Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 1020: Đại Địa Liệt Phùng

Trong ánh lửa, có thể mơ hồ thấy được Tứ Phương hầu phủ. Vương hầu
phủ đệ này chính là tạo ra từ công bộ, mặc dù kinh thành lần này đã bị
chịu xung kích mạnh, nhưng cũng không có tổn thương quá lớn. Nhưng, thời điểm Phương Vân đuổi tới, trong Tứ Phương hầu phủ lại là một mảnh yên
tĩnh. Nha hoàn, người hầu thậm chí ngay cả môn thủ vệ Tứ Phương hầu phủ
trước kia, cũng không thấy bóng dáng.

“Đại nhân”

Nhìn thấy Phương Vân hạ xuống, chỗ đình các ám ảnh, có bóng người chợt lóe, rồi
một người đi ra, là Triệu Bá Ngôn Phương Vân âm thầm phái đến kinh
thành, hộ vệ Phương phủ.

“Mẫu thân ta đâu? Người ở nơi nào?”

Phương Vân gắt gao nhìn chằm chằm Quản Công Minh nói.

“Hầu gia yên tâm, lão phu nhân không có việc gì. Người kêu vài tên nha hoàn, vào nội đường rồi”

Triệu Bá Ngôn khom người, chắp tay, thành khẩn nói.

Phương Vân thở phào, thoáng tâm an. Chợt xoay chân, bước nhanh đi đến phía nội đường, vừa đi vừa hỏi: “Người hầu trong phủ đâu? Chạy đi đâu hết rồi?
Thủ hạ của ngươi không phải còn có rất nhiều người sao? Sao không điều
bọn họ lại đây?”

Triệu Bá Ngôn vội vàng đuổi theo Phương Vân bước chân, nói: “Tất cả đều là mệnh lệnh của lão phu nhân. Hộ vệ cùng người
hầu trong phủ, đều bị lão phu nhân phái đi giúp trong thành dập lửa.
Lão phu nhân biết trong tay ta có người, đặc biệt bắt tại hạ phái thiêu
thân ra đi giúp an ổn dân tâm. Thuộc hạ cũng không có cách nào, chỉ có
thể tự mình ở lại đây”

Thời thế bất đồng, nếu là trước kia, thái
bình thế gian, cho dù là trong phủ không có một người hầu ở, Triệu Bá
Ngôn cũng không cần quan tâm. Nhưng trước khác nay khác, tất cả đã không thể dùng lẽ thường đến tính toán được. Trong phủ không người, Triệu Bá
Ngôn cũng không thể không tự mình đến hộ vệ Hoa Dương đại phu nhân an
toàn.

Triệu Bá Ngôn ở trong Phương phủ mấy năm, sớm biết ở toàn
bộ Phương gia. Nhân vật tối trung tâm, quan trọng nhất không phải là
Phương Lâm, cũng không phải là Phương Vân, mà là hạng người tay trói gà
không chặt lão đại phu nhân này. Nếu lão đại phu nhân xảy ra chuyện gì,
hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.

“Cô thát thát!”

Phương Vân bước chân vội vã, bước nhanh vào nội đường.

Trên đường đi qua hoa viên, lại là một mảnh hỗn độn. Rất nhiều chậu hoa ngã
trái ngã phải. Lần thiên tượng đại biến này, vương triều vận số tan hết. Kinh thành đã bị chấn động, không thua gì một trận động đất.

Đi
đến ngoài cửa nội đường, một thanh âm quen thuộc lập tức truyền vào
trong tai: “Những châu báu cùng trang sức, là hoàng thất ban xuống. Ta
lưu trữ cũng không dùng gì. Hoa Lan, các ngươi, đem cho dân chúng gặp
tai hoạ trong kinh thành”

“Nhưng lão phu nhân, đây chính là toàn bộ châu báu của người a”

Một nha hoàn khuyên nhủ.

“Không sao, chúng ta là nhà vương hầu, vốn có trách nhiệm bảo hộ vệ giang sơn
xã tắc cùng lê dân dân chúng. Vân Nhi, Lâm Nhi bọn họ hiện tại ở biên
cương phòng thủ, chúng ta hiện làm chút này, có là cái gì đâu. Tin là
Lâm Nhi, Vân Nhi biết, cũng sẽ không nói gì. Chỉ đáng thương cho bách
tính thôi”

Một tiếng tiếng thở dài truyền ra từ bên trong. Tiếp theo là tiếng châu ngọc thanh thúy va chạm vào nhau.


Phương Vân giật mình, đột nhiên dừng bước chân, vẫn không nhúc nhích.

“Hầu gia?”

Triệu Bá Ngôn sá nhiên nói. Không rõ Phương Vân tai sao lại tới cửa rồi mà bất động.

“Lát nữa hãy nói cho lão phu nhân, bảo ta về rồi”

Phương Vân nói xong câu này lập tức xoay người đi ra ngoài. Trong kinh thành,
rất nhiều cường giả đã ra mặt, cứu trợ dân chúng, trấn an cục diện. So
sánh mà nói, bên ngoài cần hắn giúp hơn. Nếu mẫu thân biết, hắn không đi gánh vác trách nhiệm bản thân, mà chạy tới bên người, chỉ sợ ngay cả
mẫu thân cũng sẽ trách tội hắn.

Những cái khác, dù thế nào, biết mẫu thân không có việc gì, Phương Vân đã tâm an hơn rất nhiều.

“Hô!”

Phương Vân đi đến trạm khẩu hầu phủ, một tiếng xé gió, đột nhiên nghênh diện
mà đến. Phương Vân nheo mắt, ngẩng đầu nhìn. Chỉ thấy một gã cường giả
cẩm y Quân Cơ, thần sắc căng thẳng, đang lơ lửng ở giữa không trung.

“Đối diện có phải là Quan Quân hầu Phương Vân?” Cường giả cẩm y hỏi.

“Phải. Có chuyện gì?”

Phương Vân lạnh nhạt nói.

“Vũ Mục có lệnh. ngươi tạm thời tiếp quản cấm quân cùng trong kinh thành vệ quân, toàn quyền phụ trách mọi sự vụ trong kinh thành, cứu trị dân
chúng, trấn an dân tâm.”

Cường giả Cẩm y dứt lời, cổ tay xoay
nhẹ, lập tức ném một kim quyển Quân Cơ xuống chỗ Phương Vân. Lập tức
thân hình chuyển động, lao đi về hướng phòng Quân Cơ.

“Chờ một chút. Vũ Mục đâu?” Phương Vân tiếp nhận kim cuốn hỏi.

“Vũ Mục đã vào cung, đi gặp mặt Nhân Hoàng!”

Cường giả cẩm y dứt lời cũng không dừng lại, trong nháy mắt, lập tức biến mất.

Phương Vân trong lòng lại đột nhiên chấn động, theo bản năng nhìn liếc mắt về
hướng hoàng cung. Trong kinh thành có nhiều cường giả trấn áp địa mạch,
chấn môn quy cũng không có gì thái quá. Loại này càng tổn hại, là đánh
sâu vào lòng người. So sánh mà nói, Nhân Hoàng có vẻ càng ghiêm trọng
hơn.

Lần này Thiên Cơ thay đổi, đàn sao băng lạc, vương triều vận số tan hết. Bị đả kích lớn nhất, không hề nghi ngờ, chính là Nhân
Hoàng. Lần này thiên tượng đánh vào, hoàn toàn đợi hắn đến. Những cái
khác, chẳng qua là dư ba mà thôi.

Hiện tại loạn tượng “Đàn hổ phệ long” đã hiện, Đại Chu triều sinh tử tồn vong cùng vận mệnh dân chúng
thiên hạ, cơ hồ hoàn toàn quan hệ đến hắn. Vũ Mục lúc này, vội vàng vào
cung, không hề nghi ngờ, đang đi xem tình hình của Nhân Hoàng.

“Hy vọng tình huống không quá tệ”

Phương Vân ánh mắt xẹt qua một tia sầu lo, sau đó bay về hướng hoàng cung. Lúc này kinh thành, quyền lực cơ hồ là một mảnh chân không. Đại lượng vương hầu, bị phái đến biên cảnh các hoang, uy hiếp binh lực các hoang.

Mà trước Thiên Ngao chi chiến, Quân Cơ liên tiếp điều động. Ngay cả thước
chiếm cưu sào, đoạt Anh Vũ hầu chi vị, Vương Tích Triêu đều bị phái đi,
đừng nói là những người Thần Vũ hầu, Thiên Vũ hầu này. Trước mắt thiên
hạ đại biến, đám người Thần Vũ hầu cho dù muốn chạy về kinh thành, tốc
độ cũng không nhanh như Phương Vân.


Có thể nói, hiện tại trong
kinh thành, ngoài Phương Vân ra, sẽ không tìm được người nào thích hợp
đến ổn định đại cục. Vũ Mục đem trọng trách giao cho Phương Vân, cũng
là không có lựa chọn nào khác.

Vũ Mục là quân thần Đại Chu, ảnh
hưởng không chỉ ở hơn một ngàn vạn quân thường trực, hoàng cung cấm vệ
cũng ở trong đó. Sau khi đưa ra kim cuốn mật lệnh Quân Cơ đóng dấu và Vũ Mục đại ấn, Phương Vân rất dễ dàng tiếp quản toàn bộ quân bị kinh
thành.

Phương gia về binh pháp thao lược thượng tạo nghệ, rất
nhanh được thể hiện ra. Đế Đô thủ bị vốn các tự vi chiến, hỗn loạn vô
cùng, dưới sự chỉ huy của Phương Vân, rất nhanh đâu vào đấy, trợ giúp
cục diện cho nhau. Mọi người cố gắng tận trách, phát huy hiệu suất đến
mức lớn nhất.

Quy mô kinh thành, lớn hơn nhiều so với thành trì
các nơi trong trung thổ cửu châu. Mặc dù là Phương Vân cũng ước chừng
hai canh giờ, mới đưa cục diện ổn định xuống. Lôi Hỏa đã tắt toàn bộ,
còn lại là một ít người bị thương cần cứu trị. Những cái này đều có
người đi phụ trách, đã không cần Phương Vân phải lo lắng.

“Hiện tại, chỉ còn lại những vết nứt khổng lồ.

Phương Vân đứng ở Trung ương kinh thành, tới gần vị trí cửa thành phía nam
hoàng cung, quan sát toàn bộ kinh thành. Thiên địa một mảnh u ám, dưới
mây đen thật dày, một ít từng đợt từng đợt khói tỏa thẳng tắp bay lên
bầu trời. Trên mảnh đất đổ nát này, bốn vết nứt khúc khúc chiết chiết,
sâu không thấy đáy, nhìn có vẻ ghê người. Bốn vết nứt này vốn không lớn
như vậy, nhưng ở sau vài trận chấn động, kéo dài đến gần trăm trượng.
Một cỗ hắc vụ cổ mang theo khí tức hủy diệt, phiêu ra từ trong vết nứt,
làm người ta kinh hãi không thôi. Đường giao thông trong thành, dường
như bị vết nứt chia ra thành sáu phần. Khi Phương Vân chỉ huy cấm vệ
quân cùng thành vệ quân, những vết nứt nàu tạo ra trăm đường bất tiện.

Giờ phút này, đại cục trong kinh thành, cơ bản đã ổn định. Phương Vân hiện
tại phải vá bốn vết nứt khổng lồ này. Tu bổ thông đạo trong thành, đồng
thời cũng phải tránh lòng người hoảng sợ.

Đây bốn khe lớn khúc
khúc chiết chiết, từ nam chí bắc rải toàn bộ kinh thành, nhưng ngọn
nguồn, lại đều hội tụ tại hoàng cung. Cũng là vị trí hiện tại của Phương Vân.

Nhưng, những vết nứt cũng không phải dễ dàng chắp vá. Sáng tạo cùng phá hoại là hai khái niệm hoàn toàn bất đồng!

Diện tích khổng lồ như thế, rải khắp kinh thành, đã đề cập đến “Đại Địa pháp tắc”. Ngoài cường giả Địa hồn Cảnh giới, võ giả như hắn cơ hồ bất lực.
Dù sao, đây không phải là chấn địa bình thường, mà là kết quả phản phệ
thiên tượng.

Đại Chu triều cũng không thiếu cường giả, nhưng
cường giả đạt tới Địa hồn cấp bậc. Dù là người triều đại nào, cũng không quản là thời đại, cũng không nhiều. Mà ở trong kinh thành, có năng lực
có thời gian làm việc này, cũng chỉ có Phương Vân.

“Hy vọng Đại Địa pháp tắc Vô lân tà hoàng để lại cho ta kia, đủ để tu bổ Đế Đô.”

Phương Vân chớp mắt, tâm niệm vừa động, Hải Thần Chiến Giáp lập tức bao trùm
lên người. Đồng thời ý thức khổng lồ, tăng lên nhờ tác dụng của chiến
giáp, phá không mà ra, xâm nhập ở chỗ sâu trong đại địa.

Thế giới đã là một mảnh hỗn loạn. Ở chỗ địa tầng dày, nơi nơi đều tràn ngập năng lượng hủy diệt hỗn loạn. Giống như Hỏa Vũ tàn sát bừa bãi nơi nơi. Năng lượng kỳ dị đến từ mệnh vận hư không, rải tại dưới lòng đất cổ đô ngàn
năm này.

Thời điểm ý thức Phương Vân mở rộng đến địa hạ, nhìn
thấy một cảnh tượng như vậy. Ý thức hắn không ngừng vươn tới chỗ sâu
trong, đồng thời hướng về vị trí gần các liệt phùng. Trong cảm ứng của
Phương Vân, vị trí vết nứt, toàn bộ bị mê vụ đen ngòm nồng nặc vây
quanh.

Khi Phương Vân dùng mạnh mẽ ý thức, hướng về mê vụ phạm vi kéo dài. Sự tình kinh người đã xảy ra.

Một cỗ khí tức hắc ám, âm lãnh truyền đến từ phía cuối ý thức. Ý thức
Phương Vân, giống như tiến nhập một thế giới không đáy khác. Không quá
thời gian một khắc, Phương Vân lập tức trống rỗng, mọi qua ý thức, hết
thảy đều bị nuốt chửng.

Phương Vân hít ngược vào một ngụm khí
lạnh. Với lực lượng hắn hiện tại, ý niệm trong đầu ngưng tụ đã cường đại đến mức không thể hiểu nổi. Ngay cả tà ác quái vật trong Vực sâu bi
thương đều không cắn nuốt được ý niệm trong đầu hắn. Nhưng hiện tại, vừa tới gần khu vực liệt phùng, lại đã bị nuốt chửng.

Phương Vân
biết, lúc này gặp phải, chính là sức mạnh căn nguyên trong thiên địa.
Trước mặt lực lượng thiên địa này, sức mạnh võ giả có vẻ rất nhỏ bé.
Cho dù là tà ác quái vật trong Vực sâu bi thương kia, cũng không thể
cường đại đến mức đối kháng cùng bản thân địa hôm nay.

Phương Vân thực lực tuy rằng cũng không tồi, nhưng ở trước mặt sức mạnh thiên địa hạo hàn, cũng chỉ như con kiến mà thôi.