Gia Cát Hoài cau mày, trầm giọng nói: “Đúng là không yên được một ngày, thật không biết phải nói sao.”
Gia Cát Nguyệt nhướng mày, cười nhạt, “Nếu đại ca không thích ồn ào, sao không chuyển ra khỏi nội viện giống ta? Mắt không thấy tâm sẽ không phiền.”
Sắc mặt Gia Cát Hoài nhất thời dịu lại, cười nói: “Đại ca dĩ nhiên cũng muốn có thể tìm chỗ yên tĩnh để được thanh nhàn giống Tứ đệ, nhưng phụ thân hiện không có trong phủ, ta thân là con trai trưởng thì đành phải thay người làm việc, đúng là bất đắc dĩ.”
Gia Cát Nguyệt khẽ cười, cúi đầu nâng ly trà lên hớp một ngụm, không đáp lời.
“Đại thiếu gia, Tam phu nhân mời ngài và Tứ thiếu gia đến Lê Nhiễm viện, nói là có chuyện gấp cần ngài xử lý.”
Gia Cát Hoài nhất thời có chút tức giận, nói: “Chuyện gì mà muốn cả ta cùng Tứ đệ đến? Nói cho bọn họ biết, ta không rảnh!”
“Đại thiếu gia, Tam phu nhân muốn dùng gia pháp đánh… đánh chết Lê Hương cô nương ở Lê Nhiễm viện.”
Gia Cát Nguyệt đặt ly trà xuống, đứng dậy nói: “Đại ca, đi một chuyến xem sao. Không chừng thật sự là việc gấp.”
Gia Cát Hoài thở dài một tiếng, đi theo Giát Cát Nguyệt ra khỏi thư phòng.
Bên trong Lê Nhiễm viện vô cùng ồn ào, tiếng mắng chửi chì chiết không ngừng vang ra, phu nhân các viện khác cũng thi nhau tham gia náo nhiệt, dưới vẻ tức giận còn mang chút hả hê mừng thầm. Tiểu tiện nhân không biết từ đâu ra mê hoặc lão gia của bọn họ rốt cuộc cũng có ngày hôm nay.
Thất phu nhân đang vênh váo đứng giữa viện, hướng về phía Lê Hương y phục xốc xếch cười lạnh, nói: “Quả thật không ngờ trong phủ Gia Cát chúng ta lại có thể xuất hiện chuyện đồi bại gia phong như này, lão gia đối xử với ngươi không tệ nhưng ngươi lại hồi báo người như thế, thật vô liêm sỉ!”
Tam phu nhân một thân áo choàng lông cáo đỏ rực, khoảng hơn ba mươi nhưng nhờ bảo dưỡng kỹ lưỡng nên vẻ ngoài vẫn vô cùng phóng khoáng hoa mỹ, nàng ra vẻ tiếc nuối nói: “Lê Hương, lão gia đã nói sau khi trở về sẽ thu ngươi vào phòng, nhưng ngươi lại làm ra chuyện đồi phong bại tục này. Hôm nay bổn phu nhân thật sự không thể tha thứ cho ngươi.”
“Tam tỷ còn nhiều lời với ả làm gì, ta thấy cứ đánh chết là được, không thể để ả tiếp tục làm ô uế Gia Cát gia chúng ta.”
Lê Hương mặt tái nhợt, hai tay ôm lấy ngực đang quỳ trên mặt đất, y phục xốc xếch, hai mắt vô thần, toàn thân không ngừng run rẩy. Thỉnh thoảng nàng lại quét mắt nhìn sang nam nhân bên cạnh, nhìn thấy thân hình gã còn run rẩy kịch liệt hơn so với mình, da mặt xanh mét như sắp chết.
Lúc Gia Cát Nguyệt tiến vào Lê Nhiễm viện thì thấy cục diện đã hỗn loạn như thế. Thất phu nhân tranh công lập tức tường thuật lại đầu đuôi mọi chuyện, hắn nghe xong thì nhất thời nhíu chặt mày, trong mắt khẽ lóe, suy nghĩ trong đầu nhanh chóng xoay chuyển.
“Đại thiếu gia!” Chu Thuận vừa thấy Gia Cát Hoài liền như gặp được phao cứu mạng, lập tức nhào tới, nước mắt nước mũi đầy mặt kêu khóc: “Là ả quyến rũ nô tài trước, là ả gửi thư gọi nô tài đến. Nô tài vừa tiến vào ả liền cởi y phục dụ dỗ nô tài. Nô tài luôn nhớ đến ân huệ của lão gia cùng thiếu gia, lúc nào cũng một lòng cúc cung tận tụy với Gia Cát gia thì sao có thể làm ra chuyện đại nghịch đến như vậy. Nô tài liều chết chống cự mới có thể kéo dài thời gian với tiện phụ này. Nô tài bị oan, nô tài quả thật không biết gì cả!”
“Đồ khốn khϊế͙p͙! Ngươi có lương tâm không hả, rõ ràng chính ngươi…”
“Còn dám ngụy biện!?” Một tiếng *bốp* giòn tan vang lên, Thất phu nhân tát mạnh vào mặt Lê Hương, cười lạnh,“Đúng là tiện phụ, còn dám dùng thủ đoạn hạ lưu như vậy ám hại ta, cuối cùng lại tự đem đá đập chân, quả thực gieo gió gặt bão mà!”
Gia Cát Nguyệt lập tức quay đầu rời đi, Gia Hoài nhìn thấy thì sửng sốt, vội vàng nghi ngờ gọi: “Tứ đệ! Đệ đi đâu?”
“Đại ca, ta có việc gấp, sẽ quay lại tìm huynh sau.” Vội vã ném lại một câu, Tứ thiếu gia trẻ tuổi của Gia Cát gia rời khỏi Lê Nhiễm viện, nhanh chóng trở về Thanh Sơn viện của mình.
Cửa Thanh Sơn viện được đẩy ra cái *cạch*, Hoàn Nhi cùng mấy tiểu nha đầu đang ở trong sân tưới nước cho vườn hoa lan, nhìn thấy Gia Cát Nguyệt liền vội vàng nép sang một bên, cung kính hành lễ.
Gia Cát Nguyệt cũng không thèm nhìn tới các nàng, không ngừng rảo bước đi về phía dãy phòng của hạ nhân, vừa đi vừa hỏi: “Tinh Nhi đâu? Có ai nhìn thấy Tinh Nhi không?”
“Tinh Nhi nói thân thể không thoải mái nên trở về phòng nằm rồi ạ.” Một tiểu nha hoàn đáp.
Hoàn Nhi ở bên cạnh sợ Tinh Nhi bị phạt liền vội vàng bổ sung: “Nàng cùng bọn nô tỳ lựa lá trà cả ngày, chỉ vừa mới quay về phòng thôi.”
Gia Cát Nguyệt mang sắc mặt âm trầm đi đến phòng Sở Kiều, Nguyệt Thất theo bên cạnh thấp giọng nói: “Tinh Nhi cô nương đích thực bận rộn ở trong bếp cả ngày, thuộc hạ không hề nhìn thấy nàng đi ra ngoài.”
Cửa phòng bị đẩy ra, Gia Cát Nguyệt đen mặt xông vào, tinh mắt đảo một vòng, chỉ thấy cô bé mặt tái nhợt đang nằm ở trên giường, bộ dạng quả thật như không khỏe.
Gia Cát Nguyệt có chút sững sờ, không ngờ nàng thật sự đang ở trong phòng, có điều khi nhìn thấy nàng an ổn nằm ở đó, nhất thời không rõ vì sao lại thở phào nhẹ nhõm, khối đá lớn trong lòng như được dỡ ra.
“Tứ thiếu gia?” Cô bé kinh ngạc ôm chăn ngồi dậy, trong giọng nói còn có chút ngái ngủ: “Tinh Nhi làm sai chuyện gì sao?”
Gia Cát Nguyệt sửng sốt, có chút lúng túng lắc đầu nói: “Không có, ta nghe Hoàn Nhi nói ngươi bị bệnh nên đi vào xem một chút.”
“Dạ.” Cô bé gật đầu, “Được thiếu gia mang nhiều người như vậy đến thăm, Tinh Nhi thật cảm ơn.”
Gia Cát Nguyệt nhất thời đỏ mặt, có chút luống cuống nhưng lại không biết nên nói cái gì cho phải, chỉ có thể đứng tại chỗ hắng giọng ho khan một tiếng.
Chu Thành thấy Gia Cát Nguyệt lúng túng thì vội vàng lên tiếng giải vây: “Tinh Nhi, thiếu gia đã đến thăm, ngươi còn không mau đứng dậy?”
Cô bé sửng sốt, trên mặt lộ vẻ khẩn trương, khẽ cắn môi, vẫn không hề nhúc nhích.
Gia Cát Nguyệt khẽ nheo mắt, nhất thời có chút nghi ngờ. Một màn hôm nay phí nhiều công sức như vậy, muốn vượt qua mạng lưới canh phòng trong phủ thì không thể không thực cẩn thận luồn lách hành tẩu, nhất định sẽ lưu lại dấu vết trên y phục. Hắn vừa nghe tin đã gấp gáp quay về, không thể chậm hơn bao nhiêu so với người âm thầm sắp đặt kế hoạch kia, bộ dáng này của nàng, chẳng lẽ ở dưới chăn còn che giấu cái gì không thể để người khác xem?
“Tinh Nhi.” Gia Cát Nguyệt chậm rãi tiến lên, hai mắt chăm chú nhìn mặt đứa bé, trầm giọng nói: “Rót cho ta ly trà.”
Cô bé lộ vẻ sợ hãi, cắn môi nói: “Thiếu gia có thể ra ngoài trước được không? Tinh Nhi sẽ lập tức mang đến ngay.”
“Không được.” Gia Cát Nguyệt đi đến bên giường, đưa ngón tay thon dài nắm lấy tấm chăn mỏng bằng gấm, nhìn thẳng vào đôi mắt đang mở to của cô bé, nói gằn từng chữ: “Ta muốn ngay bây giờ.”
“Á!”
Một tiếng thét kinh hãi đột nhiên vang lên, tất cả mọi người nhất thời đều trợn mắt há hốc mồm, liên tiếp kêu lên kinh ngạc. Chỉ thấy trên cái giường nhỏ, đứa bé gái nhỏ gầy thân mặt áo lót mỏng manh đang ôm chặt hai đầu gối, mặt chôn ở hốc khuỷu tay, hai vai run run, mái tóc dài đen nhánh rơi tán loạn trên lưng.
Gia Cát Nguyệt tay cầm chăn, nhất thời cũng có chút ngẩn người, ngay sau đó gương mặt tuấn tú chợt trở nên đỏ bừng, hắn lập tức quay người về phía bọn hạ nhân đang mở to mắt ở sau lưng, tức giận quát lớn: “Đều nhìn cái gì? Mau cút ngay!”
Đám hạ nhân như vừa tỉnh lại từ trong mộng, rối rít lui ra khỏi phòng.
Gia Cát Nguyệt ném chăn lên người Sở Kiều, ngữ điệu không còn trầm ổn như trước mà có chút xao động, “Mau mặc y phục vào!”
Thấy sau lưng vẫn rất yên tĩnh, thận chí còn có tiếng nức nở chậm rãi vang lên, Gia Cát Nguyệt cau mày, cũng không rõ là tức giận vì cái gì, chỉ không nhịn được cả giận nói: “Bỏ đi, ngươi cứ tiếp tục nằm nghỉ đi.”
Nói xong hắn liền sải bước ra khỏi phòng, cửa phòng còn bị đóng mạnh một tiếng *rầm*. Bé gái trong phòng ngẩng đầu lên, sắc mặt lạnh nhạt, ánh mắt trầm tĩnh, không mảy may có chút bi thương. Nàng nhấc đệm giường lên lôi ra một bộ y phục lấm lem bùn đất, ném thẳng xuống đất.
Gia Cát Nguyệt quả nhiên cực kỳ cảnh giác, tốc độ nhanh đến mức nàng thậm chí cũng không kịp mặc y phục tử tế. Bất quá như vậy cũng tốt, từ đây đến xế chiều sẽ không ai có gan tiến vào căn phòng này, như vậy nàng sẽ có đủ thời gian đi làm chuyện kế tiếp.
Sở Kiều cúi đầu khẽ cười một tiếng, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn không hiểu vì sao lại có mấy phần u ám.
Đã đến lúc đòi nợ.