Ngày 20 tháng 5 năm 775 theo lịch đế quốc là ngày mà không ai quên được. Kinh đô Chân Hoàng của đế quốc Đại Hạ chìm trong biển lửa, cung Thịnh Kim tượng trưng cho đế quốc toàn bộ bị thiêu hủy, lực lượng vũ trang toàn thành tổn thất hết bảy tám phần, tinh binh đóng ở hoàng thành tử vong hơn mười bảy vạn, trong đó gần ba vạn chết trong cuộc giao chiến với trấn phủ sứ Tây Nam, hơn bảy vạn bị tru diệt dưới tay Yến Tuân, còn lại đều bỏ mạng trong cuộc bạo động của loạn dân.
Nhưng đó cũng không phải là tổn thất nghiêm trọng nhất, qua trận này, kinh tế thành Chân Hoàng cơ hồ đều tê liệt. Mùa hè khí hậu ấm áp, người chết quá nhiều khó tránh dẫn tới dịch bệnh tung hoành. Đa đa phần nhà cửa đã hóa thành tro trong trận cháy, số lớn dân chạy nạn cùng thương binh không chỗ trú ngụ. Thời tiết liên tục đổ mưa lại mang đến nhiều khó khăn hơn, vô số thi thể không kịp di dời ngâm trong nước mưa trở thành trắng bệch bốc mùi hôi thối, thu hút đầy ruồi bọ.
Trước khi Yến Tuân rời khỏi thành còn châm lửa đốt rụi kho lúa của đế quốc, mà đại đa số lương thực của các hộ thương nhân đều bị cướp sạch trong đêm bạo động, thành Chân Hoàng nhất thời trở nên khan hiếm lương thực. Chỉ sau ba ngày, sinh tử tồn vong ở trước mắt, bá tánh đế đô vốn hiền hòa đều lộ ra bộ mặt dã man. Bắt đầu ngày thứ ba, vô số án tử cùng cướp bóc không ngừng phát sinh, lương dân bị buộc đến tuyệt cảnh thậm chí cũng dám đánh cướp của các quân đội võ trang sơ sài. Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, hơn 20 tiểu phân đội được đế quốc phái đi duy trì trật tự đều mất tích vô ảnh vô tung. Một ngày sau mọi người mới phát hiện được chút vật phẩm tùy thân của những người này trong một rạch nước ven đường, tỷ như quân trang, chủy thủ, lưỡi lê, giày, quân hàm hay đề riêng tư hơn như áo trong, hà bao. Tay chân bọn họ đều bị đứt đoạn, nhãn cầu cũng bị móc ra, có người chỉ còn trơ xương.
Trật tự của đế đô chỉ trong một thoáng đã không còn sót lại chút gì.
Năm ngày sau, các nạn dân điên cường lao ra khỏi thành Chân Hoàng, tìm đường chạy nạn đến bốn phương tám hướng. Trước tình trạng hiện tại, Triệu thị lại không có biện pháp. Triệu Chính Đức đứng trước đống phế tích của cung Thịnh Kim, bất đắc dĩ cười khổ, ngay sau đó hạ lệnh dời đô, mang theo lực lượng vũ trang cuối cùng, dưới sự hộ tống của tham tướng Tống Khuyết, lên xa giá rời khỏi tòa thành hoang tàn này.
Đại Hạ dựng nước đã 300 năm, tòa thành cổ xưa này chưa bao giờ chịu bất kỳ uy hϊế͙p͙ nào từ dị tộc.
Năm 633, hoàng đế Triệu Bạch Uy từng dùng tám ngàn thiết kỵ đối kháng với hai mươi vạn quân Khuyển Nhung, tử thủ đế đô ròng rã một tháng trời, rốt cuộc chờ được viện binh của các chư hầu thế gia, đã trở thành một truyền kỳ cùng tinh thần bất khuất thề không đầu hàng của hoàng gia.
Năm 648, đại tộc phía Đông đế quốc là Ngọa Long thị phản bội, mở Ngọa Long quan ra để liên quân Đường Tống (Biện Đường và Hoài Tống) tiến vào lãnh thổ Đại Hạ. Quân địch liều chết đánh một mạch vào tới sườn núi cách thành Chân Hoàng không tới ba mươi dặm. Lúc ấy hoàng đế Đại Hạ đang du hành ở Đông Nam, trong thành chỉ có Thái tử Triệu Sùng Minh mới 8 tuổi và Hoàng hậu Mục Hợp Cửu Ca chỉ khoảng 27 xuân xanh. Khi đó văn võ cả triều đều khuyên quốc trữ (hoàng hậu) rời thành, song Hoàng hậu Mục Hợp Cửu Ca mang nhi tử lên đầu tường thành đứng suốt 3 ngày, mãi đến khi chiến kỳ của đế quốc phủ kín ba dặm sườn núi, đánh bại quân địch.
Năm 714, loạn Xích Triều, cửa thành của đế đô thậm chí bị quân phản loạn đập nát nhưng hoàng tộc Triệu thị vẫn không hề lui bước.
Năm 735… năm 761… năm 769…
Đế đô Chân Hoàng đã ngoan cường đứng sừng sững nhiều năm như vậy, nhưng sáng ngày 26 tháng 5, hoàng tộc Triệu thị luôn kiêu ngạo ngự ở vị trí cao nhất rốt cuộc lại phải rời khỏi trung tâm đế quốc mà bọn họ đã thủ vững suốt 300 năm qua, ảm đạm lui về thành Vân Đô ở phía Đông Bắc.
Mặc dù chúng sử quan đời sau lên án trận chiến này không ít, nhưng bọn họ lại không thể không thừa nhận nó đã đúc thành sự nghiệp to lớn của tân quân vương Bắc Yến – Yến Tuân, người đã bị giam cầm ở đế đô làm con tin suốt 8 năm. Bằng năng lực của bản thân và 5000 chiến sĩ của Đại Đồng Hành, hắn đã làm nên kỳ tích to lớn mà 30 vạn đại quân Khuyển Nhung và liên quân Đường Tống 58 vạn quân binh cũng không thể làm được. Khi đó cái tên Yến Tuân đã truyền khắp đại giang nam bắc, đủ chấn động cả đại lục Tây Mạc. Con sư tử của Bắc Yến rốt cuộc đã tỉnh lại, thời đại của Bắc Yến lại một lần nữa oanh liệt bắt đầu trong chiến hỏa loạn thế.
…………………………………………………………………………………….
Sáng sớm tinh mơ, cổng thành Chân Hoàng vang lên một hồi kèn lệnh, mặt trời chậm rãi dâng lên từ đường chân trời, không trung lất phất sương mù như sắp mưa. Trên cổng thành có hơn mười chiến sĩ mặc khôi giáp thanh sắc đứng gác, trước mặt là một vùng đất trống rỗng không một bóng người. Vị binh sĩ cao tuổi thở dài một tiếng, để kèn lệnh xuống rồi xoay người đi về sau.
“Vẫn không có người tới?”
Một giọng nói trầm thấp chậm rãi vang lên, lão binh kinh hãi ngẩng đầu lên, chỉ thấy nam nhân trước mắt khoảng hơn 20 tuổi, tướng mạo anh tuấn, thân khoác áo choàng đen che đi quân trang bên trong, nhìn không ra thân phận. Nhưng lão binh vẫn có thể nhận ra đó là một tướng quân xuất thân quý tộc, không thể so với binh lính thông thường như ông.
“Hồi tướng quân, vẫn không có người tới.”
Nam nhân trẻ tuổi yên lặng gật đầu, tựa hồ cũng đã sớm dự liệu. Hắn nhìn thân hình gầy gò của lão binh, thân thể gần 50 tuổi kia tựa hồ như đã sắp không chống đỡ nổi quân trang trên người, hoa văn song nguyệt trên vai cũng đã sờn rát không ít. Hắn khẽ cau mày, hỏi: “Sư đoàn 19 không phải đã theo hoàng thượng đi Vân Đô rồi sao? Vì sao ngươi không đi?”
“Tướng quân, tiểu nhân tuổi đã lớn, không đi được đường xa như vậy, cơ hội sống sót để lại cho người trẻ tuổi vậy.” Lão binh thấp giọng thở dài một tiếng rồi nói tiếp: “Tiểu nhân 14 bắt đầu nhập ngũ, bắt đầu từ chân đánh xe rồi đến làm lính thủ cửa thành, đã canh giữ đế đô hơn 30 năm, không thể vì nơi này bị tấn công, dân chúng đều chạy trốn thì tiểu nhân cũng cùng đi theo. Chỉ cần cửa thành còn thì tiểu nhân vẫn sẽ trụ lại.”
Người trẻ tuổi nhướng mày, trong đôi mắt thâm trầm như biển cuồn cuộn quang mang như lưỡi kiếm vừa ra khỏi lò luyện.
Lão binh không hề chú ý mà vẫn tiếp tục lải nhải: “Lại nó, người nhà tiểu nhân đều đã chết trong trận chiến vừa rồi, đi một mình cũng không có ý nghĩa, còn không bằng ở lại đây, tối thiểu còn có thể tìm người quen, xem có thi thể hàng xóm nào cần ta giúp chôn cất hay không. Người mà, luôn muốn được thập thổ vi an a!”
Người trẻ tuổi cúi đầu, sắc mặt có chút bi thương. Sau lưng hắn là một mảng phế tích khô cằn, nơi đó từng là một kiến trúc sừng sững phồn hoa nhất đại lục, có ngọn tháp cao nhất cùng cung điện xa hoa nhất. Nhưng hiện giờ toàn bộ đều đã đi vào lịch sử.
“Tướng quân.” Lão binh khẩn trương ngẩng đầu lên, có chút thấp thỏm xoa xoa tay, nhìn thấy vẻ mặt ôn hòa của người trẻ tuổi, rốt cuộc cũng khó hiểu hỏi ra: “Vì sao các thế gia cùng đông đảo phiên vương không một ai phái binh tới trợ giúp đế đô? Mấy người lão gia Gia Cát gia và Ngụy đại nhân còn trở về lãnh địa của mình, đế quốc sẽ tan rã sao? Sắp chiến tranh nữa sao? Yến thế tử khi nào sẽ mang quân Bắc Yến đánh tới?
“Sẽ không có ngày đó!” Người trẻ tuổi bình tĩnh chậm rãi thốt ra, giọng điệu chứa đựng tự tin mạnh mẽ, mặt lộ vẻ kiên định, trầm giọng nói gằn từng chữ một: “Đế quốc sẽ không tan rã, quân Bắc Yến sẽ đánh tới, đế đô sẽ không bị hủy diệt. Một ngày nào đó, tất cả người rời đi đều sẽ trở lại, thành Chân Hoàng sẽ lại to lớn phồn vinh như trước!”
Lão binh sững sờ nhìn nam nhân trẻ tuổi, mấy ngày nay nghe không ngừng nghe đủ các loại tin đồn khiến ông có chút suy sụp, nhưng trong khoảng khắc đó ông đã thực sự toàn tâm toàn ý tin lời của vị tướng quân trẻ tuổi trước mắt. Trong mắt lão binh toát ra một tia hy vọng, phấn chấn hỏi: “Có thật không? Bọn họ sẽ trở lại sao? Vậy tiểu nhân vẫn có thể tiếp tục thủ cửa thành?”
“Có thể.” Người trẻ tuổi xoay đầu lại, khẽ cười lộ ra hàm răng trắng như tuyết, “Ta đặc biệt cho phép ngươi tiếp tục, chỉ e đến khi ngươi trăm tuổi ta cũng vẫn sẽ phái người mỗi ngày đưa ngươi đến trước cửa thành. Nếu ngươi còn có con cháu trên đời, ta liền đặc biệt cho phép bọn họ tiếp nhận trọng trách canh giữ cổng kinh thành hoàng triều Đại Hạ. Đế đô sẽ không mất, chỉ cần ta còn ở trên đời thì tuyệt sẽ không nuốt lời!”
Dứt lời, vị tướng quân trẻ tuổi sờ khắp người, cuối cùng lấy từ trong túi áo ra một tấm ngân bài có khắc hoa văn tử vi tinh xảo đã bị lửa đốt xám đen, quốc hoa của Đại Hạ hiện tại lộ ra vẻ thần thánh mà lại thê lương.
“Vật này xem như là tín vật.”
Lão binh mừng rỡ, nhưng sau lại có chút hoài nghi. Ông khó hiểu nhìn người trẻ tuổi, nhanh nhạy đổi sang hỏi một cách uyển chuyển: “Xin hỏi tướng quân là người của sư đoàn nào? Cho thể cho tiểu nhân biết tôn tính đại danh của tướng quân?”
Người trẻ tuổi ngẩng đầu lên, lúc này mặt trời đã rời khỏi đường chân trời, sương mù lãng đãng đã hoàn toàn tan mất, không trung ngập tràn ánh ban mai.
“Ta là thống lĩnh của kiêu kỵ binh, tên gọi Triệu Triệt.”
Lão binh nhất thời cả kinh, nhìn chằm chằm hồi lâu rồi quỳ phịch xuống đất, ra sức dập đầu nói to:“Tiểu nhân có mắt không tròng, đã mạo phạm Thất điện hạ, xin điện hạ thứ tội.”
Không nghe thấy tiếng động gì, lão binh ngẩng đầu lên thì chỉ nhìn thấy một bóng lưng cao ngất ở cuối bậc thang. Vị hoàng tử trẻ tuổi tay cầm bội kiếm, từng bước từng bước biến mất ở đầu tường, bóng dáng cao ngất như đại thụ chống trời.
Một tia sáng rực rỡ bắt nắng lóe lên chói lòa, lão đầu quay đầu lại, chỉ thấy trước mặt là một tấm ngân bài nằm trên mặt đất, cánh hoa tử vi xòe rộng như mặt trời tháng 9.
…………………………………………………………………………………….
Trăm năm sau, sách sử Biện Đường có lưu lại một đoạn văn như sau về chuyện năm đó: “Đại Đồng Hành xuất quân báo thù, hoàng tộc Triệu Thị truyền lệnh phát binh tới lãnh địa của các đại môn phiệt nhưng phiên vương các nơi không một ai hưởng ứng. Hạ hoàng bất đắc dĩ hạ lệnh đời đô, hoàng tử Triệu Triệt trấn thủ biên giới, hoàng tử Triệu Dương nhận lệnh truy trích quân Bắc Yến. Gia tộc đứng đầu Đại Hạ lúc đó đã lộ ra vẻ mỏi mệt, khó có thể chống đỡ quốc thổ khổng lồ cùng thế lực của chư hầu tám phương. Dưới bàn tay chu toàn cùng đầu óc sáng suốt của thái tử nước mình, Biện Đường nhất thời vượt lên trở thành đại quốc đứng đầu đại lục, biến thành trung tâm thương nghiệp phương Bắc. Thương dân Đại Hạ rối rít thi nhau vượt biên cảnh tiến vào Biện Đường. Thái tử Biện Đường khi đó được người dân ca tụng sáng suốt tinh mẫn, thông thiên triệt địa, có thể nói là nhân tài kiệt xuất hiếm có, là đại hạnh của vạn dân.”
Mặc dù các nhà sử học đời sau vẫn còn nhiều hoài nghi đối với những ghi chép này về thái tử Lý Sách, cho rằng công cuộc tạo phản của Yến Tuân căn bản không có can hệ gì tới hắn. Rất nhiều người còn hết sức kiên quyết nhận định mấy câu cuối tuyệt đối là hắn tự mình cộng thêm vô, bởi vì nét bút cùng màu mực hoàn toàn không giống với phần trước, so với thư pháp cực phẩm của phần trên thì mấy chữ sau cùng ngay cả hài tử vừa học viết nhìn cũng thấy xấu hổ. Nhưng cũng không thể phủ nhận tính đích thực của ghi chép là sau trận báo thù của Đại Đồng Hành, hoàng triều Đại Hạ hùng mạnh quả thật đã suy yếu rất nhiều.
……………………………………………………………………………………
Thời điểm đế đô Chân Hoàng gặp phải kiếp nạn đáng sợ thì tại nơi sâu nhất nội địa Bắc Yến, trên cao nguyên Bình Sơn rộng lớn xuất hiện một đội người y phục lam lũ nhưng ánh mắt kiên định đang lẳng lặng ẩn núp, giống như một bầy sói đang rình mồi, chờ đợi thời cơ tốt nhất.
Duy các đại môn phiệt không ra tay trợ giúp đế đô nhưng vẫn không ngừng nhìn chằm chằm trên người của quân phản loạn Bắc Yến. Hiện tại Sở Kiều đang ở chung với trấn phủ sứ Tây Nam đã bị Yến Tuân bỏ rơi. Cả nhà Yến thị bị đế quốc chém đầu, Yến Tuân và hoàng triều Đại Hạ thề không đội trời chung, mà Đại Đồng Hành còn lại là đầu lĩnh tạo phản cả đại lục công nhận, vì vậy lưng đeo tội phản quốc cũng chỉ có thế lực của trấn phủ sứ Tây Nam. Đội ngũ từng bị Yến Tuân từ bỏ ở hoàng thành này chỉ một thoáng đã trở thành mục tiêu công kích của đế quốc, ai cũng muốn trở thành anh hùng diệt phản đồ, vì vậy suốt dọc đường đi, Sở Kiều và đám người đã gặp hằng hà sa số tập kích bất ngờ, nhiều đến đếm không xuể.
“Cô nương.” Hạ Tiêu nhẹ như mèo chạy tới, cúi người nói nhỏ bên tai Sở Kiều: “Đội thám báo đã gần tới, có nên hạ lệnh chưa?”
Sở Kiều cúi đầu, bình tĩnh nói: “Chờ thêm một chút nữa.”
“Cô nương, còn không tới 200 bước…”
“Chờ thêm một chút nữa.”
“Chờ thêm nữa thì ẩn núp cũng không có ý nghĩa gì.”
“Chưa đến lúc.”
Hạ Tiêu còn định nói nữa thì chiến hào ở xa xa đột nhiên giương lên một quân kỳ đỏ trắng, Sở Kiều nhăn trán, lập tức quát lên: “Động thủ!”
Ngay lúc đó, không gian vang lên tiếng hô rung trời, hàng vạn nghìn lưỡi đao chợt lao ra khỏi chiến hào. Đội thám báo vừa đến gần nhất thời liền bị vây trong vòng tấn công dữ dội. Sở Kiều tính toán tinh chuẩn, thời cơ chính xác phù hợp, bố cục trận thế hoàn mỹ vây quanh địch nhân chia rẽ hàng ngũ của bọn họ. Không đầy nửa canh giờ, chiến sự đã kết thúc. Kẻ địch không kịp tiêu diệt chạy bốn phương tám hướng, Sở Kiều vung chiến kỳ lên, mang theo trên dưới vẻn vẹn 4000 quân binh của trấn phủ sứ Tây nam thừa thắng xông lên toàn lực tấn công đại quân của địch.
Sau bốn ngày ẩn núp tránh né, đội quân vừa hủy diệt đế đô Đại Hạ là trấn phủ sứ Tây Nam đã khiến đám quan binh rốt cuộc buông tay đầu hàng, rút khỏi cao nguyên Bình Sơn.
Dùng bốn ngàn nhân mã đánh bại hơn năm vạn đại quân truy kích, điều này quả thực quá mức khôi hài, thế nhưng kỳ tích đã thật sự xảy ra ở vùng đất xa xôi này.
Huyết quang đầy trời, không ai ngờ một đội quân nhân số thưa thớt sắp bị đẩy vào tuyệt cảnh lại có thể quay đầu phóng ra công kích. Tối hôm qua, truy binh còn nhận được tin mục tiêu vẫn còn đóng đô bên ngoài khách điếm Lam Linh cách đó hơn ba trăm dặm. Nhưng chỉ qua một tối trấn phủ sứ Tây Nam lại tiến quân tốc hành, thần không biết quỷ không hay lặng lẽ bao vây địch nhân, giết chết thám báo bên ngoài, công kích thẳng vào thời điểm bọn họ không đề phòng nhất. Loại chiến thuật như vầy, ai từng thấy qua chứ?
Vì vậy, trận đánh với phương pháp tác chiến được người đời sau xưng tụng là phản chiến Bình Sơn được khai hỏa vào lúc trời vừa tối. Sở Kiều thống lĩnh năm vạn binh lính thị huyết không ngừng truy đuổi đại quân vừa bị đánh cho tan tác đang chật vật trốn về phía Tây Nam. Cuộc truy kích chém giết kéo dài suốt cả buổi tối, xuyên qua mười một quận huyện, dài đến hơn năm trăm dặm. Thời điểm ánh hừng đông vừa lóe, cả vùng đất Tây Bắc đã không còn tồn tại thế lực chống đối.
Không gian đbị bao phủ bởi màn mưa tí tách, Sở Kiều lau nước mưa trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, tra bảo kiếm vào vỏ, kiên định nói: “Các chiến sĩ, chúng ta rút quân.”
Đoàn quân nhất thời bối rối, liên tiếp đạt được thắng lợi to lớn khiến các tướng sĩ càng thêm hăng hái thừa thắng xông lên, ý muốn báo thù rửa hận càng thêm mạnh mẽ. Rút quân tại thời điểm tốt như vậy, trong mắt bọn họ chính là việc làm không sáng suốt. Nhưng vì cảm kích và kính sợ nữ tử trước mắt, bọn họ không hề nói ra miệng, chẳng qua ánh mắt đều lộ vẻ không tán thành.
“Ta biết các ngươi đang nghĩ gì.”
Thiếu nữ hắng giọng một cái rồi cao giọng nói: “Đế quốc rung chuyển, thế lực khắp nơi lục đục manh động, đối với nam nhi, đây chính là thời cơ khai sáng thiên hạ tốt nhất. Khí thế của chúng ta bây giờ như mặt trời ban trưa, không nên buông tha cho chiến cuộc dễ như trở bàn tay như hiện tại. Nhưng, trước mắt có thật như chúng ta nhìn thấy không? Không, không phải! Đế quốc vẫn còn đông đảo quý tộc thế gia, còn số lớn phiên vương, còn quân đội hùng mạnh, hiện tại bọn họ có lẽ còn chưa ra mặt bảo vệ quốc gia, nhưng đó chẳng qua chỉ là tạm thời. Một khi chúng ta đánh bại thế lực vũ trang của Triệu thị, chúng ta sẽ trở thành mục tiêu công kích trên khắp Đại Hạ. Chúng ta đạn tẫn lương tuyệt (hết gạo sạch đạn), không có y phục, không quân mã dự bị, không thuốc men, cứ tiếp tục dùng chiến nuôi chiến thì liệu có thể kiên trì được bao lâu? Thời điểm chúng ta lộ ra vẻ mỏi mệt, địch nhân liền sẽ như đàn sói đói lao đến cắn xé. Sư tử hung mãnh lúc mệt mỏi cũng sẽ đấu không lại một đàn sói. Chúng ta đánh đủ rồi, cũng đã mệt mỏi rồi, chúng ta cần phải trở về.”
Ánh mắt trong trẻo như nước của Sở Kiều ánh lên vẻ trầm trọng, nàng chậm rãi nói: “Năm ngày này, các ngươi đã một lần trải qua huyết chiến ở đế đô, bị đánh lén ba mươi mốt lần, phản kích hai mươi sáu lần, ba lần đánh giáp lá cà, giết gần mười vạn địch nhân, đánh bại quân đội đông gấp mấy lần mình. Dũng khí cùng chiến tích của các ngươi đã chấn động cả đại lục, biểu hiện của các ngươi đã khiến cả Bắc Yến kiêu ngạo, các ngươi là những chiến sĩ vinh quang nhất Bắc Yến, là anh hùng đáng tự hào nhất của già trẻ lớn bé ở Bắc Yến. Hết thảy đã đủ rồi, bây giờ xin hãy theo ta trở về Bắc Yến, về lại bên người phụ mẫu thê nhi các ngươi. Bắc Yến cần các ngươi, người nhà các ngươi cần các ngươi, không nên tiếp tục đổ máu hy sinh nữa. Mỗi người ở đây đều phải hoàn hảo không tổn hao theo ta về đến nhà, ta không cho phép bất kỳ ai tụt lại phía sau, không cho phép các ngươi chết đi, không cho phép bất kỳ đứa con Bắc Yến nào lưu vong ở đất lạ quê người!”
Trong đám động đột nhiên có người nhỏ giọng cất tiếng, ngữ điệu có chút run run tựa như sợ sẽ nhận được đáp án như lời mình, “Nhưng điện hạ đã bỏ rơi chúng ta.”
“Đúng, cô nương, chúng ta không có nhà để về nữa.”
“Chúng ta là phản đồ của đế quốc, là đứa con bị vứt bỏ của Bắc Yến, chúng ta nên đi đâu đây?”
“Không nên tin lời đồn hoang đường vớ vẩn!” Sở Kiều quát chói tai, nghiêm túc trầm giọng nói tiếp:“Đó chính là âm mưu ly gián chúng ta và Bắc Yến. Điện hạ không bỏ rơi các ngươi, Yến vương vĩnh viễn không vứt bỏ con dân của mình!”
“Nhưng điện hạ đã bỏ mặc cho chúng ta bị vây trong thành. Chúng ta ai cũng thấy rõ.”
“Không! Điện hạ không hề bỏ mặc các ngươi, người đã phái ta tới cứu các ngươi.”
“Điện hạ chỉ phái một người tới cứu chúng ta?”
Sở Kiều nhướng mày, nói như đinh đóng cột: “Nhưng ta đã làm được, ta đã cứu các ngươi ra. Điện hạ tin tưởng ta cho nên mới không do dự ủy thác trọng trách.”
Toàn trường yên lặng như tờ, tuy chuyện có chút khó lý giải nhưng lại là sự thật, thiếu nữ yêu kiều này quả thật đã một mình cứu thoát bốn ngàn quân binh của trấn phủ sứ Tây nam, cũng đã giúp bọn họ thành công thoát khỏi vòng vây truy sát của kẻ địch, một đường chạy thẳng đến cao nguyên Bình Sơn.
“Các chiến sĩ, đừng do dự nữa. Bây giờ chúng ta hãy chôn cất thi thể các chiến hữu, mang theo giấc mộng của bọn họ rời khỏi nơi này. Nhiệt huyết của các ngươi, công lao cùng lòng trung của các ngươi, lịch sử sẽ nhớ kỹ. Còn hiện tại, xin hãy cùng ta trở về!”
Sở Kiều trầm giọng nói xong, đột nhiên hướng về phía bốn ngàn quan binh gập người cúi đầu chào thật sâu. Tóc nàng duyên dáng trượt xuống hai bên vai như suối nước mềm mại.
Tất cả đứng yên trầm mặc trong thoáng chốc, ba giây sau liền nhất tề quỳ gối xuống, đồng loạt hô to: “Nguyện ý đi theo cô nương!”
Ngày đó, mùi máu tanh nồng trên cao nguyên Bình Sơn truyền đi rất xa. Tiếng hô của các tướng sĩ như cuồng phong gào thét quét qua thảo nguyên. Có điều binh lính trấn phủ sứ Tây Nam không hề biết, đội quân vừa bị tiêu diệt vốn không có mục đích truy kích bọn họ. Đó chính là quân do Triệu Dương tập hợp từ mười một gia tộc ở Tây Bắc nhằm đánh úp binh lính Bắc Yến. Hết thảy đều đã được chuẩn bị xong, một số lớn thám báo được điều động đi nghiên cứu kỹ càng địa hình của Băc Yến, tìm kiềm vị trí thuận lợi nhất chờ đợi quân chủ lực vừa đến liền bắt đầu chiến sự. Mục đích chính là thừa dịp lúc Yến Tuân vừa trở lại Bắc Yến, còn chưa ổn định vững vàng mà tấn công, ắt được bảy phần thắng.
Nhưng vì Sở Kiều xuất hiện, kế hoạch liền trở thành không công mà lui. Khi Triệu Dương nghe được tin, thật lâu cũng không nói gì. Hắn đang nhớ lại buổi chiều trời mưa ngày đó, cô thiếu nữ váy xanh nhạt đã sửa mái ngói che chắn mưa lạnh cho hắn và đệ đệ.
“Điện hạ, đã không còn hy vọng đánh vào Bắc Yến, vậy chúng ta có cần nhân tiện diệt trừ đám binh mã này không?”
Triệu Dương cúi đầu suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc bình tĩnh đáp: “Đã vuột mất cá lớn thì còn bắt tôm tép để làm gì?”
Vị hoàng tử trẻ tuổi đứng dậy, nhàn nhạt ra lệnh: “Trở về Vân Đô!”
…………………………………………………………………………………….
Cùng lúc đó, trên sườn núi Tây Mã Lương có một doanh trại lẳng lặng đứng sừng sững, trước cửa chủ trướng có cắm quân kỳ thiết ưng đen như mực.
Vũ cô nương vén rèm doanh trướng đi vào, còn chưa lên tiếng thì đã nghe tiếng nam nhân buồn bực truyền ra từ bên trong: “Không phải ta đã nói ngươi không nên đi vào nữa rồi sao?
Vũ cô nương sửng sốt, thoáng dừng bước nhưng ngay sau đó liền nhẹ giọng nói: “Thiếu chủ, là ta.”
Yến Tuân nhất thời xoay người lại, nhìn thấy Vũ cô nương liền vội vàng tiến lên hai bước, trầm giọng nói: “Thì ra là cô nương, Yến Tuân thất lễ.”
“Thiếu chủ khách khí.” Vũ cô nương mỉm cười: “A Tinh vừa tới sao?”
Yến Tuân chỉ gật đầu rồi không nói gì, dáng vẻ có chút phiền muộn.
“Điện hạ, đã năm ngày rồi. Chúng thật sự phải đi rồi.”
Yến Tuân nghe nói, chân mày nhất thời nhíu chặt. Vũ cô nương tiếp tục nói: “Yến Bắc hiện giờ vô cùng hỗn loạn, biết Thiếu chủ sắp trở về nên thế lực khắp nơi không ngừng vùng lên đấu đá tranh giành. Chúng ta đã trì hoãn quá lâu rồi.”
Yến Tuân bất đắc dĩ thở dài một tiếng, “Ta cũng hiểu.”
“Thiếu chủ đương nhiên hiểu, hơn nữa còn rõ chậm trễ thêm mấy ngày nữa sẽ có hậu quả như thế nào, nhưng người vẫn làm không được. Thiếu chủ, người như vậy không giống như vị thiếu chủ mà ta nhận thức. Ta cho rằng, cho dù Sở Kiều có ở đây, nàng cũng sẽ không đồng ý việc người không để ý đến đại cục như vậy. Cho dù không có người trụ lại đây tiếp ứng thì dựa vào năng lực của nàng, nhất định vẫn sẽ bình yên trở lại Bắc Yến.”
Yến Tuân chậm rãi ngẩng đầu lên, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Những điều ngươi ta đều rõ, ta chỉ lo lắng khi nàng đến, không nhìn thấy ta ở đây chờ thì sẽ thất vọng.”
“Cái gì?” Vũ cô nương sửng sốt.
Nam nhân này bất chấp nguy hiểm để toàn quân chờ đợi ở đây, không phải vì lo lắng Sở Kiều gặp nguy hiểm mà vì e sợ nàng tới không nhìn thấy hắn thì sẽ thất vọng?
“Nói ra thì nghe rất đáng cười có đúng không?” Yến Tuân lắc đầu cười tự giễu một tiếng rồi tiếp lời: “Chỉ cần là người thì khó tránh khỏi có lúc ngu muội, ta cũng vậy. Ta lừa nàng, bỏ mặc quan binh trấn phủ sứ Tây Nam. Nàng ngoài miệng tuy không nói nhưng trong lòng nhất định rất giận ta. Ta muốn tự mình giải thích rõ với nàng.”
Vũ cô nương nhướng mày, “Nhưng…”
“Ta hiểu.” Yến Tuân ngắt lời, “Qua đêm nay, nếu nàng vẫn chưa tới thì chúng ta sẽ lên đường.”
Vũ cô nương thở dài một tiếng, gật đầu, “Đã như vậy thì thuộc hạ xin lui ra trước.”
Yến Tuân tiến lên, “Ta đưa cô nương ra.”
Vừa ra đến cửa trướng thì một lưỡi kiếm sắc bén nhanh như chớp xẹt đến cùng tiếng quát chói tai bên tai. Yến Tuân phản ứng nhanh như một con báo, khẽ nghiêng người sang một bên rồi linh hoạt rút đoản đao bên hông ra đỡ lấy một kiếm đoạt mạng kia.
“Bảo vệ điện hạ!” Vũ cô nương bình tĩnh hô to một tiếng.
Chúng thị vệ đồng loạt xông lên, thoáng chốc đã khống chế thích khách.
Yến Tuân đứng giữa đám người, cau mày nhìn nam tử trước mặt, trầm giọng nói: “Ta đã nói, không nên có lần thứ ba!”
Nam nhân chỉ khoảng hai mươi, mặt mũi tuấn lãng, vẻ phấn chấn thường trực đã không còn, thay vào đó là bộ dạng xơ xác tiêu điều. Hắn lạnh lùng nhìn Yến Tuân, trầm giọng nói: “Kẻ bội chủ phản quốc, người người đều muốn giết!”
“Vẫn ngoan cố như vậy!” Yến Tuân hừ lạnh một tiếng, “Triệu Tung, đây là lần cuối cùng, dựa vào nhân tình năm đó của ngươi, ta sẽ bỏ qua cho ngươi một lần cuối. Ngày khác gặp nhau, ta tất sẽ không lại hạ thủ lưu tình!”
Triệu Tung cười lạnh, “Yến Tuân, ta còn tưởng tim ngươi vốn làm bằng sắt đá nữa chứ. Ngươi ở đế đô giết nhiều người như vậy, sao lại không thể hạ thủ với ta? Bất quá hôm nay nếu ngươi không giết ta, tương lai tuyệt sẽ hối không kịp!”
Yến Tuân xoay người sang chỗ khác, không nhìn Triệu Tung nữa, “Thả hắn đi.”
“Thuần Nhi đâu? Nàng ở đâu?”
“Ta đã nói Triệu Thuần không có ở chỗ của ta.”
Triệu Tung giận dữ, “Nói láo!”
Yến Tung lộ vẻ lạnh lùng, “Ta không cần phải bắt theo công chúa của một Đại Hạ đã thất thế.”
Triệu Tung im lặng gật đầu, tựa hồ cũng hiểu được Triệu Thuần không có ở chỗ Yến Tuân. Hắn ngẩng đầu lên nhìn Yến Tuân, trầm giọng nói: “Yến Tuân, từ nay về sau tám năm tương giao giữa ta và ngươi sẽ không còn chút tình nghĩa gì nữa. Ngày khác gặp nhau, ta sẽ vẫn tìm cách lấy mạng ngươi, ngươi cũng không cần khoan dung đối với ta. Ngươi đã thả ta ba lần, nếu có một ngày có thể giết ngươi, sau đó ta sẽ tự sát trả mạng cho ngươi, nhưng nợ máu của đế đô, mười vạn dân thành Chân Hoàng phơi thây đầu đường, món nợ này chúng ta tất phải thanh toán!”
Yến Tuân không nói gì, sau lưng trường bào được gió thổi tung bay như cánh ưng. Trên mặt hắn lộ vẻ bình tĩnh không chút sợ hãi, đôi mắt đen nhánh thâm trầm như biển cả sâu rộng.
“Còn có A Sở…” Giọng Triệu Tung đột nhiên trầm hơn mấy phần, hắn từ tốn tiến lên một chút, nhẹ giọng nói: “Ta có mấy câu, ngươi giúp ta chuyển lời cho nàng.”
Thị vệ tiến lên, tay đè ở chuôi đao sẵn sàng nghênh chiến. Nhưng khi Yến Tuân nghe được lời này lại khẽ nghiêng người, thậm chí còn nhích lên phía trước một bước.
“Ngươi nói cho nàng biết, ta…”
Ngay lúc đó, *phập* một tiếng vang lên. Yến Tuân cảm thấy trước ngực đau đớn kịch liệt. Triệu Tung vừa bổ nhào đến, hung hăng cắm chủy thủ trong tay lên ngực Yến Tuân.
“Điện hạ!”
“Thiếu chủ!”
“Giết thích khách!”
Triệu Tung sắc mặt lãnh khốc, một lần nữa vung chủy thủ về phía ngực Yến Tuân. Đám thị vệ vẫn còn cách bọn họ rất xa, Yến Tuân cầm đoản đao, nhón mủi chân cấp tốc lui về phía sau một bước, đang tiếc vết thương trên ngực chảy máu quá nhiều khiến lực đạo dưới chân hầu như trở nên vô lực, nháy mắt Triệu Tung đã áp đến gần. Nói thì chậm nhưng chuyện xảy ra chỉ trong thoáng chốc, mắt thấy chủy thủ của Triệu Tung sắp đâm vào tim mình, Yến Tuân nhất thời giơ đao lên, vung tay nhằm cắt đứt cổ họng hắn. Nhưng trong khoảng khắc đó, tất cả những năm tháng khó khăn trong tuyệt cảnh bầu bạn với đứa con cưng của hoàng gia này lại xẹt qua trước mắt, Yến Tuân đảo cổ tay, lưỡi đao chuyển hướng chém xuống bả vai Triệu Tung.
Máu bắn ra tung tóe, thanh chủy thủ leng keng rơi xuống trên mặt đất, bên cạnh nó là một cách tay đầy máu.
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên giữa không trung, Triệu Tung ngã ra trên đất, cả người co rút, ôm chỗ tay cụt không ngừng giãy dụa.
Yến Tuân cũng khụy người quỳ trên mặt đất, vết thương trên ngực chảy máu xối xả, đám thị vệ luống cuống tay chân xông lên phía trước. Vũ cô nương mặt mày sắc bén, đang định lên tiếng nghe thấy có tiếng khóc to nhất thời vang ra từ trong xe chở lương thảo. Một tiểu binh mặc quân trang rộng thùng thình vừa khóc to vừa chạy lên phía trước, rõ ràng chính là tiểu công chúa Triệu Thuần đang bám theo quân Bắc Yến.
Vũ cô nương sa sầm mặt, lớn tiếng quát: “Lập tức thỉnh đại phu! Người đâu, kéo hai kẻ này xuống chém cho ta!”
“Chậm đã!” Yến Tuân cau mày, khó nhọc cất tiếng nói. Sắc mặt tái nhợt nhưng hắn vẫn chậm rãi nói gằn từng chữ: “Thả bọn họ đi!”
Tất cả sửng sốt, A Tinh kêu lên: “Điện hạ!”
“Ta nói, thả bọn họ đi!”
A Tinh còn muốn nói nữa thì Vũ cô nương đã kịp thời ngăn lại, nàng cúi đầu nói với Yến Tuân:“Thiếu chủ, ta sẽ an bài ngươi đưa bọn họ trở về thành Chân Hoàng.”
Yến Tuân chậm rãi gật đầu, ngay đó liền nghiêng sang một bên, ngất đi.
“Điện hạ!” A Tinh quát to một tiếng rồi xoay người vung đao bổ về phía Triệu Tung.
Vũ cô nương kéo hắn lại, trầm giọng nói: “Ngươi muốn ta thất tín với điện hạ?”
A Tinh sửng sốt, ủy khuất kêu lên: “Cô nương?”
“Người đâu, chuẩn bị xe ngựa, chọn ra mười người đưa hai người bọn họ trở về. Cũng trị thương cho hắn, để để hắn chết ở trên đường.”
Đám thị vệ không cam lòng lui xuống chuẩn bị, Triệu Thuần ôm lấy Triệu Tung cả người đầy máu đã sớm hôn mê, vẻ mặt nàng mờ mịt, tự hồ như bị kinh hãi đến choáng váng. Vũ cô nương không nhìn tới hai người nữa theo mọi người đi vào chủ trướng, tới bên cạnh giường Yến Tuân. Chỉ thấy mi tâm hắn nhíu chặt, sắc mặt trắng bệch, tình trạng vô cùng nguy ngập.
Quân y nhanh chóng được mời tới, lão quân y xem xét một hồi rồi ngẩng đầu lên liếc nhìn mọi người trong trướng, cuối cùng dừng ánh mắt lại trên mặt Vũ cô nương, trầm giọng nói: “Vết đâm sâu tận phổi, lão phu cũng không nắm chắc.”
Vũ cô nương nhìn lão quân y, nói như chém đinh chặt sắt: “Thiếu chủ nhất định không thể có chuyện gì. Tiên sinh phải nắm chắc.”
Lão quân y chau mày, suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc thở dài một tiếng, “Không chỉ thế đâu, cô nương, trên lưỡi chủy thủ có độc.”
Trong phút chốc, bên trong chủ trướng trở nên yên lặng đến mức châm rơi cũng có thể nghe.
“Trúng… độc…?”