Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 1095: Biến Thiên

“Đại nhân!”

Triệu Bá Ngôn ngẩng đầu lên, sắc mặt hắn ở dưới ánh đèn, có vẻ cực kỳ
trắng bệch: “Tôi luôn đợi cho tới lúc mặt trời lặn, cũng không đợi được
tin tức gì. Chuyện đó chưa từng xảy ra. Đó là mấy ngàn thiêu thân đấy!
Tôi vì thế tự mình dẫn người đi ra ngoài điều tra, kết quả phát hiện,
mọi người bị phái đi buổi chiều lại toàn bộ biến mất không thấy! Mấy
ngàn thiêu thân! Lại không ai có thể trở về! Toàn bộ nhân gian bốc hơi
rồi!”

Yên tĩnh!

Tĩnh lặng như chết vậy!

Hai người trong đại điện chìm vào hắc ám và yên tĩnh như chết đi rồi. Ngay đến tiếng thở cũng nghe được như tiếng lá rơi.

Phương Vân giận dữ, rất nhanh bình tĩnh lại. Hắn đã hơi hiểu vấn đề,
nguyên nhân Triệu Bá Ngôn bất an là đây. Nếu muốn ở trong khoảng thời
gian ngắn, đem mấy ngàn thiêu thân bốc hơi. Có năng lực làm được việc
đó, cả kinh thành có thể đếm được trên đầu ngón tay, chuẩn xác nói, chỉ
có một!

“Ngươi là......”

Phương Vân nhìn Triệu Bá Ngôn quỳ dưới điện.

“Vâng thưa đại nhân”

Triệu Bá Ngôn cúi đầu, không cho Phương Vân nói ra vài chữ kia. Ở trong
kinh thành, mấy chữ đó rất có ma lực, đại biểu cho lực lượng cùng quyền
lợi không thể hiểu nổi.

“Chuyện này, ngươi không cần tra xét thêm. Mặt khác, về sau, cũng đừng
rời khỏi Quan Quân hầu phủ. Tất cả trước đó, giao cho người dưới đi làm”

Phương Vân bình tĩnh nói.

“Vâng thưa đại nhân”

Triệu Bá Ngôn không tranh biện. Dưới sắc mặt trắng bệch, tràn lên một
khối u ám. Đó là hải âu đánh hơi thấy vị bão trong không khí!

“Chuẩn bị xe, ta muốn lập tức xuất phát, đi một chuyến tới Tông Nhân phủ”

Phương Vân nói.

“Đại nhân, thế này không muộn sao?”

Triệu Bá Ngôn cả kinh lập tức nói.

Khi hắn nói những lời này, Phương Vân đã đứng lên từ bảo tọa. Hơn nữa đi xuống dưới đại điện, đối mặt Triệu Bá Ngôn nói, Phương Vân chỉ có đơn
giản hai chữ:

“Chuẩn bị xe!”

“Vâng, đại nhân!”

Triệu Bá Ngôn không nhiều lời nữa, vội vàng xoay người bước đi.

Phương Vân chung quy không thể đi đến Tông Nhân phủ.

Vừa mới bước chân ra khỏi cửa liền có người đem một phong duyên ấn mật phiệt, đưa đến Quan Quân hầu phủ.

Nhìn thấy tín phiệt, Phương Vân nheo mắt, trong mắt phụt ra hồi ra một
chút hào quang nhìn thấy ghê người. Hắn nhận ra cách thức cài bìa phong
thư kia. Đó là tín phiệt chỉ có Tông Nhân phủ mới có thể sử dụng.

Mở ấn chì ra, mở phong thư. Chữ viết trong phong thư, không thể quen thuộc hơn:

“Phương Vân, vì chính ngươi, cũng vì Phương gia. Việc này không cần điều tra nữa! Nhớ lấy! Nhớ lấy!!”

Cuối cùng, là hai chữ “Tông Lệnh”

Phương Vân đồng tử thu mạnh lại, đây là bút tích Tông Lệnh Tông Nhân
phủ. Chữ viết viết ngoáy, khác với chữ hắn trước kia, hình như là viết
trong lúc vội vàng.

Phương Vân không phải chú ý tới hai chữ “Phương gia” được đề cập tới

trong bức thư. Nếu là bình thường, nếu là có người lấy Phương gia để uy
hiếp hắn, hắn liền giận tím mặt rồi. Phương Vân không chịu nổi nhất là
bị uy hiếp.

Cái làm cho hắn thực sự chú ý là những hàng chữ kia để lộ ra một cái gì đó:

Bàng hoàng, bất an, sợ hãi!

Phương Vân có thể cảm giác được, người viết thư, đi đi lại lại ở trong
thư phòng, tinh thần tiều tụy, đang trong tình cảnh cực kỳ bất an. Hắn
trước tiên cảm giác được, phong thư này, không phải dùng để uy hiếp hắn. Mà là để cảnh tỉnh, cảnh cáo hắn!

Nói cho hắn, có nguy hiểm, đừng nhúng tay vào nữa!

“Sao lại thế này? Chỉ sáu ngày ngắn ngủi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!?”

Phương Vân trong lòng thầm nói. Hắn ngẩng đầu, chỉ cảm thấy trong bóng
đêm, sương mù bao phủ kinh thành. Tòa Đế Đô từ xưa này, nơi hắn sinh
sống hơn mười năm nay, lớn lên ở trong đó, nhưng hiện tại, lại cảm thấy
vô cùng xa lạ!

Trong một đêm, Phương Vân lại có cảm giác không biết chút gì Đế Đô này!

“Đại nhân, hiện tại làm sao bây giờ?”

Triệu Bá Ngôn ở một bên nói, thanh âm rất nhỏ. Hắn có thể cảm giác được, vài người qua được trông như hững hờ, đang ở dùng ánh mắt còn lại, cẩn
thận nhìn về phía bên trong Quan Quân hầu phủ.

Tiếng gió như có cát chà, từ từ tịch kiêm.

Thật lâu sau, Triệu Bá Ngôn nghe được thanh âm của Phương Vân:

“Trở về đi. Về sau bàn tiếp”

Thanh âm toát ra lên sự tịch liêu nặng nề, giống như gió thổi cao càng cao hơn …

Bầu trời cũng không có lôi vân, nhưng Phương Vân cảm thấy rõ ràng, hôm nay đã có thay đổi!

Phương Vân cũng không thể đủ tiếp tục điều tra chuyện này, bởi vì ngày
hôm sau, một tấm công văn trách cứ từ Quân Cơ, rất nhanh đưa tới Quan
Quân hầu phủ cùng Tứ Phương hầu phủ.

Đối với chuyện Phương Vân tổn hại lệnh cấm, ngồi xe ngựa, trong thời kỳ
giới nghiêm niệm quan, náo loạn Vũ Mục phủ i, nghiêm khắc trách cứ một
phen. Đồng thời, Hoa Dương phu nhân cũng bị trách cứ, xưng nàng quản
giáo không tốt. Công văn nghiêm lệnh Phương Vân cùng Tứ Phương hầu phủ,
trong lúc này, nghiêm cấm ngoại đồng. Tất cả công hầu, đối xử ngang
hàng.

Ở góc cuối công văn, đóng dấu chồng mấy ngọc ấn đại võ hầu.

Chuyện này, nếu là bình thường. Phương Vân cũng chỉ cười để đó. Dù sao
thân phận hắn đặc thù, ước thúc Quân Cơ đối với hắn cũng không phải quá
lớn. Nhưng ngay trong khoảng thời gian Phương Vân rời đi này, triều đình tiến hành cải tổ. Quân Cơ được tăng cường quyền lực, hoàn toàn thực
hiện chức năng vốn có của Quân Cơ cùng điện Thái Hòa, hơn nữa còn có
tăng cường ở trên cơ sở.

Hiệu lực của tờ công văn này, tương đương với Vũ Mục cùng Tam Công, đồng thời trách cứ hành vi lỗ mãng mà bình thường là nghi thức của Phương
Vân. Nhưng mà, cái thực sự làm Phương Vân để ý không phải là điều này,
mà là mặt sau cùng của văn thư Quân Cơ này, có đóng dấu chồng đại ấn màu vàng.

Đó là Đại Chu truyền quốc chi khí, Nhân hoàng ngọc tỷ!

Trong chuyện này, Nhân hoàng cũng không lộ diện. Cũng không viết một chữ ở trên công văn. Nhưng chỉ một ngọc ấn như vậy, lại làm cho Phương Vân
nhất thời sắc mặt đại biến. Mà chuyện phát sinh ngay sau đó, đã làm cho
Phương Vân hoàn toàn trầm mặc.

Ngay trong ngày nhận được quân văn của Quân Cơ, đông cung hoàng hậu
nương nương triệu Hoa Dương phu nhân vào cung yết kiến. Hoa Dương phu
nhân tới đúng hẹn như bình thường. Nhưng mà đợi mãi mấy canh giờ ngoài
điện, đều không thấy thân ảnh hoàng hậu. Sau mới bị báo cho biết, hoàng
hậu nương nương có việc, bảo nàng trở về!

Chuyện xem ra không có gì, rất bình thường.

Nhưng thái độ đằng sau, không khỏi làm cho người ta lạnh cứng người.

Hoàng hậu nương nương chấp chưởng đông cung nhiều năm, xưa nay không

thiên vị. Triệu vào như vậy mà không thấy, ở ngoài điện đợi mấy canh giờ là chuyện chưa từng có. Tuy rằng nàng cũng không nói gì, tựa như chỉ là lâm thời có việc không thể dứt ra được. Nhưng sau lưng chuyện này, nàng đã muốn biểu lộ thái độ rõ ràng.

Phương Vân có thể không cần Quân Cơ, không cần hoàng hậu nương nương, cũng không thể không cần mẫu thân Hoa Dương phu nhân.

Phương Vân trầm mặc.

Trong cả thời gian có lệnh giới nghiêm Phương Vân không hề ra ngoài.
Cũng không có ý đồ thăm Vũ Mục phủ nữa. Thậm chí mọi công việc điều tra
đều ngừng lại. Nhưng âm thầm điều tra, càng thêm bí ẩn, không làm người
chú ý, vẫn tiếp tục như cũ.

Vũ Mục là là xã tắc chi thần, lo trước cái lo của thiên hạ, vui sau cái
vui của thiên hạ. Bất luận về công hay tư, Phương Vân đều có nghĩa vụ,
phải điều tra rõ ràng. Nhưng mà manh mối hữu dụng, vẫn rất ít.

Mọi tin tức về Vũ Mục, toàn bộ là trống rỗng. Giống như bị người ta quét sạch đi. Tra không ra một chút tin tức, tiến triển vô cùng hữu hạn.

Nhưng mà, ngay sau khi Vũ Mục chết ba ngày, Phương Vân rốt cuộc đợi
được, bảng cáo thị chỉ chính thức về cái chết của Vũ Mục từ triều đình,
về Vũ Mục chi tử triều đình đưa ra giải thích là Vũ Mục là bị Hỗn Độn
Lão Tổ cùng vài vị đại đế đánh lén mà chết!

Điểm này, giống như đúc theo như lời Vũ Vô Địch!

“Đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ, theo như lời Vũ Vô Địch, Vũ Mục thật sự là bị bọn Hỗn Độn Lão Tổ giết chết sao?”

Một ngày này, Phương Vân ngồi ở thư phòng, tay nắm công văn giấy tờ của
thiên thân ghi chép lại, xem nội dung rồi chìm vào trong suy tư. Mấy
ngày nay, hắn bị triều đình hạ cấm túc lệnh, cũng cũng chỉ có thể đợi
chờ ở thư phòng.

Theo như lời Vũ Vô Địch nói, Phương Vân có thể không coi là thật chút
nào. Nhưng bảng cáo thị chính thức của triều đình, Phương Vân không thể
bỏ qua. Bởi vì phía sau bảng cáo thị, còn đại biểu cho thái độ của Nhân hoàng.

Chuyện lớn như vậy, lại ra văn thư chính thức như vậy, không ai có thể
bỏ qua thái độ của Nhân hoàng. Mà triều đình hiện tại, không có Nhân
hoàng cho phép, loại công văn nghiêm túc đó, căn bản là không phát ra.

Bảng cáo thị nói là tông phái đánh lén, làm cho Vũ Mục tử vong. Như vậy Vũ Mục tử vong, thực sự có thể là như vậy!

Bởi vì Phương Vân thật sự không nghĩ ra, trong chuyện này, Nhân hoàng có lý do gì, giấu diếm hoặc là ngụy tạo nguyên nhân cái chết của Vũ Mục.
Vũ Mục cùng Nhân hoàng xưa nay quan hệ hòa thuận, Vũ Mục thậm chí có thể diện kiến Nhân hoàng bất kể thời gian nào, dù có trở ngại gì đi chăng
nữa, ngay cả hoàng hậu nương nương cũng chưa cái quyền lợi đó.

Nếu không phải Nhân hoàng coi trọng, Vũ Mục là căn bản không thể nào đạt tới trình độ đó. Thậm chí, hôn sự lúc trước giữa Phương Lâm cùng Phúc
Khang công chúa, chuyện riêng như vậy, Vũ Mục lại cũng có thể thỉnh Nhân hoàng cho phép.

Quan hệ giữa Vũ Mục và Nhân hoàng, có thể tưởng tượng tới. Nếu không
phải tín nhiệm Vũ Mục, Nhân hoàng cũng không thể đem quân đội hơn ngàn
vạn Đại Chu triều, giao phó cho hắn. Hơn nữa, Phương Vân còn biết một
việc, Vũ Mục có được huyết thống hoàng thất. Cùng Nhân hoàng chính là
nhất mạch tương truyền!

Có thể nói, xảy ra chuyện lớn như vậy. Nhân hoàng không có lý do gì,
không điều tra rõ, không có lý do gì, làm bộ trên bảng cáo thị chính
thức ở về cái chết của Vũ Mục.

“Nhưng mấy ngày nay, bệ hạ vì sao phải làm như vậy? Vì sao phải hạ lệnh
cấm, vì sao muốn ngăn cản ta đi dò hỏi Vũ Mục, thậm chí điều tra chuyện
này!”

Phương Vân trong mắt toát ra phiền não cùng hoang mang.

Toàn bộ câu chuyện, toát ra quá nhiều sơ hở cùng điểm đáng ngờ!

Nhân hoàng nắm trong tay thánh hoàng chi hoạch, ngay cả đại đế Huyền
Kình Liệt Hải đều bị một chiêu giết chết. Chẳng lẽ Hỗn Độn Lão Tổ cùng
các hoang đại đế lớn gan như vậy, vừa mới chạy trốn, liền quay lại bất
ngờ ra một đòn như vậy.

Có thể ngăn cản vô số thiêu thân thủ hạ của Phương Vân ở kinh thành, hơn nữa xóa sạch mọi tin tức, chỉ có Tông Nhân phủ triều đình nuôi dưỡng
hơn nghìn năm nay. Kinh thành là ổ của Tông Nhân phủ, chỉ có bọn họ có
năng lượng lớn như vậy, ngăn cản thủ hạ thiêu thân của Phương Vân. Nhưng Tông Nhân phủ nghe lệnh Nhân hoàng, không có mệnh lệnh của Nhân hoàng,
bọn họ sao làm được như vậy?

Vũ Mục quyền cao chức trọng, là quân thần Đại Chu. Từ triều đình vương
hầu bái kiến, viếng hắn là chuyện hợp tình hợp lý. Vì sao triều đình
muốn ngăn cản? Chẳng lẽ, trong đó có ẩn tình gì?

Phương Vân nắm bảng cáo thị, trong đầu hiện lên vô số ý niệm. Thật lâu
không thể tiêu tan. Hắn suy nghĩ rất nhiều rất nhiều, nhưng mãi không
nắm bắt được trọng điểm.

Mơ hồ, Phương Vân đột nhiên nhớ tới Tam Công. Kinh thành chi dịch, Tam Công rõ ràng sống sót, vì sao lại không từ biệt mà đã đi?

Tựa như có cái ý tưởng gì xẹt qua trong óc, sắp nắm được rồi, lại trơn trượt qua từ đầu ngón tay.

“Đề đát thát!”

Đột nhiên một trận tiếng vó ngựa, từ trên đường cái ngoài phủ truyền
đến. Cấp tốc hướng tới Quan Quân hầu phủ. Thời điểm này, cũng chỉ có cấm quân, mới có loại quyền lực phi ngựa ở trên đường như thế này.

“Là tín sứ triều đình!”

Phương Vân nheo mắt, giật mình tỉnh lại. Khoảng cách gần như vậy, toàn
bộ trong vòng trăm trượng quanh Quan Quân hầu phủ, tự nhiên không có gì
có thể giấu diếm được hắn.

Tín sứ rất nhanh tới cửa, tới bên trong thư phòng của Phương Vân.

“Quan Quân hầu, bệ hạ có lệnh, triệu ngươi tức khắc vào cung!”

Một câu ngắn ngủi mà nghe long trời lở đất.