng, ở Thượng Kinh thành, bọn họ chỉ cao hơn người bình thường một bậc mà thôi. Mặc dù phong hầu, nhưng ở phía trước vĩnh viễn đều kèm theo hai chữ "bình dân".

Tứ Phương hầu không bì được với mấy đại quý tộc như Trấn Quốc hầu, Bình Đỉnh hầu, cũng không có thực lực để chống lại. Vì bảo vệ Phương gia, trước kia mẫu thân cũng đã chịu đựng biết bao nhiêu ủy khuất. Mỗi lần nhìn thấy mẫu thân ở trước mặt vài vị nương nương kia chịu nhục trở về, Phương Lâm đều cảm thấy tức giận tới phát điên. Hắn có thể tiến vào Cương khí cảnh nhanh như vậy, cũng là bởi vì trong lòng có cỗ ý chí này.

- Tiểu đệ, hãy nghe ta nói. Lần huấn luyện này ở núi Thiên Xà sẽ kéo dài rất lâu, qua mùa đông, có lẽ ta cũng chưa thể trở về. Sau khi chấm dứt huấn luyện, dựa theo luật lệ Đại Chu, ta phải lập tức rời khỏi Thượng Kinh, chính thức gia nhập vào quân đội. Sau khi ta rời đi, trong nhà chỉ còn lại mình ngươi cùng mẫu thân. Ngươi là nam nhân trong nhà, nhất định phải bảo vệ mẫu thân cho tốt!

Con mắt của Phương Lâm đã ửng đỏ, lệnh điều quân của Đại Chủ đã có từ sớm, hắn đã nắm được không ít tin tức, bản thân sẽ rất nhanh phải rời khỏi kinh thành.

- Đại ca, ngươi yên tâm đi. Mẫu thân đã có ta chiếu cố, ta sẽ không để cho người khác vũ nhục mẫu thân.

Phương Vân thần sắc kiên định, nói.

Đột nhiên Phương Vân dường như nhớ tới việc gì, biến sắc:

- Đại ca, ngươi sẽ nhập ngũ ngay lập tức?

- Ân, làm sao vậy? Quyến luyến đại ca rời khỏi a?

Phương Lâm vuốt đầu Phương Vân, có hơi kỳ quái bởi vì hắn biến sắc.

- Biết được điều tới đâu không?

Phương Vân vội vàng hỏi.

- Còn chưa biết.

Phương Lâm lộ ra thần sắc suy tư:

- Nhưng mà, nếu có cơ hội, ta rất muốn tới bắc Địch.