Ngày 14 tháng 3, trời cao gió nhẹ, mai hồng nở rộ, đến trưa trời bắt đầu rơi tuyết như thường lệ. Quý tộc quyền quý ở đế đô vẫn còn chìm đắm trong tin Bắc Yến thế tử sắp sửa cưới Thuần công chúa huyết thống tôn quý nhất Đại Hạ. Các loại phỏng đoán âm thầm bay ngập trời, mạch nước ngầm cũng bắt đầu khởi động chảy cuồn cuộn.
Song, giữa cục diện hỗn loạn này, không người nào chú ý đến số nhân mã phòng thủ thành thuộc lục doanh quân đã được đổi từ một giờ trước. Hơn nữa, lúc sáng sớm cửa thành phía Tây cũng được mở ra sớm hơn một canh giờ so với thường lệ. Lúc nhận được tin này, Yến Tuân đang ngồi uống trà trong đại sảnh với phong thái thoải mái cùng sắc mặt thản nhiên. Ngoài hành lang, nhạc sư đang tấu khúc Tây Thuyền Hoa Dạ (hoa đêm trên thuyền phía Tây, âm điệu du dương da diết.
Yến Tuân khẽ cong khóe miệng cười nhạt. A Tinh lẳng lặng đứng ở một bên chờ chỉ thị, song Yến Tuân chỉ nhẹ nhàng phất tay cho hắn lui xuống, đồng thời cũng tiện tay rút một thẻ nhạc trong cái hộp bên cạnh ném ra ngoài.
Tiếng nhạc thoáng dừng lại, vị nhạc sư cung đình già nua nhặt thẻ nhạc lên, sắc mặt có hơi sửng sờ nhưng ngay sau đó tiếng nhạc hùng dũng đầy sát phát nhất thời vang lên, âm điệu kích động mãnh liệt như tiếng chém đá.
Yến Tuân ha ha cười một tiếng, không ngờ nhạc sư lại tấu một khúc này, sang sảng ngâm lên:“Say sưa cầm kiếm giết địch, trảm xuống tám trăm đầu địch, quanh thân nồng hương rượu, tuyết bay phủ màu máu.”
*Chú thích của whitenavy: mình không biết dịch thơ nên dịch đại, các bạn thông cảm.
Sở Kiều đứng ở ngoài cửa, ngón tay khẽ run run, nàng ngẩng đầu lên nhìn tuyết trắng bay bay không trung, có tiếng diều hâu đen kêu quanh quẩn ở xa xa.
Hỗn loạn tới cực nhanh, như bỏ một mồi lửa được bỏ trên thảo nguyên, thoáng chốc sẽ lan tràn, cháy phần phật khắp nơi.
Sau giờ Ngọ (sau 12h trưa), tuyết trắng bắt nắng sáng đến chói mắt, tấu chương từ một vị hộ bộ nho nhỏ nhanh chóng được đưa lên bàn của viện trưởng lão, trong đó nói rằng quốc khố không đủ để tổ chức tiệc mừng. Đồng thời Trung Châu xảy ra thiên tai, không đủ lương thực khiến nạn dân làm loạn, thi nhau tấn công hộ giàu, đả thương vô số người. Có người lén đưa lương thực hỏng đến quân doanh phía Đông, tướng sĩ ăn phải trúng độc bỏ mình không ít. Hơn nửa số binh sĩ thuộc quân đoàn thứ 41 bất ngờ làm phản, chết hơn vạn. Đại tộc thế gia lòng gian dạ sói, tham ô vơ vét tiếp tế Trung Châu làm của riêng. Sự thật liên tiếp bị vạch trần khiến lòng người run sợ.
Một hòn đá đã làm dấy lên ngàn tầng sóng, tấu chương của vị hộ bộ nho nhỏ này đã kéo đến mưa rền gió dữ bao phủ đế đô.
Sau đó, công cuộc điều tra được diễn ra nhanh đến kinh người, trong nháy mặt viện trưởng lão đã ổn định đại loạn, hịch văn (bài diễn văn lên án) quân bộ theo sát mà đến, câu chữ nhuốm máu khiến các đại thị tộc sợ bóng sợ gió mà thi nhau bôn tẩu. Một canh giờ sau, một kết luận kinh người được trình lên trước đài: “Chuyện cứu tế Trung Châu vốn dưới quyền phủ doãn trong kinh, trước khi Triệu Tề nhậm chức thì vẫn do Mục Hợp Tây Phong chưởng quản. Còn bộ lương thực vốn do Tống Đoan chấp chưởng, nhưng trên dưới kinh thành ai lại không biết Tống Đoan vốn chính là ngoại tôn mà gia chủ đời trước của Mục Hợp thị – Mục Hợp Vân Đình yêu thương nhất, địa vị của người ở Mục Hợp thị sánh ngang với cả trưởng nam dòng chính. Phủ doãn đế đô khai khống ăn chặn tám mươi vạn lượng hoàng kim, mà sổ sách hộ bộ lương thực lại thiếu mất hai vạn tấn gạo.”
Viện trưởng lão nhanh chóng đưa ra quyết định dâng lên cung Thịnh Kim, gia chủ hiện tại của Mục Hợp thị là Mục Hợp Vân Dạ quỳ trước cửa cung cả đêm để thỉnh cầu hoàng đế khai ân, thậm chí còn cố gắng cắn ngược lại, chỉ ra gã hộ bộ kia là người của Ngụy phiệt, cho rằng tất cả chứng cứ đều là giả dối, không đáng tin.
Cung Thịnh Kim ngoài dự đoán của mọi người, lấy danh nghĩa lễ đính hôn của Bát công chúa và Bắc Yến thế tử, phong bế cửa chính điện không lộ diện. Song, thẳng đến khi Mục Hợp Vân Dạ quỳ không gượng dậy nổi thì một mật lệnh được âm thầm truyền ra khỏi cửa Tử Kim, “Mục Hợp thị tham ô số bfạc khổng lồ, bê trễ nhiệm vụ nghiêm trọng, đặc biệt lệnh cho Tam hoàng tử Triệu Tề dẫn hai vạn binh mã lục doanh đến kê biên tài sản Mục Hợp phủ, bắt giam phạm nhân, nếu có phản khán, giết ngay tại chỗ.”
Mật lệnh truyền ra, phong lôi chấn động khắp kinh thành, tạo thành một đêm đẫm máu nổi danh đời sau ở đế đô.
Trong lúc Triệu Tề âm thầm mang lục doanh quân chạy tới Mục Hợp phủ, tư phường mang hoa phục cho lễ đính hôn đến Oanh Ca viện. Yến Tuân đứng giữa phòng cung kính đưa tiễn lễ quan tư phường, tặng bạc hậu hĩnh cho cả người đi theo.
Cẩm y may bằng gấm tiến cống từ Tây Vực, hình mãng long xòe ngũ trảo thêu theo phương pháp Tô Cẩn vang danh thiên hạ, đính tơ vàng tinh xảo vô cùng sống động. Sở Kiều cúi xuống cài thắt lưng bằng gấm cho Yến Tuân, hơi thở nam tử nhàn nhạt khiến nàng hầu như không thể hô hấp.
Trong phòng rất yên tĩnh, đám hạ nhân đều đã lui xuống, dưới ngọn nến bóng dáng của Sở Kiều lộ ra vẻ mảnh khảnh, cần cổ trắng nõn xinh đẹp, vàng tai tuyết trắng khả ái, trước ngực hơi gồ lên, không còn bộ dáng tiểu hài tử mặc nam trang thường ngày.
Yến Tuân khẽ thở ra, chậm rãi hỏi: “A Sở, sinh nhật của muội là ngày nào?”
Sở Kiều đứng ở phía sau sửa sang thắt lưng cho hắn, nghe vậy thì trả lời: “Không nhớ rõ.”
Yến Tuân sửng sốt, còn tưởng rằng nàng là không muốn nói, “Muội cũng sắp mười sáu tuổi rồi, cũng gần đến lúc phải làm lễ thành niên rồi.”
Sở Kiều lắc đầu, “Ta tổ chức lễ trưởng thành để làm gì chứ.”
Yến Tuân nhất thời im lặng, miệng hé ra như muốn nói nhưng lại không biết phải nói gì……
Sở Kiều vòng sang đứng đối diện hắn, cau mày nhìn hoa văn gợn sóng ở vạt trước có chút sút chỉ, không biết là do tư phường cố ý hay là vô tình sơ sót.
“Cởi ra, để ta khâu lại.”
Yến Tuân ngạc nhiên, “Muội biết khâu vá?”
Sở Kiều khẽ nhướng mày, “Vậy chứ lúc trước là ai khâu sửa y phục cho huynh?”
Thiếu nữ cầm y phục đến ngồi bên ngọn đèn, hai hàng lông mày khẽ chau lại. Suy nghĩ của Yến Tuân thoáng cái đã bay xa, tựa như trở lại trong một đêm rét lạnh thâm trầm, nữ hài tử ngồi bên chậu than, dưới ánh nến yếu ớt thêu từng chiếc khăn tay cho các quý phụ cung đình thành, giặt sạch quần áo do cung nữ ở hoán y cục lười biếng giao cho để đổi lấy chút lửa than cùng lượng thức ăn ít đến đáng thương.
Hắn còn có thể nhớ rõ tư thế của nàng, người khẽ cúi, thân thể nho nhỏ, có đôi khi còn vì mắt mở không ra mà gục trên đầu gối ngủ quên mất, khuôn mặt an tĩnh nghiêng nghiêng, không một lời oán trách.
Những năm gần đây, hắn đã cố gắng kiềm chế bản thân không hồi tưởng những ngày tháng đó, e sợ cảm xúc khi đó sẽ làm cừu hận che mắt lý trí. Vì thế hắn đã quên, quen mất trong đoạn thời gian khốn khó kia, thiếu nữ trước mặt đã cố gắng lo lắng cho hắn như thế nào. Nàng làm cơm, may quần áo, đi tìm thuốc men, trông chừng canh gác cho hắn. Nàng bảo hắn bỏ đi võ nghệ hoa mỹ nhưng thùng rỗng kêu to, dạy hắn phương pháp cận chiến, dạy hắn cách sử dụng đao thương côn pháp cùng mưu kế binh pháp. Nàng vì hắn mà bị giam trong cái lồng này, bị khi dễ bị đánh nhưng vẫn một mực không than vãn lời nào.
Thiếu nữ này, mảnh mai yếu ớt, không quyền không thế nhưng lại kiên cường nhất thế gian. Thời điểm toàn bộ thế giới của hắn ầm ầm sụp đổ, thì nàng đã dùng bả vai gầy của mình nâng đỡ hắn, giúp hắn chặt bỏ mọi chướng ngại thoát ra bầu trời bao la, dùng cả sinh mạng để bao bọc hắn.
“Tốt rồi.” Thiếu nữ đứng dậy đi đến trước mặt hắn, nói: “Thử lại một lần nữa xem, hai canh giờ nữa là lễ đính hôn rồi, không thể có sơ sót.”
Nam tử chợt cúi đầu thở dài một tiếng, nhất thời đưa tay kéo thiếu nữ ôm vào lòng, cằm đặt trên đỉnh đầu nàng, mệt mỏi thở nhẹ: “A Sở.”
Sở Kiều sửng sốt, trong phút chốc toàn thân trở nên cứng ngắc. Nàng nhẹ nhàng đẩy đẩy tay Yến Tuân, “Huynh làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Đừng động.” Yến Tuân nhẹ giọng nói: “Để cho ta ôm một lát.”
Toàn thân Sở Kiều dần dần mềm nhũn, tay cũng chậm rãi vươn ra ôm eo Yến Tuân, trán chống trên lồng ngực hắn, không nói thêm gì nữa.
“A Sở, đừng trách ta.” Yến Tuân khẽ nói, giọng có chút trầm thấp khàn khàn như gió thu.
“Những năm gần đây ta đã làm rất nhiều chuyện muội không thích. Muội ngoài mặt lạnh nh7 băng, vung đao giết người cũng không nương tay, nhưng ta biết, trong lòng muội chính là một người thiện ác phân minh. Trà thương ở Lĩnh Nam, chủ thuyền sông Hoài, thương hộ buôn gạo ở kinh thành, còn có đám quan lại không nghe lệnh ở Bắc Yến… Tay ta đã sớm nhuốm đầy máu tanh.”
“Ta chỉ không muốn giống như trước, chỉ có thể nhìn người bên cạnh mình bị chém giết mà không thể làm gì khác. Bây giờ ta cố gắng như vậy, làm nhiều như vậy, nhưng rốt cuộc cũng bị người khác sắp đặt an bài, không có cách làm theo ý mình, không có cách bảo vệ muội.”
Sở Kiều khẽ chớp mắt, chậm rãi mím môi lại, trong lòng như có dòng nước ấm rót vào, dâng lên một cảm giác không cách nào diễn đạt, như có vạn con kiến nhỏ ăn dần tinh thần của nàng. Không phải nàng không hiểu, chẳng qua vẫn lắc đầu nói: “Tất cả ta đều hiểu, huynh không cần phải lo lắng. Đám kiêu kỵ binh kia chưa chắc làm khó được ta.”
Không nhìn được vẻ mặt thiếu nữ mà chỉ nghe thấy lời của nàng, Yến Tuân nhất thời sửng sốt, thẫn thờ buông lỏng tay.
Nàng không rõ, hay là căn bản không để chuyện này ở trong lòng?
Yến Tuân lặng lẽ gật đầu, “Ừ, vậy một mình muội phải cẩn thận.”
Sở Kiều cũng gật đầu nói: “Huynh yên tâm. Lát nữa đại yến ta không thể đi cùng, một mình huynh cũng phải cẩn thận mọi sự.”
Nói xong nàng xoay người chuẩn bị đi ra ngoài thì giọng nói trầm thấp của Yến Tuân lại nhàn nhạt vang lên ở phía sau: “A Sở.”
Thiếu nữ sửng sốt, dừng bước chân.
“Bất luận kẻ nào cũng có thể phản bội ta, chỉ muội không thể. Bất luận kẻ nào cũng có thể rời khỏi ta, chỉ muội không thể.”
Sở Kiều cũng không trả lời, chỉ đứng yên một lát rồi kéo cửa phòng nhấc chân rời đi.
Yến Tuân chậm rãi nhắm mắt lại, tựa lưng vào ghế ngồi, lẩm bẩm nói: “Nếu muội cũng rời đi thì ta chỉ còn lại hai bàn tay trắng.”
Đình viện bị bao phủ bởi một màn tuyết mỏng, thiếu nữ một thân trường sam xanh nhạt, khoác áo lông trắng Yến Tuân đích thân đưa, mái tóc dài bay tán loạn trong gió nhẹ. Nàng quay đầu nhìn khung cửa sổ, thật lâu vẫn không rời đi.
Không giống với không khí trong trẻo lạnh lùng thường lệ, bên ngoài Oanh Ca viện hiện giờ tôn thất ngồi đầy. Từng hàng gia nhân bưng ngọc lưu ly ngũ sắc bày ở trong viện lúc trước đi đến Đoan Mộc các của Bát công chúa Triệu Thuần. Mặt tuyết trải gấm đỏ, cung nữ hai bên tỏ vẻ e lệ, đèn lồng đỏ được đốt sáng bừng. Đám người tụ tập trong Đoan Mộc các nhìn thấy hoàng đế đích thân tới thì lộ vẻ vui mừng, thi nhau nói lời chúc tụng, tiếng ồn áo náo nhiệt vang khắp Đoan Mộc các.
Trên con đường vắng lặng, một thiếu nữ trong quân trang dũng mãnh yên lặngđứng bên cạnh chiến mã, bên ngoài khoác áo choàng xanh thẫm. Nàng quay đầu nhìn về phía xa xa, nơi đó ánh đèn lồng đỏ rực, sắc mặt vẫn vô cùng tĩnh táo lạnh nhạt. Đêm tối mịt mù, một cơn gió lạnh như băng chợt thổi lên trán nàng, hất tung tóc để lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn tinh tế.
“Con đường này chính là ta tự chọn cho mình, từ khi bắt đầu đã không còn đường lui, ta chỉ có thể đi về phía trước.”
“Vận mệnh chẳng bao giờ cho phép ta hối hận. Mà ta cũng vậy, tuyệt sẽ không để tư tình ngăn cản bước đi của huynh. Thù lớn chưa trả, được bữa sớm lo bữa tối thì sao có thể để nhi nữ tư tâm vướng bận.”
“Yến Tuân, ta sẽ ở bên cạnh huynh, chờ ngày huynh đại công cáo thành, thu tóm thiên hạ. Chỉ người hèn yếu vô năng mới đi oán trách, nhưng ta sẽ không, ta sẽ không thương tâm, tuyệt sẽ không.”
Không trung nhất thời vang lên tiếng chuông ngân dài, pháo hoa kết thúc buổi lễ bắn lên cao cùng với tiếng thanh nhạc tưng bừng. Tiếng người náo nhiệt truyền đến từ Đoan Mộc các ở xa xa, khắp nơi đều là không khí vui mừng hớn hở.
“Hây!” Trong gió lạnh, thiếu nữ đơn bạc bỗng nhiên vung roi quát lên một tiếng chói tai, mím chặt môi thúc ngựa chạy như điên.
Đêm lạnh thê lương, trên đại điện náo nhiệt, Yến Tuân đứng thẳng người nhìn ra không trung bên ngoài, im lặng không nói một lúc thật lâu.
Tại Oanh Ca viện tĩnh lặng, trong khuê phòng nho nhỏ có một kiện áo lông cáo trắng như tuyết được đặt trên bàn, không dính một hạt bụi, sạch sẽ như mới.
“Ta và muội quen biết nhau đã hơn tám năm, họa phúc cùng chia, hoạn nạn cùng gánh, đến nay mọi chuyện cũng sắp qua. Chờ sau khi trở lại Bắc Yến, chúng ta hãy…”
“Chúng ta hãy…”
“Chúng ta hãy thành hôn đi, chúng ta hãy ở cùng nhau, đừng rời xa nhau nữa.”
Lời không thể nói ra khỏi miệng, tâm sự không nói nên lời cuối cùng bị bụi thời gian chậm rãi bao phủ, không còn nhìn thấy bóng dáng. Vận mệnh là một trận lửa, rất nhiều khi, cơ hội chỉ đến một lần, một khi bỏ lỡ thì se mất rất nhiều năm.
……………………………………………………………………………………
Cổng Kiêu Tiễn doanh bên ngoài thành, một thiếu nữ cầm lệnh bài ngự tứ tiến lên gõ cửa doanh trại, công khai bước vào quân đội dũng mãnh nhất đế quốc.
Giáp sắt lạnh lẽo, quân ca hùng hồn, bên ngoài đại trướng có binh lính cẩn thận canh gác tránh kinh động giấc mộng của tướng quân.
Triệu Triệt mặc giáp vào, khẽ nhướng mày trầm giọng hỏi: “Sở Kiều?”
“Cho nàng vào đi!”
Lời vừa dứt thì trên bầu trời góc Tây Bắc thành Chân Hoàng nhất thời vang lên tiếng chém giết cùng tiếng kêu thảm thiết. Triệu Triệu cả kinh, không kịp mang cả giày liền vội vàng chạy ra khỏi đại trướng, chỉ thấy góc Tây Bắc lửa cháy hừng hực, tiếng giết chóc rung trời, hỗn loạn ầm ầm như đá lở. Lục doanh quân vốn đã sớm ra khỏi thành xây dựng đường lại nhanh chóng tụ lại trước doanh trướng kiêu kỵ binh, binh tướng đều khoác khôi giáp sáng bóng, đao phong rét lạnh.
Xảy ra chuyện lớn!
Triệu Triệt nhăn trán, lớn tiếng quát lên với thân binh hai bên, “Cầm binh khí lên!”
“Chờ đã!” Một giọng nói trong trẻo lạnh lùng đột nhiên vang lên.
Sở Kiều ở bên ngoài đang chờ triệu kiến tiến lên nắm cổ tay Triệu Triệt, sắc mặt tĩnh táo nói:“Không thể đi.”
Trong nhất thời, Triệu Triệu cũng không ý thức được dân đen này đang nắm cổ tay mình mà chỉ trầm giọng hỏi: “Tại sao?”
“Ngươi nhìn bên kia xem là phủ đệ của ai.”
Triệu Triệt sửng sốt, nheo mắt nhìn lại, đột nhiên nghĩ tới dòng họ hắn luôn không muốn nhớ tới.
Mục Hợp thị!
“Nếu ngươi đi, toàn bộ kiêu kỵ binh sẽ vì ngươi lỗ mãnh mà bị chôn cùng. Ta không muốn ngày đầu tiên bước vào đây đã bị liên lụy.” Thiếu nữ buông tay ra, nhàn nhạt lạnh giọng nói: “Huống chi, chuyện đã định, bây giờ ngươi chạy tới cũng không làm được gì.”
Phía Tây vang lên tiếng chém giết rung trời, trong giây lát đã kinh động đến toàn thành, chỉ có hoàng cung tráng lệ là vẫn đắm chìm trong vui sướng cùng sự thối nát.