Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 103: Vọng Khí Pháp

Thì ra khi đạt đến cảnh giới đệ tứ trọng Thoát Thai cảnh - Địa Biến cảnh, sẽ có bản lĩnh Vọng Khí. Có thể nhìn thấy số mệnh của đối phương. Mà Vọng Khí pháp này, là do đệ tử của Thiên Tà Tông, muốn nhìn thấy số mệnh của người khác, mà sáng tạo ra.

Thông qua Vọng Khí pháp, ở khoảng cách vài dặm, có thể phán đoán ra thân phận cùng thực lực của người khác. Trong đó đặc biệt nhắc đến, nếu là môn hạ đệ tử thì không thể có số mệnh màu tím. Bởi phàm là người có số mệnh màu tím, phải là nhân hoàng Đại Chu, nếu không cũng là tông chủ, chưởng môn.

Cho dù là một tiểu hài tử, cũng không có khả năng là người thường.

Bởi vì màu tím đại biểu cho vận may, nếu như để cho người khác dễ dàng giết chết, thì không thế xưng là vận may được.

Trong Vọng khí pháp này của Thiên Tà Tông, còn nhắc đến phương pháp giúp số mệnh tăng lên. Tức Phệ Khí Pháp, công pháp này tương đối tàn nhẫn, phải cắn nuốt huyết nhục của người có số mệnh cao hơn mình.

Cái công pháp này cũng có nói, nếu thôn phệ người có số mệnh như mình, thì sẽ không có tác dụng tăng phúc.

Nhưng mà, Ngụy Diên đối với Phệ Khí pháp, hiển nhiên cũng có lý giải của riêng mình. Hắn ở bên dưới Phệ Khí pháp, có ghi thêm một dòng chứ nhỏ:

Phương pháp nuốt số mệnh, chỉ là suy đoán, khó có thể biết rõ, nếu như số mệnh có sự biến đổi thì khi nuốt vào cũng không thể biết trước sẽ xảy ra điều gì.

- Cắn nuốt huyết nhục của người khác! Môn công pháp này quá tàn nhẫn, nhưng mà Vọng Khí pháp thì không tệ. Gặp phải một số địch nhân lợi hại, thì có thể phát hiện từ xa!

Phương Vân gật đầu, đang suy nghĩ.

Đột nhiên, một đạo bóng đen xuất hiện, nhìn vào cuốn sách trên tay Phương Vân. Phương Vân toàn thân căng thẳng, lập tức ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Khổng Tước mang mặt nạ màu bạc, lặng yên không một tiếng động đừng ở trước mặt.

"Có Nặc Tức châu, Khổng Tước càng đáng sợ. Bây giờ ngay hương khí cũng được che giấu lại!".

Phát hiện là Khổng Tước, Phương Vân thở phào nhẹ nhõm. Nặc Tức châu đối với một sát thủ như Khổng Tước, thực sự là như hổ thêm cánh. Khổng Tước bây giờ thật giống như quỷ mị.

- Cô xạ quận chúa đang ở Bình Đỉnh hầu phủ.

Không đợi Phương Vân mở miệng, Khổng Tước liền nói.

- Bình Đỉnh hầu phủ?

Phương Vân nhíu nhíu mày, đối với người của Bình Đỉnh hầu phủ, hắn vốn rất phản cảm.

- Mấy ngày nay, ta vẫn theo dõi nàng. Ngoại trừ ở hoàng cung cùng Thanh Sưởng công chúa ra, nàng còn đi gặp qua phu nhân của Trấn Quốc Trấn, Mãng Hoang hầu phu nhân, Sơn Hà hầu phu nhân, Cẩm Tú hầu phu nhân, Văn Khúc hầu phu nhân, nếu như không có gì ngoài ý muốn, đêm nay nàng sẽ ở Bình Đỉnh hầu phủ.

Khổng Tước, thanh âm trước sau vẫn lãnh đạm nói.

- Nữ nhân này, đâu phải là muốn xem thiệp mời Vũ Mục của ta, rõ ràng là muốn mượn cơ hội này, mà đi khắp nơi. Thay phụ thân nàng tạo một chút quan hệ ở kinh thành! Lương Vương Vưu trấn thủ lương châu mấy năm nay, không có đại công cũng không có lỗi lớn. Có thể dùng bốn chữ tầm thường vô vị để đánh giá. Lần này sự kiện mỏ Ba Lâm, tuy rằng vấn đề không lớn, nhưng sợ rằng ở trong kinh thành, có không ít thân vương đã rục rịch. Nàng lần này rõ ràng là tới giải nguy.

Phương Vân gãi cằm, cuối đầu suy tư.

- Qua một thời gian nữa, ta sẽ phản hồi Man Hoàng.

Khổng Tước đột nhiên nói.

- A! 

Phương Vân kinh ngạc, nghe Khổng Tước nói, hoàn toàn ngoài dự liệu của hắn.

Khổng Tước chớp mắt một cái, hững hờ nói tiếp:

- Hầu gia vốn đã có ý tứ, là đem ta thủ hộ bên cạnh ngươi. Như một hộ vệ dưới Thoát Thai cảnh mà ở trong kinh thành. Nếu người bây giờ còn là Khí Tràng cảnh, ta vẫn sẽ lưu lại. Nhưng hiện tại, đã không cần nữa. Hơn nữa, võ đạo của ta cũng đã đạt đến bình cảnh, phải trờ về bế quan.

Nghe Khổng Tước nói, giống như một người đang tự xấu hổ. Tu vi của Phương Vân tăng lên quá nhanh, chỉ mấy tháng thời gian, đã cùng với nàng, đều là Trụ Thai cảnh. Giống như chiến đấu cùng với Ngụy Diên, không cần Khổng Tước, Phương Vân cũng có thể bằng vào thực lực của mình, mà đánh chết Ngụy Diên.


- Ngươi để ta suy nghĩ một chút. 

Phương Vân dừng một chút: 

- Nên đợi mấy tháng nữa. Đến lúc đó, ta sẽ để cho ngươi ly khai.

- Được rồi.

Khổng tước do dự một chút, cũng không có từ chối. Mấy tháng thời gian, nàng vẫn có thể đợi.

- Được rồi, Khổng Tước.

Phương Vân mở một khối đá dưới sàn nhà, từ trong lòng đất lấy ra một cái hộp sắt.

- Hoàng kim đoản kiếm của người, có khả năng đem gọt Vực Ngoại Tinh Thần thiết thành phấn mạt chứ?

Phương Vân mở hộp sắt, lộ ra một khối Vực Ngoại Tinh Thần thiết không trọn vẹn.

- Ta hiểu ý của ngươi, ngươi muốn luyện chế vật gì sao? Hoàng kim đoản kiếm của ta có thể đem Vực Ngoại Tinh Thần thiết, gọt thành bột phấn nhỏ. Nhưng không có khả năng làm triệt để như Khí tông.

Khổng Tước nói.

- Vậy là đủ rồi.

Khổng Tước khẽ gật đầu, liền tiến lên. Hoàng kim đoản kiếm ở cổ tay bắn ra, như thiểm điện cắt vào hộp sắt. Một lát sau, khối Vực Ngoại Tinh Thần thiết bằng nắm tay, triệt để phân giải.

“Vực Ngoại Tinh Thần thiết, theo ta biết là thứ cứng rắn nhất. Hoàng kim đoản kiếm trong tay Khổng Tước, không biết là có lai lịch gì. cư nhiên sắc bén như vậy."

Thu hồi tâm thần, Phương Vân khu động mười hai bạch cốt châu trong cơ thể.

"Hát!"

Quát khẽ một tiếng, mười hai đầu bạch cốt ma lập tức xuất hiện trong thư phòng, những đầu bạch cốt ma này đều cao khoảng hai trượng, nhìn qua thì cực kỳ cao lớn. Bộ xương hoàn toàn màu trắng, thoạt nhìn cực kỳ đáng sợ.

- Ngươi là muốn một lần nữa tế luyện mười hai đầu bạch cốt ma?

Con mắt Khổng Tước lóe lên một chút.

- Uhm. 

Phương Vân đáp lại một tiếng, cũng không nhiều lời.

Mười hai đầu bạch cốt ma, công thủ đều được, thực lực cực kỳ cường đại. Phương Vân dựa vào những bạch cốt ma này, vài lần tìm được đường sống trong chỗ chết. Nhưng, những bạch cốt ma này đối với Phương Vân hiện tại, đã có chút không đủ dùng.

Những bạch cốt ma này có một nhược điểm, là khung xương không đủ cứng. Luôn bị một ít cường giả đánh cho vỡ tung. Giống như Cô Xạ quận chúa, chỉ xuất ra một đường kiếm khí, mười hai đầu cốt ma này toàn bộ bị nổ tung, cứ như vậy, không thể chống đỡ được kiếm khí của nàng. Bởi vậy, Phương Vân mớii nghĩ tới Vực Ngoại Tinh Thần thiết.

Vực ngoại Tinh Thần thiết cực kỳ cứng rắn, nếu như bỏ vào trong bạch cốt ma, những bạch cốt ma này sức bền lập tức tăng lên. Chí ít cũng không dễ dàng bị người khác đánh cho vỡ tung.

- Đốt!

Ống tay áo của Phương Vân lay động, hai con phi long lập tức từ trong lòng bàn tay bắn ra, nhấc lên hộp sắt chứa bột phấn Vực Ngoại Tinh Thần thiết, thông qua hai đầu phi long mạnh mẽ tiến vào trong thân thể của bạch cốt ma. Hai đầu cốt ma bị va chạm, lập tức bạo tán, bột phấn tinh thần thiết trong miệng cự long, lập tức phân tán toàn thân bạch cốt ma.

Phương Vân đưa ra một ngón tay, nội lực phóng ra, lập tức đem hai đầu cốt ma một lần nữa luyện chế. Chỉ một lát sau, tế luyện hoàn thành. Hai đầu cốt ma được tế luyện này, so sánh với cốt ma, cao hơn một ít, cũng ngưng thực một chút, nhan sắc thoạt nhìn cũng ảm đạm hơn.

- Khởi!


Ý niệm Phương Vân vừa động, thập nhị tà kiếm trận từ trong đan điền bay ra, lập tức bắn đến. Mười hai thanh tà kiếm sắc bén, điên cuồng công kích lên trên người hai đầu cốt ma, phát ra trận trận âm thanh của kim loại va chạm.

Một lát sau, Phương Vân thu hồi thập nhịn tà kiếm trận. Nhìn lại hai đầu bạch cốt ma vừa được tế luyện, trên người một mảnh loàng lổ, nhưng cũng không có bị đứt ra, cũng không có bị vỡ vụn.

- Cũng chấp nhận được. Đợi qua một đoạn thời gian, để khung xương hoàn toàn hấp thu, hạt tinh thần thiết, những công kích như thế này khó có thể làm nó tổn thương."

Phương Vân theo cách cũ mà làm, đem mười đầu bạch cốt ma khác tế luyện.

- Thu!

Phương Vân một đường tế luyện thành công, đem mười hai đầu cốt ma đã được tế luyện, một lần nữa kết thành bạch cốt châu, đưa vào bên trong đan điền.

Thấy Phương Vân đã tế luyện thành công, Khổng Tước cũng biết không còn chuyện gì nữa. Thân hình nhoáng lên, như quỷ mị tiêu thất trong phòng.

Phương Vân bổ xung lại nội lực bị tiêu hao vì tế luyện. Lại nhìn cuốn sách viết tay của Thiên Tà Tông một hồi. Cảm giác được bụng có chút đói, liền đi ra cửa phòng. Lúc này, đã là biết tối. Trong Tứ Phương hầu phủ, từng cái đèn lồng sáng lên.

- Lương bá, chuẩn bị cho ta một ít cơm a, ta rất đói bụng

Phương Vân thấy quản gia Lương bá, nói.

- Được. Ta lập tức kêu người đem tới.

Lương bá vẻ mặt mang theo ý cười nói. Trong tam đường hội thẩm, Phương Vân ở trước mặt mọi người đánh bại Dương Hoằng, làm cho người của cả Tứ Phương hầu phủ, đều nở mày nỡ mặt. Hôm nay khi đi ra ngoài, đều cảm thấy có mặt mũi.

Cơm nước xong cũng đã là giờ Thìn. Phương Vân đi ngang qua sương phòng của mẫu thân, chỉ thấy trong phòng một mãnh sáng rực, một đạo thân ảnh, phản chiếu ở trên cửa sổ, toát ra một cổ ưu sầu.

Phương Vân trong lòng run lên: 

- Mẫu thân.

- Hả?

Nghe được tiếng cửa phòng đẩy ra, Hoa Dương phu nhân vội vàng lấy khăn tay lau lau đôi mắt, trên gương mặt lộ ra một tia vui vẻ nhàn nhạt, quay đầu: 

- Vân nhi, người đã đến rồi

Phương Vân Nhìn mẫu thân, trong mắt của nàng ướt át, trên lông mi còn lưu lại một vài giọt lệ.

Phương Vân trong lòng mềm nhũn, đi đến, quỳ gối trước Hoa Dương phu nhân: 

- Mẫu thân, đại ca đã đi. Sau này, con sẽ ở bên cạnh người!

Hoa Dương phu nhân nghe vậy, rốt cục cũng không nhịn được lần thứ hai rơi lệ: "Vân nhi, phụ thân con ly khai, đại ca con cũng đi. Hiện tại, mẫu thân cũng chỉ còn lại con ở bên người. Ngươi nói cho mẫu thân biết, Phương gia chúng ta, lẽ nào thực sự phải nhà tan của nát sao?"

Phương Vân sống mũi cay cay, cơ hồ sẽ rơi lệ. Nhưng mà Phương Vân bản năng cố gắng áp chế cổ xúc động.

Phụ thân trấn thủ Man hoang, đại ca cũng ly khai. Phương gia hiện tại chỉ còn hắn là nam nhân. Hắn phải như một nam nhân chân chính. Phải đứng thẳng.

- Mẫu thân, người yên tâm, Phương gia chúng ta tuyệt đối sẽ không gặp phải loại tình huống này!

Phương Vân mạnh mẽ nói, như muốn hứa với mẫu thân, cũng là tự hứa với chính mình.

Hoa Dương phu nhân nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu. Tâm tình cũng bình phục lại nhiều.

- Vân nhi, con không cần an ủi mẫu thân. 

Hoa Dương phu nhân vuốt ve mái tóc của Phương Vân, chợt trong lúc đó, mới phát hiện ra, nhi tử của mình, đều đã thành người rồi. Không cần nàng che chở nữa.

- Đi đi, hài tử. Mẫu thân biết không lâu nữa, người cũng phải ly khai mẫu thân. Chỉ có ly khai kinh thành, tài năng của con mới chân chính được phát huy.

Phương Vân trong lòng kịch liệt run rẩy một trận: 

- Mẫu thân.

Hoa Dương phu nhân chống đỡ Tứ Phương hầu phủ hơn mười năm, ở bên trong kinh thành, các phu nhân đấu tranh với nhau. Đối với việc đấu đá của các thế lực trong kinh thành, nhạy cảm khó mà tưởng tượng được.

Từ các dấu hiệu trong kinh thành, Hoa Dương phu nhân cũng đã phán đoán được. Phương Vân hiện không thích hợp ở trong kinh thành nữa. Quý tộc hầu cùng bình dân hầu đấu tranh đã rất kịch liệt, nếu Phương Vân lưu lại, không biết loại đấu đá này sẽ gay gắt đến đâu.

Một đêm, Phương Vân cùng mẫu thân hàn huyên rất nhiều, thật lâu mãi đến giờ dần, mới trở về phòng.

Thời gian kế tiếp, Phương Vân không ra khỏi nhà. Mỗi ngày ngoại trừ ở cùng mẫu thân, thì chỉ ở trong phòng tu luyện.

Thời gian một tháng, nhoáng cái mà đã qua.