Gia Cát Nguyệt một thân trường bào tím thẫm, mày kiếm giương cao, đôi môi khẽ nhếch một nụ cười yêu dị, bàn tay tái nhợt cùng đầu ngón tay lạnh như băng đang nắm chặt cánh tay Sở Kiều. Hắn hất vạt áo quỳ xuống trên mặt đất, trầm giọng nói: “Kính xin hoàng thượng thành toàn.”
“Thành toàn?” Hạ hoàng cất giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng, chậm rãi hỏi lại: “Thành toàn cái gì cho ngươi?”
“Xin hoàng thượng ban người này cho thần, cho nàng một con đường sống.”
Vị đế vương ngồi trên cao cao khẽ cong khóe miệng cười một tiếng, ánh mắt chuyển đến trên người Sở Kiều, “Mặt mũi cũng thật lớn.”
Gia Cát Nguyệt quỳ trên mặt đất, khẽ đưa mắt nhìn về phía Yến Tuân, chậm rãi nheo mắt lại, trong mắt lóe lên một tia sáng khó nén. Yến Tuân một thân bạch y đứng giữa đám người, gió lạnh như băng thổi lên lưng hắn. Tầm mắt hai nam nhân chạm vào nhau ở giữa không trung, mạnh liệt bắn ra tia lửa mà không ai nhìn ra được. Chỗ này hiện giờ là một trường săn thú rộng lớn, chỉ có thợ săn ưu tú mới có thể thắng lợi trở về, nếu đã tự tin bản thân là thợ săn ưu tú thì cứ trực tiếp đối đầu, tham gia tỷ thí vậy.
“Hoàng thượng, Yến Tuân dạy hạ nhân không nghiêm, nguyện ý cùng nhận tội.” Yến Tuân nhanh chân tiến lên phía trước, quỳ xuống trầm giọng nói.
Triệu Tề cười lạnh một tiếng, từ tốn nói: “Trong hội săn tháng trước nữ tử này đã được phụ hoàng cho thoát khỏi nô tịch, đã sớm không còn là gia nô của Yến thế tử. Yến thế tử hiện tại cố gắng lôi mình vào trong chuyện này, không biết có ý định gì?”
“Theo lời Tam ca nói, nàng là thuộc hạ của ta đã một tháng nay, như vậy hôm nay tội nàng phạm phải do ta gánh chịu?” Triệu Triệt một thân hắc bào, lạnh lùng tiến lên, nói: “Phụ hoàng, Đường thái tử phóng đãng bất kham, cho dù là nữ tử bên đường cũng có thể bị hắn nhìn trúng. Nếu chỉ vì thế mà phải xử tử thuộc hạ của nhi thần, nhi thần không phục.”
“Thất hoàng tử nói lời này là có ý gì?” Đặc sứ Biện Đường – Dư Kính đại nhân – trầm giọng nói:“Thất hoàng tử vô lễ mắng chửi Thái tử nước ta, đây chính là đạo đãi khách của Đại Hạ sao?”
Triệu Triệt ngẩng đầu lên, đáp: “Triệu Triệt tuyệt không có ý đó, chẳng qua chỉ nói ra sự thật mà thôi. Chặng đường bốn tháng đi đến Đại Hạ, Thái tử Lý Sách dọc đường đã thu thập bao nhiêu nữ tử chuẩn bị đưa về Biện Kinh nhiều không đếm xuể. Đường thái tử phong lưu không màng tiểu tiết là chuyện thiên hạ đều biết, chẳng lẽ bởi vì đột nhiên bị hắn chú ý thì phải đẩy người đó vào chỗ chết? Mặc dù thân phận Thái tử điện cao quý nhưng nữ tử Đại Hạ cũng không phải heo bò súc sinh mà mặc người làm hại!”
“Có lý nào như vậy!” Dư Kính tức giận đáp: “Muốn giết nữ tử này là hoàng đế Hạ quốc, cũng không phải là ý của Thái tử điện hạ chúng ta! Thất hoàng tử nói như vậy có hơi quá!”
Triệu Triệt cười lạnh một tiếng, “Người thế gian đều không mù, tất cả đều nhìn rõ… Đường thái tử một hai nói gặp được người trong lòng, muốn cưới nàng làm vợ, nhưng nghe phụ hoàng nói muốn xử tử nàng không có nửa phần đau thương, ngược lại còn có vẻ hưng phấn. Đó là cách Thái tử điện hạ bảo vệ người mình thương sao? Bất quá chỉ là tùy hứng đùa giỡn, hồ ngôn loạn ngữ mà không nghĩ sẽ làm người khác mất mạng.”
“Thất ca nói đúng!” Triệu Tung tiến lên nói: “Phụ hoàng, hắn vốn chỉ muốn đùa giỡn phá rối mà thôi!”
“Càn rỡ!” Hạ hoàng đột nhiên hừ lạnh một tiếng.
“Phụ hoàng!” Triệu Triệt quỳ xuống trên mặt đất, nặng nề dập đầu một cái, trầm giọng nói:“Nguyên do Đại Hạ ta lập quốc chính là muốn bảo vệ người già trẻ em trong tộc không bị ngoại nhân khi dễ. Mấy trăm năm qua, binh sĩ Đại Hạ ta chưa bao giờ lui bước trên chiến trường, chưa bao giờ để hổng ranh giới biên cương. Tổ tiên Đại Hạ ta tay trắng dựng nên cơ nghiệp, chẳng lẽ hôm nay chúng ta lại đàm phán thua ở trên lãnh thổ của mình?”
“Càng nói càng xa, quả thực không ra gì.” Thư quý phi lạnh giọng quát lên.
“Thái tử Lý Sách.” Yến Tuân đột nhiên ngẩng đầu lên, trầm giọng nói với Lý Sách: “Nếu ngươi thật lòng thích A Sở thì hãy cho nàng một con đường sống, chọn người khác làm phi. A Sở thân phận thấp kém, không nhận nổi ưu ái như thế từ Thái tử. Còn nếu như người chỉ đùa bỡn làm vui thì xin bỏ qua cho nàng, nàng gian khổ từ nhỏ, xin đừng vì bản thân nhất thời cao hứng mà đẩy nàng vào con đường không lối thoát!”
“Quả nhiên không nên thường xuyên nói đùa.” Lý Sách lắc đầu cười nói: “Đùa giỡn quá nhiều, thỉnh thoảng nói một câu thật lòng cũng không ai chịu tin tưởng.”
Hoàng đế híp nửa mắt, trên khuôn mặt xương xương hằn vài nếp nhăn thật sâu. Nhìn sống lưng mảnh khảng nhưng quật cường của thiếu nữ, trong đầu đột nhiên dâng lên ký ức về những năm tháng đã qua, vị đế vương tuổi già khẽ thở dài một cái, nói một câu không ai hiểu: “Thật giống!”
Đại điện một mảnh an tĩnh, ồn ào vừa nãy đã sớm biến mất không tăm hơi, Hạ hoàng tựa hồ mất mọi hăng hái cùng thịnh nộ khi nãy, phất phất tay, thấp giọng nói: “Đều đi xuống đi.”
Tất cả hai mặt nhìn nhau, đã sớm nghe Hạ hoàng hỉ nộ vô thường, nhưng không ngờ lại chuyển biến nhanh như vậy. Triệu Tung phản ứng nhanh nhất, lập tức dập đầu một cái, kêu lớn: “Phụ hoàng anh minh!”
Nói xong hắn liền đứng dậy, chạy tới bên cạnh Sở Kiều kéo tay nàng, nói: “A Sở, đi theo ta.”
Gia Cát Nguyệt nhíu mày, bàn tay đang nắm tay Sở Kiều nhất thời tăng thêm lực, ngay lúc đó trên vai lại có người vỗ lên, Yến Tuân đứng bên cạnh đang cười nhạt, nói: “Gia Cát huynh, có thể tới cùng uống một chén không?”
Tiếng đàn sáo vang lên, không khí nhất thời lại trở nên náo nhiệt. Quốc yến Đại Hạ vốn thoải mái, có thể tùy ý đi lại. Lý Sách khẽ chau mày, nhếch môi định tiến lên thì lại thấy Triệu Triệt đi đến ngăn ở trước mặt, nói: “Hôm nay Thái tử điện hạ tới quân doanh nhưng bổn vương lại bận việc, thật xin lỗi.”
Nhìn thấy Sở Kiều cùng Triệu Tung biến mất ngoài cửa lớn, Lý Sách thoáng ngưng ánh mắt, sau đó liền giơ chén lên, khẽ cười nói: “Đành chịu, hôm nay có thể lĩnh hội tài ăn nói sắc bén của Thất hoàng tử, Lý Sách đi chuyến này không uổng phí.”
…………………………………………………………………………………….
Gió đêm thổi lên lên người khiến Sở Kiều đột nhiên thấy hơi lạnh. Triệu Tung cởi ngoại bào của mình xuống choàng lên người nàng, quan tâm hỏi: “A Sở, lạnh không?”
Sở Kiều lắc đầu, hai mắt sáng ngời nhìn Triệu Tung, mỉm cười nói: “Triệu Tung, cám ơn ngươi.”
“Cô còn nói vậy với ta?” Triệu Tung mất hứng nói: “A Sở, cô không coi ta là huynh đệ.”
Sở Kiều cảm thấy ấm áp trong lòng, giơ hai tay ra với Triệu Tung, cười nói: “Chúng ta là hảo huynh đệ.”
“Có nghĩ khí.” Triệu Tung đón lấy, he he nở nụ cười rồi đưa hai tay ôm lấy Sở Kiều, lớn tiếng nói: “A Sở, đừng sợ gã Biện Đường lưu manh kia, ta sẽ giúp cô.”
Màn đêm buông xuống, ống tay áo tuyết trắng khiêu vũ theo làn gió nhẹ. Áng trăng sáng tỏ vẩy vào một thân bạch y của nam nhân.
Chuyện các nam hoàng thất quý tộc trẻ tuổi tranh đoạt một thiếu nữ chỉ như một bọt sóng bé nhỏ trong muôn vàn chuyện triều đình quỷ dị khó lường của Đại Hạ, đám nhân khách ở các trà lâu quán rượu đều cho rằng đó chẳng qua chỉ là phong lưu nhất thời mà thôi. Sau khi yến hội kết thúc, cả chủ và khách đều vô cùng vui vẻ, Thái tử Lý Sách với nụ cười chói lọi cùng miệng lưỡi ngọt ngào đã dụ dỗ được gần hết trái tim của đám công chúa hoàng thất cùng thiên kim tiểu thư. Không gian yến tiệc là một mảnh hòa thuận, người người trò truyện rôm rả.
Tối thiểu, ngoài mặt thoạt là như vậy.
Thế nhưng, ngoài dự đoán của mọi người chính là sau yến hội, hoàng đế lại hạ chỉ lưu Sở Kiều lại trong cung, trở thành nữ quan của thượng nghi phường thuộc phủ nội vụ, kết thúc kiếp sống quân doanh ngắn ngủi của nàng. Bất kể Triệu Triệt là thật tâm kết giao hay có mục đích riêng, quan hệ giữa nàng và hắn đành phải dừng lại ở đây. Thời điểm trở về quân doanh kiêu kỵ binh thu thập đồ, Triệu Triệt cũng không gặp Sở Kiều, nàng chỉ ở ngoài trướng bái tạ một cái, sau đó liền xoay người đi về phía thượng nghi phường. Vô luận Triệu Triệt nghĩ thế nào, ngày đó ở trên đại điện hắn đã ra mặt vì nàng, hiện giờ nhớ lại, khi đó hắn quả thật như đi trên một sợi dây thừng căng qua hẻm núi, không cẩn thận sẽ dẫn đến một trận gió tanh mưa máu cực lớn.
Yến Tuân và Triệu Tung ra mặt thì không nói, chẳng qua đối với hành động của Gia Cát Nguyệt nàng thực sự nghĩ không ra, chỉ một mực cho rằng nam nhân kia muốn đòi mình với mục đích vũ nhục để báo thù rửa hận. Hiện tại Sở Kiều vẫn rất rõ ràng bản thân nên làm cái gì, những chuyện còn lại nàng không có thời gian quản.
Công việc ở thượng nghi phường hết sức đơn giản, mỗi ngày chỉ cần mang sách vở đến thái học viện, sau đó đưa đến tận tay cho giáo tập các phòng là được. Hôm nay, Sở Kiều đang cầm một chồng sách đi đến thái học viện, đi ngang qua hàng lang gấp khúc thì vừa lúc gặp các hoàng tử tan lớp. Một đám hài tử lớn vây thành vòng tròn đang không ngừng ầm ầm cười to. Nhìn xuyên qua thì thấy một thiếu niên khoảng mười lăm mười sáu đang quỳ gối trên phiến đá, cần cổ dựng thẳng tắp, hai mắt mở to, bộ dạng quật cường.
“Thập lục ca, đi nói với phụ hoàng một tiếng đi. Trên người ngươi mang dòng máu Cổ Hãn cho nên vô phương đọc hiểu sách Đông Lục, điều này cũng không trách được ngươi!”
Đám hài tử nhất thời cười to, một tiểu hoàng tử chỉ khoảng hơn mười tuổi cười nói: “Phải đó, Thập lục ca hẳn nên trở về học nhảy múa với mẫu phi của mình thì hơn. Nghe nói nam tử Cổ Hãi ai cũng đều biết nhảy.”
“Lần sau đến kỳ thi, Thập lục ca chỉ cần nhảy một điệu cho phụ hoàng xem, nhất định sẽ không bị phạt.”
Đám nhỏ tiếp tục cười nhạo, Sở Kiều chỉ nhàn nhạt nhìn một cái rồi xoay người tiếp tục đi về phía trước. Chuyện như vậy nàng đã gặp rất nhiều trong cái cung điện vàng son rực rỡ này. Qua từng đó năm, nàng và Yến Tuân đã chịu không biết bao nhiêu vũ nhục cùng độc kế, lấy mạnh hϊế͙p͙ yếu vĩnh viễn là phương thức sinh tồn ở nơi này.
“A, thật xin lỗi.”
Sở Kiều vừa quay đầu thì lại đột nhiên đụng phải một bóng người, khiến toàn bộ sách trên tay đều rơi xuống đất. Thiếu niên vội vàng cáo lỗi, sau đó nhanh nhẹn cúi xuống nhặt những quyển sách trên mặt đất lên.
Sở Kiều sửng sốt, cũng ngồi xổm xuống, nói: “Không sao, là nô tỳ lỗ mãng, nô tỳ tự mình nhặt là được.”
Ống tay áo thiếu niên đã sờn bạc trắng nhưng vẫn có thể nhìn thấy hình bàn long thêu kim tuyến tinh xảo, thân hình hắn rất gầy, trên người nhàn nhạt mùi cây tùng dễ ngửi. Thiếu niên nhặt sách lên đưa cho Sở Kiều rồi đứng dậy khẽ lui về phía sau. Sở Kiều nói cám ơn xong thì liền thấy thiếu niên kia đi đến cạnh đám người, cái gì cũng không nói mà chỉ tiến vào quỳ xuống cạnh Thập lục hoàng tử. Đám hài tử tựa hồ có chút e ngại hắn nên lập tức nhỏ giọng, ngay sau đó liền giản tán.
Sở Kiều nhìn một chút rồi tiếp tục đi về phía thái học viện, vừa vòng quanh hàng lang năm khúc liền chạm mặt Triệu Tung đang đi tới.
Triệu Tung nhìn thấy Sở Kiều, lập tức tiến lên cười đón: “A Sở, cô tới tìm ta sao?”
Sở Kiều xốc xốc chồng sách trên tay một chút, nói: “Ta tới tìm Lỗ thái phó, ông ta có ở trong không?”
Triệu Tung mất hứng khẽ hừ: “Ở trong đấy. Mà A Sở, cô không thể nói là tới tìm ta được sao?”
Sở Kiều ha ha cười một tiếng, nói: “Đúng vậy, ta là tới tìm ngươi, thuận tiện đưa ít đồ.”
“He he.” Triệu Tung vui vẻ cười một tiếng, “Ta bình sinh lần đầu cảm thấy phụ hoàng có quyết định anh minh. Cô ở lại trong cung thật sự quá tốt, bằng không ta cứ cảm thấy tên kia vẫn ôm lòng dạ bất chính với cô…” Triệu Tung vừa nói vừa xoa chân múa tay ra vẻ vô cùng bức xúc.
Sở Kiều đánh vào tay hắn một cái, “Chớ nói hươu nói vượn.”
“Ta nói hươu nói vượn?” Triệu Tung giương cổ lên, “Cứ chờ xem thì biết. Cô cũng phải cẩn thận chút, gã điên Lý Sách kia gần đây thường xuyên vào cung, cô chớ có để đụng mặt hắn. Chỉ mong đại thọ của phụ hoàng mau qua thì mới thanh tịnh lại. Mà thôi, ta có việc phải đi đến chỗ mẫu hậu một chuyến đây.”
“À đúng rồi, vừa nãy trên đường đến đây ta có nhìn thấy Thập lục điện hạ đang quỳ gối ở góc hành lang, đã xảy ra chuyện gì?”
“Hôm nay phụ hoàng đột nhiên tới kiểm tra, Thập lục một bài văn cũng viết không ra nên mới bị phạt. Mà ngày nào hắn cũng bị phạt, thật là đầu người não heo.”
“Ờ.” Sở Kiều gật đầu, “Vậy ngươi mau đi đi.”
Triệu Tung chào một cái rồi liền xoay người rời đi. Sở Kiều đi vào phòng âm nhạc trong thái học viện, vừa lúc gặp Lỗ thái phó đang lim dim ngủ gục, nàng không thể đi vào quấy rầy nên đành chờ ở bên ngoài, đợi hơn hai canh giờ lão đầu này mới tỉnh lại từ trong mộng đẹp.
Lúc rời khỏi thái học viện thì trời đã sụp tối, bên ngoài bắt đầu có mưa rơi lất phất, mưa mùa này rất lạnh, khiến không khí rét lạnh như băng. Quần áo trên người Sở Kiều có chút đơn bạc, vừa ra khỏi thái học viện thì trời chợt nổi gió lớn, nàng đành ôm vai nhanh chóng băng qua hành lang gấp khúc.
Mưa gió nổi lên, đám hài tử đã tản đi từ lâu, xa xa vẫn thấy hai bóng dáng thẳng tắp đang quật cường quỳ ở đó. Tiếng nói chuyện mơ hồ theo cơn gió lọt vài tai Sở Kiều.
“Huynh quỳ ở đây làm cái gì? Huynh học vấn tốt, phụ hoàng đâu có phạt huynh.”
Im lặng đè nén thật lâu, thiếu niên mới trầm giọng nói: “Ta là ca ca của ngươi.”
“Ta rất nhiều ca ca.” Thiếu niên bướng bỉnh tức giận nói: “Tất cả bọn họ đều là ca ca của ta, nhưng ta tình nguyện không có ca ca như vậy.”
“Ta là ca ca của ngươi.”
Sắc trời mờ tối, mưa gió tung bay, thiếu niên vẫn quật cường nói, giọng điệu tuy trầm thấp nhưng lại mang theo vẻ nghiêm nghị khó giấu. Mái ngói hành lang khuyết mất một góc, bụi mưa theo đó khẽ thổi đến chỗ hai thiếu niên đang quỳ nhưng bọn họ vẫn không di chuyển, vẫn một mực quỳ ở đó nhưng hai tảng đá.
Tâm Sở Kiều chợt có chút lạnh, tựa như còn lạnh hơn mưa bên ngoài. Ánh mắt nàng như nhìn xuyên qua bọn họ, thấy được hình ảnh của rất nhiều năm trước, hai đứa trẻ quần áo đơn bạc đang rúc vào nhau chống đỡ cái lạnh.
“Ai?” Triệu Tường nghi ngờ nhíu mày, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy mái ngói lúc nãy còn bị hổng một góc đã được lấp lại từ khi nào, nước mưa cũng không nhỏ xuống được nữa.
Triệu Tường ngửa đầu, khó hiểu hỏi: “Thập tứ ca, không có mưa dột nữa?”
Triệu Dương khẽ chau mày, chợt nghe có tiếng bước chân vang lên, ngẩng đầu nhìn lại thì thấy một thiếu nữ thân mình mảnh khảnh, sống lưng thẳng tắp không như cung nữ luôn cẩn thận e dè cúi đầu, nhưng cũng không giống đám nữ nhân quý tộc luôn ngẩng cao đầu, nàng chẳng qua chỉ bình thản bước đi, cước bộ vô cùng an tĩnh, toàn thân tỏa ra khí chất ấm áp không nói nên lời.
“Thập tứ ca?”
Tiếng Triệu Tường vang lên ở bên tai nhưng Triệu Dương như không nghe thấy. Hắn chăm chú nhìn thiếu nữ áo trắng sạch sẽ, giầy trắng noãn, tà váy tung bay, đế giày có vương vài phiến lá trúc xanh biếc.
…………………………………………………………………………………….
Lúc quay lại thượng y phường thì đã rất muộn, chúng nữ quan đều đã đi ngủ, Sở Kiều thu dọn một chút rồi cũng trở về phòng. Một lát sau, cửa sổ phòng nàng khẽ động, một bóng dáng màu đen lao ra, trong nháy mắt đã biến mất khỏi sân.
Bên bờ Cửu Lý có một con thuyền nhỏ màu xanh neo lại, thiếu nữ vén rèm lên, vừa lúc nhìn thấy ánh mắt sáng ngời của nam tử đang hướng về phía nàng cười nhạt.
“Đến rồi?” Yến Tuân khẽ cười một tiếng, vươn tay ra kéo nàng, nói: “Uống ly trà nóng làm ấm thân đi.”
“Ta nghe nói nửa tháng nữa chính là hôn kỳ của huynh và Triệu Thuần, đoán chừng tối nay huynh nhất định sẽ ở đây.”
Yến Tuân gật đầu, “Ta chờ muội ở đây đã ba đêm rồi, hôm nay nếu muội không tới thì ngày mai ta sẽ phải đi thái học viện tìm muội rồi.”
“Như thế quá nguy hiểm.” Sở Kiều nhíu mày, “Hoàng đế hiện giờ phái người canh chừng ta chính là để phòng bị huynh. Ngày đó ông ta nói muốn giết ta cũng chỉ muốn dò xét phản ứng của huynh mà thôi. Huynh phải hết sức cẩn thận.”
“Ta hành sự muội cứ yên tâm.” Yến Tuân thu lại nụ cười, trầm giọng nói: “Cũng đã đến lúc quyết toán món nợ rồi.”
Sở Kiều sửng sốt, “Đã chuẩn bị xong?”
“Mười lăm ngày sau sứ giả Hoài Tống sẽ tới thành Chân Hoàng, hoàng đế mở tiệc mừng, sứ giả hai phe Biện Đường và Hoài Tống cũng đến tham dự. Đó sẽ là cơ hội tốt nhất của chúng ta.”
“Mười lăm ngày sau?” Sở Kiều nhíu chặt mày, trầm giọng nói: “Đó không phải là ngày hôn lễ của huynh và Triệu Thuần sao?”
Yến Tuân gật đầu, “Không sai.”
Sở Kiều nhất thời nói không ra lời, chỉ cau mày yên lặng không nói.
“Đến lúc đó ta sẽ xuất phát từ Đoan Mộc các, A Tinh chịu trách nhiệm tiếp ứng cho muội, chúng ta sẽ tụ hợp tại Nguyệt Trường môn. Nhạc sư ở đại điện sẽ hành thích Thái tử Biện Đường gây ra hỗn loạn, hội viên Đại Đồng Hành sẽ theo hướng dẫn của Vũ cô nương tấn công tân quán, cải trang làm sứ giả Hoài Tống tấn công cửa chính phía Tây. Chúng ta xuất cung từ cửa chính phía Đông, đến tụ hợp với Ô tiên sinh bên vờ Xích Hồ. Sau đó tử sĩ Bắc Yến sẽ giả thành ta cùng lúc công kích bốn góc cửa thành, dẫn dụ binh lính của Hạ vương. Còn chúng ta sẽ theo hướng Thương Lãng sơn tiến vào đỉnh Tây núi tuyết, vòng qua cao nguyên Trục Giáo trở về Bắc Yến. Trong khoảng thời gian này, binh sĩ ở Bắc Yến cũng sẽ nhân cơ hội khởi binh, tấn công Cổ Lăng Quan, Bạch Thủy Quan cùng chốt phòng thủ ở Ngõa Thành, làm như ta đã trở lại Bắc Yến. Tiếp ứng dọc đường đều đã được an bài ổn thỏa, nhóm ám ẩn muội thành lập ở Tây Dã lúc trước đã xuất môn, có thể tiếp ứng tốt cho chúng ta. Vũ cô nương cũng đã dựa theo phương án của muội chế ra hỏa dược (thuốc nổ), mặc dù uy lực không mạnh như muội nói nhưng chỉ cần cho nổ tung thần miếu cũng đủ gây ra hỗn loạn lớn.”
Sở Kiều hơi có chút sững sờ, nghe hồi lâu vẫn không nói tiếng nào.
Yến Tuân mỉm cười, trêu ghẹo: “Sao vậy? Vui đến nói không ra lời?”
Sở Kiều ha hả cười một tiếng, lắc đầu nói: “Giống như đang nằm mơ. Chờ đã nhiều năm như vậy, đột nhiên hy vọng ở ngay trước mắt, ta có chút như không thể tin.”
Yến Tuân chợt thấy đau xót trong lòng, hắn đứng dậy vòng qua bàn nhỏ đi đến phía sau Sở Kiều, khom người đưa tay nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng.
Thân thể Sở Kiều nhất thời cứng đờ, một chút cũng không dám động.
Yến Tuân không dùng sức nhưng nhiệt lượng trên người vẫn không ngừng truyền sang người trong lòng. Hắn cúi đầu, giọng nói mang chút khàn khàn khó tả cùng sự đè nén, “A Sở, muội không phải đang nằm mơ. Chúng ta rốt cuộc sắp thoát khỏi đây. Ta sẽ dẫn muội trở về Bắc Yến, sau này sẽ không ai có thể khi dễ muội nữa, cũng không ai có thể đoạt muội khỏi tay ta.”
Sở Kiều nhất thời ngây dại, không ngờ Yến Tuân lại có thể tự nhiên nói ra như vậy. Nàng đột nhiên có chút khẩn trương cùng xấu hổ, kiếp trước cộng với kiếp này đã khoảng gần bốn mươi tuổi nhưng nàng lại như một tiểu cô nương mười lăm mười sáu tuổi lần đầu tiên động tâm, mặt nóng như bị lửa thiêu. Chợt có một hơi thở lạnh như băng chậm rãi phả lên gáy nàng.
“A Sở.” Yến Tuân khàn khàn thấp giọng nói, giọng điệu dập dền như sóng biển, “Ta chưa từng qua, ta chỉ nói một lần này thôi, muội phải nghe cho kỹ. Cám ơn muội, cám ơn muội ở lại trong cái địa ngục này bầu bạn với ta nhiều năm như vậy, cám ơn muội đã không bỏ rơi ta trong những ngày tháng tối tăm nhất trong đời. Cám ơn muội vẫn luôn ở bên cạnh ta, không có muội, Yến thái tử gì đó cũng không còn, hắn đã sớm chết trong đêm tuyết tám năm trước. A Sở, những lời này ta sẽ không lập lại, ta sẽ dùng cả đời để bù đắp cho muội. Có những lời không cần nói ra thì hai chúng ta cũng hiểu. A Sở là của Yến Tuân ta, chỉ của một mình ta. Ta sẽ che chở muội, sẽ dẫn muội rời khỏi đây. Tám năm trước ta đã nắm tay muội, cho tới giờ vẫn chưa bao giờ muốn buông ra.”
Sở Kiều chậm rãi nhắm mắt lại, gió đêm thổi qua tán cây kêu xào xạt.
“Bắc Yến, bình nguyên Hỏa Lôi, ngọn Hồi Sơn.”
“Yến Tuân, ta vốn không có quê hương. Nhưng bởi vì có huynh nên ta luôn cho rằng quê hương của huynh cũng chính là quê hương của mình.”
Nam tử hít một hơi thật sâu, hắn chưa nói muốn A Sở tin tưởng cái gì nhưng nàng hiểu, trong lòng cùng lời lẽ của nàng đang nói nàng tin tưởng hắn. Không tin hắn thì có thể tin ai chứ? Trên đời này, bọn họ chỉ có thể tin lẫn nhau.
Khi đó bọn họ có lẽ còn rất trẻ, cũng không biết thế sự là gì, nhân tính là gì, lợi ích là gì, tiền đồ là gì, trước mắt sẽ có mưa gió gì, trên đường sẽ có chông gai ra sao, hắn và nàng toàn bộ đều không biết. Bọn họ giống như hai chú nhím con, giữa trời băng đất tuyết chỉ có thể lẳng lặng rúc vào sưởi ấm cho nhau mà không hề biết, qua năm tháng, cuối cùng sẽ bị chính gai nhọn của người còn lại đâm phải.
Tương lai tàng ẩn trong gió tuyết mịt mù rốt cuộc chậm rãi không tiếng động, không báo trước nhích tới gần. Không ai biết bão tuyết sẽ đánh nát cuộc sống an nhàn mà bọn họ hằng mong ước.
“A Sở.” Nam tử nhẹ giọng nói, vạt áo hắn bay bay theo gió đêm thổi tới.
Sở Kiều mặt có chút ửng hồng, hai mắt sáng ngời như sao, đôi môi khẽ nhếch, sống mũi cao thẳng, mang theo vài phần anh khí của thiếu nữ.
“Trở nghỉ ngơi thật tốt, chờ tin của ta.”
Sở Kiều nhoẻn miệng cười, gật đầu thật mạnh, “Ừ.”
Mưa càng lúc càng nặng hạt, đã vào tháng 5, mùa đông dài đã qua, vạn vật dần hồi phục sức sống, mang theo cả tâm tình cất giấu từ tận đáy lòng của đôi nam nữ.
Nam nữ một đi hướng Nam, một rẽ hướng Bắc, chậm rãi biến mất trong bóng đêm mịt mù.