Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 1000: Thu Hoạch Phong Phú

“ Đăng đăng…”

Tiếng bước chân dồn dập vang lên ở sâu trong hoàng cung, một gã cấm vệ quân vội vàng tiến vào nơi ở của tam thập lục hoàng tử.

“ Đại nhân, biên thùy có báo.”

“ Mang lên đây.”

Phía trên đại điện chính là tam thập lục hoàng tử Lưu Khải thân mặc
trường bào, vẻ mặt nhàn hạ, trên cổ tay hắn cầm một chén trà bằng ngọc
lưu ly. Phía bên trái hắn là Loan Bố, Yến Anh, tâm phúc của Ngũ Lôi
Tông, bên phải là một đám hộ vệ hầu hạ. Từ lúc Lưu Triệt rời khỏi kinh
thành đến nay thời gian cũng không dài, nhưng trên người Lưu Khải đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Hắn hiện tại có một loại khí chất vô cùng ổn trọng, trên người tán phát ra long khí tinh thuần. Nếu nhìn kỹ
có thể thấy ánh mặt trời không chiếu thẳng đến trên người nhưng sau lưng hắn lại luôn có một bóng đen cao lớn bất động.

Đó là một chiến xa phát ra khí tức cổ xưa. Nó như đã có được sinh mệnh,
theo hô hấp của Lưu Khải mà co duỗi liên tục. Mà mỗi một lần như thế,
Lưu Khải như được tẩy luyện, khí tức trên người càng thêm tinh thuần,
phát ra uy thế đáng sợ.

Nếu nói trước kia Lưu Khải giống như một giao long đợi lôi kiếp để tiến
hóa thì hiện tại hắn như đã trải qua thuế biến, hoàn thành quá trình hóa rồng.

Đối với việc thị vệ tiến vào bẩm báo, Lưu Khải vẫn chưa để ý. Nơi biên
thủy chỉ có thể có tin tức từ thập tam hoàng tử. Nếu nói thời điểm trước khi có được Ngũ Lôi Chiến Xa, hắn còn mười phần kiêng kị thập tam hoàng tử thì hiện tại, sau khi có được Ngũ Lôi Chiến Xa, lại được Ngũ Lôi
Tông toàn lực duy trì, lòng tin của hắn đã gia tăng cực lớn.

Hoắc Khứ Bệnh tuy là tồn tại trung cổ truyền kỳ nhưng dù sao hắn cũng
chỉ là một người, thế cô lực bạc, không thể so với hắn được một môn phái như Ngũ Lôi Tông duy trì. Hiện tại trong những hoàng tử, hắn mơ hồ đang chiếm thế thượng phong.

Lưu Khải cũng không quá để ý, khoát tay bảo thị vệ đem tin tức truyền
lên. Mở ra ấn tín lấy tin báo, hắn vừa nhìn lướt qua sắc mặt đã đại
biến.

“ Phanh!”

Chén ngọc bằng lưu ly trong tay Lưu Khải bỗng nhiên nổ tung, bọt nước
cùng mạnh vụn bắn ra tứ phía. Nhưng Lưu Khải cũng không chút để ý, hai
mắt hắn bắn ra hàn quang, hét lớn: “ Như thế nào có thể…”

“ Điện hạ!”

Loan Bố và Yến Anh lập tức nhận ra sự khác thường, đồng thời nhìn lại.
Nhưng vẫn là Yến Anh phản ứng trước, quay người lại nói với thị vệ: “ Đi ra ngoài đi.”

Thị vệ kia rời đi, lúc này Yến Anh mới xoay người lại lên tiếng hỏi: “ Điện hạ, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?”

“ Các ngươi tự mình xem đi.”

Sắc mặt Lưu Khải xanh mét, đưa tin báo qua cho hai người. Loan Bố vừa xem xong đã lập tức giận tím mặt quát:

“ Quan Quân hầu đáng chết. Điện hạ tìm mọi cách mượn sức hắn cũng không
chịu. Ta còn cho rằng hắn là người khí khái, không nghĩ tới lúc này hắn
lại chủ động đi tới Di Hoang đầu nhập vào Lưu Triệt. Điện hạ có muốn ta
đem tin tức này bẩm báo với đại trưởng lão, để đại trưởng lão phái người bao vây tiêu diệt hắn. Nếu để cho hắn và Lưu Triệt bình ổn phát triển
sẽ có uy hiếp với điện hạ.”

Chỉ có Yến Anh trầm mặc không nói, có chút đăm chiêu, trầm ngâm một lát mới lên tiếng:

“ Điện hạ, Phương Vân tuy rằng xuất hiện tại doanh trướng của Lưu Triệt
nhưng cũng chưa thể nói lên được điều gì. Hơn nữa cho dù hắn ở đó hơn ba canh giờ nhưng thuộc hạ thấy việc này có chút cổ quái. Tựa hồ như thập
tam hoàng tử cố ý để cho chúng ta chứng kiến, còn về phần Phương Vân,
hắn chưa chắc đã có ý như vậy. Hiện nay chúng ta tọa trấn kinh thành
cũng không thấy Phương gia có dị động gì. Nếu thật sự đầu phục vào Lưu
Triệt, hắn chúng ta phải biết rồi.”

Nghe Yến Anh phân tích một hồi, thần sắc Lưu Khải hơi hòa hoãn trở lại.
Hơi suy nghĩ một chút, sắc mặt hắn tuy rằng vẫn khó coi nhưng đã dịu đi
không ít.

“ Yến Anh, ngươi chưa tiếp xúc với Phương Vân, cũng không biết đạo lý
làm người của hắn. Loại chuyện này cho dù thập tam ca không cố ý nhưng
chỉ cần hắn không muốn, thập tam ca cũng tuyệt đối không thể lợi dụng
được. Tin tức này chúng ta không thể nghi ngờ. Tuy rằng đúng là Lưu
Triệt cố ý an bài cho chúng ta biết nhưng đây cũng là kết quả do Phương
Vân cố tình tạo ra.”

Lưu Khải nói xong, “ Phanh” một tiếng, tay vịn ghế bên người đã vỡ

toang, hiển nhiên tâm tình hắn cũng không tốt. Hắn đã tìm mọi cách mời
chào nhưng cuối cùng Phương Vân lại lựa chọn Lưu Triệt. Điều này đối với hắn mà nói là một đả kích cực lớn.

Yến Anh nghe vậy chỉ im lặng không nói. Điểm này hắn không phải không
biết. Chẳng qua chỉ cần sự tình còn có chút hy vọng, hắn cũng không muốn cứ như vậy mà bỏ đi.

“ Điện hạ, hiện tại tất cả đều chỉ là phán đoán, Phương gia cũng chưa
từng tuyên bố ủng hộ Lưu Triệt. Thuộc hạ cho rằng việc cấp bách hiện giờ là phải tìm được Phương Vân, chính diện hỏi hắn, lại nói ra lời mời.
Cho dù không thể khiến hắn đầu nhập vào chúng ta cũng phải tránh cho
Phương gia tham dự vào. Phải tranh thủ được tâm ý của Phương gia mới
được.”

Yến Anh cẩn thận nói.

“ Ai! Thật sự không hiểu nổi các ngươi. Chỉ là một tên tiểu từ Phương
Vân mới hơn hai mươi tuổi, cho dù hắn tu luyện từ trong bụng mẹ đi nữa,
hiện tại hắn vẫn chỉ là một mao đầu tiểu tử. Chẳng lẽ còn có thể so sánh với những đại tông phái thượng cổ như chúng ta sao? Chẳng qua chỉ là
một tiểu vương hầu bỏ đi mà thôi. Thật không hiểu nổi vì sao các ngươi
lại coi trọng hắn như thế. Theo ý thuộc hạ, nếu hắn không đầu phục thì
cứ trực tiếp phái người giết hắn là xong chuyện.”

Loan Bố rốt cuộc cũng không kiên nhẫn được mà lên tiếng. Hắn hung hăng
liếc nhìn Yến Anh một cái, giống như đang rất nghẹn khuất ở trong bụng.
Chung quy hắn cũng chỉ là một võ si, ở thời đại thượng cổ lúc nào cũng
xung phong chém giết hàng đầu, hung hãn không sợ chết. Những sự tình này làm cho hắn cảm thấy rất không thoải mái.

“ Giết, giết, giết! Trừ bỏ chỉ biết chém giết ra, ngươi còn biết cái gì?”

Lưu Khải vung tay áo, vẻ mặt tức giận đứng bật dậy:

“ Nếu hắn chỉ là một tiểu vương hầu bình thường, ta việc gì phải tìm mọi cách chào mời hắn. Ngươi cho rằng ta chưa nghĩ cách giết hắn? Nếu giết
được hắn, năm đó tại doanh hoang đại hải ta đã sớm giết chết hắn rồi.
Còn để ngươi phải nói sao? Năm đó Bình Đỉnh muốn giết hắn, Anh Vũ hầu
muốn giết hắn, Thiên Vũ hầu cũng muốn giết hắn,…Lúc ấy những người này
có người nào không có quyền thế cao hơn hắn, có người nào không có võ
đạo mạnh hơn hắn? Nhưng kết quả thì sao? Bình Đỉnh hầu bị diệt tộc, Anh
Vũ hầu ngã xuống nơi hoang lĩnh, thân thể còn bị người ta đoạt xá. Về
phần Thiên Vũ hầu…Hừ, hiện tại ngay cả Vũ Mục cũng không muốn gặp hắn.
Ngươi ngẫm lại một chút đi.”

“ Loan Bố, khi nào ngươi biết dùng đầu óc mà giết địch, có tài năng
giống như Yến Anh thì mới có thể chân chính là một phụ tá đắc lực của
ta.”

Thanh âm của Lưu Khải giống như lôi đình vang lên trên đại điện. Đối với Loan Bố, Lưu Khải tiếp xúc không chỉ là một ngày hai ngày. Thời điểm
trước kia, hắn chưa được Ngũ Lôi Tông toàn lực duy trì, đối với hai vị
lão tướng này cũng có chút kính sợ. Nhưng hiện tại hắn có được Ngũ Lôi
Chiến Xa, tương đương với chưởng giáo kế nhiệm của Ngũ Lôi Tông, hắn
cũng không còn nhiều cố kỵ như trước.

Nếu là bình thường Lưu Khải còn có thể nhịn được. Nhưng lần này Loan Bố
cổ động hắn tìm cách giết Phương Vân mới khiến hắn không nhịn được mà
quát lên. Tương quan mà nói trong hai người Loan Bố và Yến Anh, hắn cần
người mưu trí như Yến Anh hơn.

Tranh đấu giữa các hoàng tử khác với sát phạt trên chiến trường, trí mưu đôi khi còn cần thiết hơn vũ lực.

“ Cái gì!”

Loan Bố chấn động. Đối với một hậu bối cận cổ như Phương Vân, hắn vô
cùng xem thường, cho nên cũng lười chú ý đến. Tuy hắn biết tiểu tử này
có điểm khó đối phó nhưng không nghĩ tới lại khó đối phó như vậy.

Yến Anh cũng vô cùng chấn động. Tuy rằng Lưu Khải đột nhiên bộc phát lửa giận, Yến Anh cũng vì Loan Bố mà cảm thấy có chút bất an. Nhưng chính
thức khiến hắn để ý lại là một sự kiện khác.

“ Điện hạ vừa mới nói, Anh Vũ hầu đã bị người đoạt xá?”

Tin tức này không phải là nhỏ. Hiện tại tuy rằng tông phái nhìn như đang vây xung quanh nhưng triều Đại Chu vẫn đứng sừng sững không lay chuyển, thực lực vẫn cường đại như trước. Hiện tại là thời cận cổ, lực lượng
của tông phái có lẽ là đang trong giai đoạn yếu nhất trong các thời đại. Lực lượng của triều đình ngoài Ngũ Đế thì vần là tối cường.

Trong một triều đình như vậy, tác dụng của vũ hầu cũng khá trọng yếu.
Đặc biệt là Anh Vũ hầu, người này có quan hệ rất gần với Lưu Tú. Yến Anh không nghĩ tới Anh Vũ hầu này lại là giả.

“ Hừ! Bản cung tuy rằng không để ý đến những việc nhỏ nhưng triều Đại
Chu có việc nào mà ta không biết. Những nhân vật có chút thành tựu hay
những nhân tài ta đều phái người giám thị, hơn nữa còn thu thập tư liệu. Huống chi là một người như Phương Vân. Anh Vũ hầu trước cũng không có
quan hệ với Phương Vân, sau vì sự việc vũ hầu buộc tội mà kết hạ tử cừu. Nhưng hiện tại trong hai người, ai tan thành mây khói, ai tiếp tục cất

bước. Đây không phải là tương phản quá lớn sao?”

Lưu Khải hừ lạnh một tiếng, trong mắt bắn ra một cỗ hào quang khiến người khác không dám nhìn gần.

“ Ta sớm đã phái người điều tra. Năm đó khi Phương Lâm phong hầu, khó
khăn trùng điệp. Nhưng đột nhiên trong lúc đó nhất nhất vượt qua. Lúc
sau này, Anh Vũ hầu đột nhiên lặng lẽ ra khỏi thành, tựa hồ như đang
đuổi theo một người nào đó. Hừ, có thể thuận lợi làm cho Phương Lâm
phong hầu, hơn nữa còn dẫn động Anh Vũ hầu ra khỏi thành cũng chỉ có
Phương Vân mà thôi. Mà chuyển biến của Dương Hoằng cũng là bắt đầu từ
lúc ấy. Những chuyện này có thể lừa gạt được người khác chứ sao có thể
gạt được ta.”

“ Điện hạ, nếu quả thật như thế, việc Vũ hầu bị đoạt xá cũng không phải
là nhỏ. Điện hạ lại có chứng cớ. Nếu như vậy người này cũng không khỏi
có lá gan qua lớn đi.”

Yến Anh cũng động dung. Dám lên kinh thành, không coi một bá chủ cấp
Huyền Minh vào đâu mà đoạt xá trọng thần của triều đình. Loại chuyện này ngay cả hắn cũng chưa có gan làm. Đừng nói là hắn, cho dù là một số
tông chủ tông phái chỉ sợ cũng không có gan lớn như vậy. Người dám làm
vậy thậm chí có thể nói là không biết sống chết.

“ Hừ! Yến Anh, ngươi sai lầm rồi. Anh Vũ hầu là loại người nào. Đó là
người do một tay phụ hoàng bồi dưỡng, một nhân tài được chuẩn bị để đảm
đương xã tắc. Nhân vật bực này lại có thể bị người đoạt xá. Sự tình lớn
như vậy há có thể qua mắt người. Nhưng hiện tại ngay cả một chút động
tĩnh cũng không có, như vậy đủ để nói lên rất nhiều thứ. Cho dù là
nguyên nhân vì sao ta cũng không rõ nhưng Anh Vũ hầu vốn là người phụ
hoàng dùng để kiềm chế Phương gia. Hiện tại thì sao? Hắn bị Phương Vân
phế đi như thế, hơn nữa Phương Vân còn vô thanh vô tức mà được phụ hoàng rất trọng dụng. Nhân vật như vậy, ngươi nói ta không nên mời chào, cực
lực mượn sức sao?”

“ Đã có gương của những kẻ đi trước. Người này rất khó để phán đoán, mơ
hồ đã trở thành đệ nhất võ hầu, bản cung cũng không muốn trở thành một
Thiên Vũ hầu thứ hai…”

Lưu Khải vừa dứt lời, hai người trong đại điện đều biến sắc. Nếu nói lúc trước, trong lòng hai người còn có chút khinh thường Lưu Khải, coi hắn
chỉ như một công cụ để Ngũ Lôi Tông hưng thịnh thì hiện tại, cho dù là
bộc trực như Loan Bố cũng khôi khỏi tâm sinh kính sợ với hắn.

Có lẽ hắn tuổi còn trẻ, vũ lực lại thấp kém nhưng tâm tư như vậy lại đủ để cho những bá chủ kiêu hùng cũng phải ảm đạm thất sắc.

“ Yến Anh!”

“ Có thuộc hạ.”

“ Nhanh chóng tìm ra hành tung của Phương Vân, bản cung đã lâu không tán gẫu với hắn. Lúc này ta muốn giáp mặt đàm đạo với hắn một chút.”

Nói đến “ đàm đạo”, thanh âm của Lưu Khải trở nên trầm trọng hơn hẳn, hai mắt chợt lóe ra hai đạo quang mang.

Lưu Khải cũng không biết, lúc này Phương Vân đang ở trong phủ của Tứ Phương hầu.

Phương Vân từ Ai Hào Đại Thâm Uyên phản hồi lại Tứ Phương hầu cũng không gây ra động tĩnh gì. Ngoài Hoa Dương phu nhân cùng Triệu Bá Ngôn thì
không ai biết hắn đã trở lại. Đối với bên ngoài thì vẫn nói là Phương
Vân chưa hồi phủ, ngay cả nha hoàn trong phủ cũng không biết.

Phương Vân có thân phận là Quan Quân hầu, chính là phải chịu sự quản chế của Nhân Hoàng và Quân Cơ. Trên thực tế Phương Vân còn có một chức vị
khác là Đô Thống đại quân nên ngoại trừ Vũ Mục và Nhân Hoàng, không ai
có thể quản chế hắn. Cho dù là Thần Vũ hầu cũng không thể.

Hơn nữa, hiện tại mạch nước ngầm trong thiên hạ đang bắt đầu khởi động
nhưng bề ngoài thì vẫn duy trì hòa bình, không có sự tình gì cần điều
động đến hắn. Bởi vậy hắn có thể giấu diếm hành tung của bản thân, cho
dù là người khác có tâm cũng không có đủ quyền lợi để điều tra tung
tích.

Vẫn là gian phòng sáu năm trước hắn thức tỉnh, một cái chuông vàng nhỏ
như hạt cát mắt thường không thể nhìn thấy được huyền phù trên đầu
giường. Lúc này hắn đang ở ngay bên trong tiểu chung.

Phương Vân ngồi xếp bằng trong Thiên Địa Vạn Hóa Chung, trước người bày
ra một đống pháp khí, đan dược, công pháp bí quyết cùng với đủ loại
thiên tài địa bảo hiếm có.

Hành trình đi Ai Hào Đại Thâm Uyên, bởi vì đầu tà vật khủng bố kia
ngang trời xuất thế khiến cho Phương Vân chưa kịp kiểm tra lại thu hoạch của bản thân đã bị ép phải gia nhập vào trường chiến đấu. Cho đến sau
này Ai Hào Đại Thâm Uyên trực tiếp bị hủy diệt, hắn tự nhiên cũng bị đẩy ra ngoài.

“ Hắc Ám Phá Ma Toa…Thanh Đồng Phần Nhật Trì…Ngũ Tàng Dẫn Lôi Quyết…Thần Ma Bổ Phách Mệnh…Thừa Hoàng Duyên Thọ Tương…”

Phương Vân kiểm kê lại thu hoạch lúc trước. Cho dù là thứ mà hắn để ý
nhất, sau khi chết mà uy áp vẫn không tiêu tan, “ bạch phát khô lâu” đã
bi Vạn Cổ Thanh Thiên Đại Đế lấy đi nhưng thu hoạch ở Ai Hào Đại Thâm
Uyên vẫn không ít.

Hắc Ám Phá Ma Toa chính là lúc ban đầu hắn lấy được ở hành thổ. Lúc vừa
mới tới tay thì nó cũng không có gì đặc biệt nhưng sau khi luyện hóa, ở
bên trong tối đen hiện ra một sắc màu đỏ thẫm, cũng có một cỗ khí tức
nồng hậu huyết tinh tràn ra.

Hiển nhiên đây là một thanh đại sát khí thượng cổ, người chết dưới nó chắc chắn là không ít.

Thanh Đồng Phần Nhật Đăng là một một pháp khí Tam Tượng thuộc hỏa trong
ngũ hành. Tuy rằng nó chỉ là cấp thấp nhất Tinh cấp, uy lực so với “ Vô
Câu Đế Cung” còn kém hơn rất nhiều nhưng nó có hỏa lực đặc thù của ngũ
hành, khiến cho nó là một kiện pháp khí cực kỳ hiếm có.

Ngũ Tàng Dẫn Lôi Quyết là một môn pháp quyết câu dẫn thiên thiên thần
lôi, dùng để rèn luyện nội tạng và cô đọng thần hồn, cũng là một công
pháp hiếm có thời thượng cổ.

Đủ loại bảo vật, số lượng còn không ít. Bảo tàng của cường giả đỉnh
phong thượng cổ xác thực là có thể dùng “ kinh người” để hình dung.
Nhưng chân chính làm cho Phương Vân chú ý lại là bình “ Thừa Hoàng Duyên Thọ Tương” kia.