Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 1078: Đại Chiến Chấm Dứt

Chiến tranh của Nhân hoàng cùng bốn vị Đại đế ngoại tộc trực tiếp ảnh
hưởng đến thắng bại của bốn phương trên chiến trường. Không ai có thể
tưởng tượng được địa vị bốn vị Huyền minh Đại đế ngoại tộc trong lòng
đám người Man tộc, Di tộc, Địch tộc, Minh tộc. Đám người Hoang Kích Toái Không Đại Đế thua trận, tạo thành đả kích hủy diệt đối với các phương
chiến trường. Trong khoảng thời gian ngắn, khắp nơi chiến trường nhanh
chóng hỏng mất. Mà quân ngũ Đại Chu đang gặp phải tai ương ngập đầu, đột nhiên có được cơ hội phản công!

“Sao lại trở thành thế này, lui!”.

Bắc bộ bình nguyên, Minh hoang đại quân còn không có tiến vào chiến
trường, lão Minh hoàng lập tức phát ra một tiếng thét kinh hãi, quả
nhiên dẫn quân lui lại. Chỉ cần Nhân hoàng bất tử, đợi cường giả hoàng
thành Đại Chu hồi đuổi tới, đối với binh sĩ Minh hoang, chính là một hồi tai ương ngập đầu mà không ai có thể tránh được!

Oanh long long!

Đại quân Minh hoang toàn thân Huyền băng chiến giáp, giống như hồng lưu
cuồn cuộn, nhanh chóng lùi về băng nguyên Cực Bắc, họ đành yên phận làm
khán giả, dải đất băng giá vốn đang bao trùm, nhanh chóng bị phá vỡ

Đông Phương Mãng hoang, mây mù màu xanh cuồn cuộn bao phủ thiên địa,
dưới sự bao phủ của cổ hơi thở này, cỏ cây của toàn bộ thiên địa toả
sáng, phát ra ra một cỗ khí tức mùa xuân.

Cùng đại đế nơi khác bất đồng, khí tức bao phủ bầu trời của vị đại đế này có vẻ thong dong.

“Phàm là thánh tộc ta, toàn bộ lui về Mãng hoang đi!”.

Khí tức Vạn Cổ Thanh Thiên Đại Đế xoay quanh thiên không, che chở yêu
tộc đại quân. Thanh âm thương lão mà bình tĩnh, giống như không có gì có thể làm cho nó động dung.

“Lão tổ, là lão tổ khí tức!”......”.

“Lão tổ tông đã lên tiếng rồi, chúng ta cũng đừng để ý đến bọn hắn. Trở về, trở về!”

Một đám yêu tộc đại quân hoan hô nhảy nhót, so với quân đội nhân tộc có
hàng ngũ rõ ràng. Yêu tộc đại quân chính là một đám bát nháo. Nghe Vạn
Cổ Thanh Thiên Đại Đế nói xong cũng chẳng thèm để ý Đại Chu giáp sĩ, ai
cũng hoan hô, trực tiếp buông tha đối thủ, hướng Mãng hoang chạy đi.

“Ài!”.

Vài tên yêu hoàng đứng sừng sững hư không nhìn thoáng qua, bất đắc dĩ
lắc lắc đầu, lộ ra một tia cười khổ. Cảm giác của bọn họ sâu sắc hơn
khác yêu tộc nhiều. Thấy được kim quang lóe ra từ thiên không cũng hiểu
được người chiến thắng là ai

“Lui đi!”.

Tuy rằng trong lòng có chút không cam, nhưng vài vị yêu hoàng vẫn hạ
mệnh lệnh lui lại. Ở yêu trong tộc, địa vị Vạn Cổ Thanh Thiên Đại Đế là
không thể lay động. Ở trong lòng yêu tộc, đó chính là thần!

Đã bùng nổ chiến tranh nhân tộc cùng yêu tộc vài lần rồi. Nhưng lần nào
cũng không có kết quả rõ ràng, cùng lắm là một bên chiếm được ưu thế
nhất định rồi chủ động buông tha.

Mệnh lệnh Vạn Cổ Thanh Thiên Đại Đế, không ai dám vi phạm. Trong nháy mắt, yêu tộc đại quân triệt thoái sạch sẽ.

“Minh kim! Thu binh!”.

Mãng hoang hầu quyết đoán hạ mệnh lệnh lui lại, ánh mắt lộ ra một tia
thần sắc may mắn. Hắn trấn giữ mãng hoang nhiều năm, đây là một lần thất bại lớn nhất. Trong cuộc đời chinh chiến của hắn quả thực là một vết
nhơ.

Nhưng, sống sót mới là quan trọng. cái khác cũng không cần chú ý nhiều!

“Ô!”

Giáp sĩ quân đội Đại Chu còn sót lại, nhanh chóng tập trung hướng căn cứ trở về.

Ở kinh thành, Phương Vân đang ở luyện hóa ở Huyền Kình Liệt Hải Đại Đế

thi thể. Đột nhiên hào quang chợt lóe, không kim quang chiếu khắp thiên
địa. Một cỗ đại uy áp cường bao phủ thiên địa.

“Bệ hạ!”.

Phương Vân trong lòng vừa động, đình chỉ hấp thu tinh hoa Huyền Kình
Liệt Hải Đại Đế. Hắn phía sau đã hấp thu khoảng hơn phân nửa đại đế tinh túy. Còn lại cũng không được bao nhiêu.

“Uỳnh!”.

Nhân hoàng hào quang vạn trượng, lơ lửng hư không. Chỉ thấy bàn tay hắn
vung lên, một cỗ Tam Hoàng chân khí tinh thuần, lập tức phá không mà ra, hóa thành Kim tác, đem Trấn yêu tháp cuốn lấy. Vũ Vô Địch chiến nửa
ngày, cũng không giải quyết được Mạt Thương Hoàng, vậy mà dưới tay Nhân
Hoàng lại không có phản kháng chút nào.

“Đủ rồi!”.

Nhân hoàng nhìn lướt qua Vũ Vô Địch, thản nhiên nói:

“Đi xuống triệu tập thần vệ cùng đại quân viễn chinh, mệnh bọn họ vào kinh gặp trẫm!”.

“Vâng, bệ hạ!”.

Vũ Vô Địch quì một gối, cung kính đáp.

Uỳnh!

Nhân hoàng nói xong đây cũng không để ý tới Vũ Vô Địch nũa.

Thân hình trầm xuống, lập tức hóa thành một đạo cầu vồng kinh thiên, xẹt qua tầng tầng không gian, rơi xuống chỗ thi thể Huyền Kình Liệt Hải Đại Đế.

“Tham kiến bệ hạ!”.

Phương Vân cúi đầu thi lễ.

Không cần đa lễ, lần này phòng thủ kinh thành ngươi là công thần. Trẫm
thưởng phạt phân minh, ngày sau sẽ có ban thưởng. thi thể Huyền Kình
Liệt Hải Đại Đế này ngươi muốn liền cho ngươi đi.”

Thân hình Nhân hoàng chấn động, giáp trụ quý giá đẹp đẽ trên người rút
đi. Thay bằng một thân hoàng kim long bào, vô cùng tôn quý, hoa lệ, uy
nghiêm. Ngón tay hắn duỗi ra, phần thịt của thân thể Huyền Kình Liệt Hải Đại Đế lập tức biến mất, chỉ còn lại một bộ khung xương. Mà tinh hoa
trong đó đều hội tụ vào đầu ngón tay Nhân hoàng, trở thành một quả cầu.

Bốp!

Ngón tay Nhân hoàng bắn ra, mai tinh hoa đại đế lập tức rời tay nhập vào trong cơ thể Phương Vân, tiến vào bên trong thất kinh bát mạch. Phương
Vân cảm giác được chất lượng chân khí lập tức đề cao không ít.

“Đa tạ bệ hạ!”.

Phương Vân cung kính nói.

“Tinh hoa phần thịt Huyền Kình Liệt Hải Đại Đế có thể cho ngươi. Nhưn
khung xương Trẫm phải lấy để yên ổn lòng thiên hạ, cũng cho những kẻ đối địch với trẫm biết kết cục cuối cùng của chúng là thế nào!

Nhân hoàng lạnh lùng nói, ống tay áo của hắn hơi phồng lên. khung xương
dày đặc của Huyền Kình Liệt Hải Đại Đế lập tức nhỏ thành nắm tay, tiến
vào trong tay áo của Nhân Hoàng.

“Đi với trẫm!”.

“Vi thần tuân chỉ!”.

Phương Vân theo sát ở phía sau Nhân hoàng, đi về phía trước xuyên qua
sương mù, xuyên qua chiến trường trước mắt.hoàng cung vốn rộng rãi đồ
sộ, giờ phút này chỉ còn lại những bức tường đổ nát, nơi nơi là bạch
ngọc tàn viên, hồng chuyên xích ngõa.

Tới vị trí Trung ương của Tử khí điện, Nhân hoàng ngừng lại. Xoay người
nhìn xuống, ở đây có thể nhìn thấy một nửa kinh thành. Lúc này kinh

thành, khói nhẹ cuồn cuộn, lửa cháy khắp nơi, đình thai lầu các sớm đã
không còn

Phương Vân, thấy không! triều đình Chúng ta xây dựng hơn một ngàn năm,
mà tông phái chỉ cần một ngày sẽ đem tất cả hủy diệt hầu như không còn.
Chỉ cần tông phái tồn tại thì thiên hạ này sẽ họa loạn không ngừng. Cho
nên, trẫm từ đầu đến cuối, đều phải trấn áp tông phái!”.

Nhân hoàng đứng thẳng, gió thổi hoàng bào của hắn sinh ra thanh âm phần
phật. Máitóc dài vũ động, trên mặt sinh huy rạng rỡ, nhìn không ra biểu
tình.

Phương Vân đứng phía sau Nhân hoàng, híp lại ánh mắt, cũng quan sát
toàn bộ kinh thành. Khói nhẹ lượn lờ làm cho Kinh thành như một mảnh phế tích. Hắn trong lòng tuy có cảm khái, nhưng nhưng cũng sẽ không dễ dàng phát biểu ý kiến.

Quân tâm khó dò, Nhân hoàng tuy rằng không nói gì thêm. Nhưng Phương Vân lại có thể cảm giác được Nhân Hoàng bây giờ và lúc trướ có biến hóa
hoàn toàn bất đồng.

Cảm giác này không có ngôn ngữ gì để hình dung. Nhưng Phương Vân lại thật sự cảm giác được.

“Phương Vân, ngươi là triều đình trung thần. Trẫm cũng luôn xem trọng
ngươi. Trẫm hy vọng ngươi có thể vĩnh viễn giống hôm nay, đi theo trẫm,
cùng trẫm tạo ra một cái thiết dũng giang sơn. Vương triều vạn đội,
sừng sững không ngã! Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết!”

Nhân hoàng dứt lời, tóc dài bay lên, trong đôi mắt hắn, phụt ra hồi ra
một cỗ hào quang làm người ta kinh hãi. Nhật nguyệt tinh thần đều phải
ảm đạm thất sắc, làm cho người ta không thể nhìn gần. Một cỗ khí tức
khổng lồ lấy Nhân hoàng làm trung tâm mở ra.

Từ vị trí Phương Vân nhìn qua, toàn thân Nhân hoàng đều tản ra một cỗ
hào quang không hiểu. Phương Vân trong lòng đột nhiên chấn động, cái hào quang đó, hắn cũng không xa lạ. Ở trên rất nhiều người kiêu hùng cự
phách giới tông phái, Phương Vân cũng từng nhìn thấy qua.

Hào quang này gọi là dã tâm!

“Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết......”.

Trong lòng Phương Vân run lên mãnh liệt, theo đạo lý nói, triều đình
chiến thắng, vượt qua nguy cơ của tông phái liên minh, thiên hạ cũng
bắt đầu yên ổn. Trong lòng hắn hẳn phải cao hứng mới đúng, nhưng không
biết vì cái gì, rong lòng Phương Vân lại đột nhiên sinh ra sự bất an
mãnh liệt.

Dã tâm cũng không phải cái gì sai, phàm là người có thân phận, có địa vị đều có dã tâm lớn. Lấy thân phận Nhân hoàn có đại khát vọng cũng là
hợp tình hợp lý. Nhưng Phương Vân lại thủy chung cảm giác có chút bất
an. Chuyện Phụ thân từng nói lại dâng lên trong lòng:

“Nhân hoàng, là người có dã tâm cực lớn...”

Có lẽ chỉ là ta nghĩ nhiều.

Phương Vân trong lòng lắc lắc đầu, an ủi bản thân không cần nghĩ nhiều.
Lấy thực lực Nhân hoàng nếu muốn làm cái gì chỉ sợ khắp thiên hạ, không
ai có thể ngăn cản.

Vi thần tuyệt không hai lòng.”.

Phương Vân quì một gối, bày ra tư thế thần phục, cũng không nhúc nhích.

“Bùng!”.

Tiếng gió rung động, một thân ảnh bay xuống đài cao, lại là Vũ Mục. Vũ Mục nhìn lướt qua Phương Vân, lập tức đi lên hành lễ:

“Tham kiến bệ hạ.”.

Không cần đa lễ, đứng lên đi. Phương Vân, ngươi cũng đứng lên đi.”.

Nhân hoàng khoát tay áo, thong dong nói.

“Vâng, bệ hạ.”

Phương Vân đứng dậy, đối Vũ Mục thi lễ, thối lui đến một bên, trầm mặc không nói.

“Bệ hạ đuổi giết Tà Thần, Tứ Cực Khung Vũ Đại đế, không biết tình hình chiến đấu như thế nào?”.

Vũ Mục hỏi.

Phương Vân lập tức lộ ra thần sắc cẩn thận chăm chú. Những điều này thật ra cũng là hắn muốn biết. Nhân hoàng phá không đi đuổi giết vài tên Đại đế ngoại tộc. Nhưng rất nhanh lại quay trở về không ai biết tình hình
chiến đấu như thế nào.

Phương Vân tuy rằng cũng muốn biết, nhưng hắn Cũng không thích hợp trực
tiếp hỏi Nhân hoàng. nhưng Vũ Mục địa vị đặc thù, Lấy thân phận hắn,
hỏi ra những lời này, lại là không có gì vấn đề.

Nhân hoàng ánh mắt hơi hơi trầm xuống, vi có chút không vui nói:

“Để cho chúng chạy rồi. Thời điểm, ta đuổi giết đi qua, Vạn Cổ Thanh
Thiên Đại Đế nửa đường can thiệp, đem chúng nó cứu. Trong năm vị đại đế, tu vi yêu tộc thánh tổ Vạn Cổ Thanh Thiên cao nhất. Ta luyện hóa Nhân
Hoàng Thánh Kiếm, cũng không nắm chắc có thể đồng thời chém giết Vạn Cổ
Thanh Thiên cùng mấy người khác. Phải tạm thời lui về, Thiên Hoàng Kiếm
và Địa Hoàng Kiếm cũng bị Tứ Cực Khung Vũ Đại đế cùng Tà Thần mang đi,
nhưng những điều này lại không sao cả. Trẫm sớm hay muộn gì cũng phải
đánh tan từng người bọn chúng!”